Trên núi tuyết Đại Đông Bắc, một khi mặt trời xuống núi, nhiệt độ không khí sẽ giảm xuống đột ngột, nếu hắt một ly nước ấm ở ngoài đường, chắc chắn sẽ không nhìn thấy bọt nước mà đông luôn thành bằng rơi xuống, không nói ngoa một chút nào.

Sau bữa cơm chiều, doanh trại cũng không yên tĩnh, các chiến sĩ cũng không vì mặt trời xuống núi mà ngừng huấn luyện.

Kiều Tâm Duy ngồi ngốc trong phòng, ngoài cửa sổ tiếng bước chân đều nhịp và tiếng hô khẩu hiệu mạnh mẽ vang dội không ngừng bên tai.

Cô đi đến bên cửa sổ nhìn ra, trên khoảng đất trống trong sân rải rác từng người đứng ngay ngắn, nhìn bọn họ, cô không khỏi thấy kính trọng sâu sắc đối với những quân nhân nghiêm nghị này.

Bỗng nhiên, phía sau vang lên tiếng mở cửa, cô biết chắc là Giang Hạo đã về.

Giang Hạo cầm một cái hộp giữ ấm, đến gần nói: “Giận thì giận, nhưng vẫn phải ăn cơm”

Rắc rối nhất là kiểu người có thể vì một câu nói mà tức giận, phụ nữ đúng là phiền phức.

“Ai giận chứ?!”

Kiều Tâm Duy chối bay chối biến: “Chẳng qua tôi không quen ăn cùng nhiều người như vậy mà thối”

Sợ lại long trọng giống hổi chiều, cũng sợ gặp ai cũng gọi cô là phu nhân Thủ trưởng.

Giang Hạo mang khuôn mặt không rõ vui buồn như cũ, anh không biết nói lời nhẹ nhàng, càng không tốn tâm tư dỗ dành ai.

Anh đặt hộp giữ ấm lên bàn, quay qua thong thả mở máy tính lên, lúc này mới nói như không thèm để ý: “Tôi để đồ ăn ở đây, em thích ăn thì ăn”

Cuối cùng, anh còn nhắc nhở một câu: “Mười phút sau Tiểu Phương sẽ đến lấy hộp giữ ấm”

“...”

Lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về, vốn dĩ cô còn vài phần kính trọng với anh, nhưng giọng điệu lạnh như bằng này của anh đã hoàn toàn khiêu chiến lòng tự trọng mạnh mẽ của cô, cô bướng bỉnh nói: “Cảm ơn, không cần, tôi không đói”

Lông mày trên khuôn mặt dửng dưng của Giang Hạo bỗng nhiên nhăn lại, chưa bao giờ gặp cô gái nào tính tình bướng bỉnh như thế, anh khuyên nhủ: “Buổi tối nhà ăn không cung cấp bữa khuya, cho dù em là ai thì cũng sẽ được đối xử bình đẳng cả, em bỏ bữa này, muốn ăn thì phải chờ đến sáng ngày mai”

“Cảm ơn, thật sự không cần!”

Cô không tin đói một bữa mà có thể đối chết được.

Cô trừng mắt với anh, nói gằn: “Ngày mai tôi sẽ đi, không cản trở anh làm việc Giang Hạo không nói, đi thì đi đi, trước nay anh đều có một mình, trước nay anh đều không cần ai làm bạn.

Chỉ chốc lát sau, Tiểu Phương tới thật, cậu ta thấy hộp giữ ấm vẫn nặng như cũ thì buồn rầu hỏi: “Phu nhân Thủ trưởng, đồ ăn này không hợp khẩu vị của cô sao?”

Kiều Tâm Duy vừa muốn trả lời, Giang Hạo đã lạnh lùng nói: “Lắm mồm làm gì, lấy đi, người ta không đói bụng, không ăn!”

“Dạ...”

Tiểu Phương ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc, cậu ta nhìn Giang Hạo, lại nhìn Kiều Tâm Duy, trong lòng đoán tám phần là hai người giận dỗi, vẫn nên rời khỏi đấy nhanh mới hay: “Thủ trưởng, phu nhân, hