Về tới nhà, Giang Hạo lập tức mở bánh ra, mặc dù bánh không lớn nhưng rất tinh xảo, trên lớp kem là mẻ ô mai mới, nhìn rất ngon miệng.
Kiều Tâm Duy ngồi bên cạnh hơi cau mày, cô chớp mắt nhìn Giang Hạo đang tìm chỗ để cắm nến.
Nếu là những ngày khác, đừng nói đến tấm lòng hiếm thấy của Giang Hạo, chỉ riêng mấy quả ô mai kia đã đủ làm cô vui vẻ rồi.
“Khỏi cần nến”
Cô giữ tay Giang Hạo lại: “Trên bánh toàn ô mai, không có chỗ cắm đầu, chúng ta ăn vậy cũng được”
Giang Hạo lại rất cố chấp, anh nói: “Đã mua rồi, hôm qua kết hôn, hôm nay sinh nhật, thật hiếm thấy, nếu em nói sớm một chút thì có thể làm hồn lễ vào hôm nay rồi.”
“Không cần”
Cô không muốn kết hôn vào ngày giỗ của ba.
Nhìn vẻ mặt không vui của Kều Tâm Duy, Giang Hạo nghiêm túc lại có chút khó chịu nói: “Kiểu Tâm Duy, tôi biết em không thích vì ba mẹ tôi khó chịu với em, nhưng em nói rồi, chúng ta chỉ dựa vào nhu cầu của nhau mà thôi, làm con dâu ngoan của nhà họ Giang là nghĩa vụ của em, em có thể đừng khó chịu thì về xả lên người tôi được không?”
Anh hoàn toàn hiểu lầm, nhưng cô lại chẳng muốn giải thích.
“Tôi không muốn tổ chức sinh nhật không phải vì ba mẹ anh khó chịu với tôi, mà là...”
Cô dừng lại, lời chưa kịp ra khỏi miệng đành phải ngậm lại, ai cũng có một bí mật riêng trong lòng, hai người họ chưa đến mức phải nói hết những điều đó cho nhau.
Nghĩ đến ba mình, trái tim cổ đau nhói, mười năm trôi qua rồi mà cô vẫn không thể quên được gương mặt thê thảm và cơ thể cứng đờ nằm đơ trên giường bệnh của ông.
Đó là nỗi đau đớn cô không muốn nhớ, cũng chẳng dám kể ra.
Kiều Tâm Duy cảm thấy rất xót xa, cô nhìn Giang Hạo, hơi nhếch môi, cô cảm thấy mình sắp khóc rồi, cô không muốn khóc nhưng lại không thể nhịn được nữa.
Giang Hạo tò mò: “Vì cái gì? Đừng có cái kiểu nói nửa chừng vậy được không?”
Kiều Tâm Duy quay đầu lúc nước mắt sắp rớt khỏi khóe mắt, cô cố nhịn: “Tôi không thích nến, càng không thích sinh nhật, anh thích làm gì thì làm đi, tôi không cần!”
Nói xong, cô chạy về phòng, cho dù khóc cũng không thể khóc trước mặt Giang Hạo được.
“Này, đứng lại đó”
Giang Hạo tóm chặt lấy cánh tay của cô một cách dễ dàng: “Đâu mà nhiều chuyện thế, tôi chỉ muốn chúc mừng sinh nhật em thôi, có làm gì khiến em khó chịu à? Em nói rõ ra cho tôi!”
Lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, lúc nãy còn tốt, bây giờ lại trở nên khó chịu, anh không hiểu.
Nhưng khi thấy đôi vai run rẩy và âm thanh nghẹn ngào của cô, đột nhiên anh cảm thấy đau lòng.
Hai người giằng có một lúc, tâm trạng Kiều Tâm Duy ổn định hơn, cô lạnh nhạt nói: “Không phải anh đã tra rõ chuyện của tôi trước khi kết hôn rồi à? Không lẽ anh không biết lý do ba tôi chết, ông ấy chết vào ngày nào sao?”
Giang Hạo bị hỏi tới đơ người, nói thật, anh không tra rõ như vậy, anh tôn trọng sự riêng tư của nửa kia, nhưng vì liên quan tới quân đội nên phải điều tra một chút, anh có điều tra gia đình của Kiều Tâm Duy, nhưng cũng chỉ điều tra từ lúc Hạng Linh và Cảnh Trí Thành kết hôn mà thôi.
Anh chỉ cần biết dòng dõi của đối phương trong sạch là được, những thứ khác anh không quan tâm.
Nhưng nhìn phản ứng hiện tại của Kiều Tâm Duy với giọng điệu khi cô hỏi lúc nãy, có lẽ anh đã để sót chuyện gì đó.
Kiều Tâm Duy quay lại, cầm lấy dao nhựa cắt một miếng bánh ô mai, ăn từng miếng một, vừa ăn vừa khóc nói: “Giang Hạo, cảm ơn lòng tốt của anh, thật đấy, cảm ơn...
Bánh này ăn ngon lắm...”
Kiều Tâm Duy ngồi bên cạnh hơi cau mày, cô chớp mắt nhìn Giang Hạo đang tìm chỗ để cắm nến.
Nếu là những ngày khác, đừng nói đến tấm lòng hiếm thấy của Giang Hạo, chỉ riêng mấy quả ô mai kia đã đủ làm cô vui vẻ rồi.
“Khỏi cần nến”
Cô giữ tay Giang Hạo lại: “Trên bánh toàn ô mai, không có chỗ cắm đầu, chúng ta ăn vậy cũng được”
Giang Hạo lại rất cố chấp, anh nói: “Đã mua rồi, hôm qua kết hôn, hôm nay sinh nhật, thật hiếm thấy, nếu em nói sớm một chút thì có thể làm hồn lễ vào hôm nay rồi.”
“Không cần”
Cô không muốn kết hôn vào ngày giỗ của ba.
Nhìn vẻ mặt không vui của Kều Tâm Duy, Giang Hạo nghiêm túc lại có chút khó chịu nói: “Kiểu Tâm Duy, tôi biết em không thích vì ba mẹ tôi khó chịu với em, nhưng em nói rồi, chúng ta chỉ dựa vào nhu cầu của nhau mà thôi, làm con dâu ngoan của nhà họ Giang là nghĩa vụ của em, em có thể đừng khó chịu thì về xả lên người tôi được không?”
Anh hoàn toàn hiểu lầm, nhưng cô lại chẳng muốn giải thích.
“Tôi không muốn tổ chức sinh nhật không phải vì ba mẹ anh khó chịu với tôi, mà là...”
Cô dừng lại, lời chưa kịp ra khỏi miệng đành phải ngậm lại, ai cũng có một bí mật riêng trong lòng, hai người họ chưa đến mức phải nói hết những điều đó cho nhau.
Nghĩ đến ba mình, trái tim cổ đau nhói, mười năm trôi qua rồi mà cô vẫn không thể quên được gương mặt thê thảm và cơ thể cứng đờ nằm đơ trên giường bệnh của ông.
Đó là nỗi đau đớn cô không muốn nhớ, cũng chẳng dám kể ra.
Kiều Tâm Duy cảm thấy rất xót xa, cô nhìn Giang Hạo, hơi nhếch môi, cô cảm thấy mình sắp khóc rồi, cô không muốn khóc nhưng lại không thể nhịn được nữa.
Giang Hạo tò mò: “Vì cái gì? Đừng có cái kiểu nói nửa chừng vậy được không?”
Kiều Tâm Duy quay đầu lúc nước mắt sắp rớt khỏi khóe mắt, cô cố nhịn: “Tôi không thích nến, càng không thích sinh nhật, anh thích làm gì thì làm đi, tôi không cần!”
Nói xong, cô chạy về phòng, cho dù khóc cũng không thể khóc trước mặt Giang Hạo được.
“Này, đứng lại đó”
Giang Hạo tóm chặt lấy cánh tay của cô một cách dễ dàng: “Đâu mà nhiều chuyện thế, tôi chỉ muốn chúc mừng sinh nhật em thôi, có làm gì khiến em khó chịu à? Em nói rõ ra cho tôi!”
Lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, lúc nãy còn tốt, bây giờ lại trở nên khó chịu, anh không hiểu.
Nhưng khi thấy đôi vai run rẩy và âm thanh nghẹn ngào của cô, đột nhiên anh cảm thấy đau lòng.
Hai người giằng có một lúc, tâm trạng Kiều Tâm Duy ổn định hơn, cô lạnh nhạt nói: “Không phải anh đã tra rõ chuyện của tôi trước khi kết hôn rồi à? Không lẽ anh không biết lý do ba tôi chết, ông ấy chết vào ngày nào sao?”
Giang Hạo bị hỏi tới đơ người, nói thật, anh không tra rõ như vậy, anh tôn trọng sự riêng tư của nửa kia, nhưng vì liên quan tới quân đội nên phải điều tra một chút, anh có điều tra gia đình của Kiều Tâm Duy, nhưng cũng chỉ điều tra từ lúc Hạng Linh và Cảnh Trí Thành kết hôn mà thôi.
Anh chỉ cần biết dòng dõi của đối phương trong sạch là được, những thứ khác anh không quan tâm.
Nhưng nhìn phản ứng hiện tại của Kiều Tâm Duy với giọng điệu khi cô hỏi lúc nãy, có lẽ anh đã để sót chuyện gì đó.
Kiều Tâm Duy quay lại, cầm lấy dao nhựa cắt một miếng bánh ô mai, ăn từng miếng một, vừa ăn vừa khóc nói: “Giang Hạo, cảm ơn lòng tốt của anh, thật đấy, cảm ơn...
Bánh này ăn ngon lắm...”
Danh sách chương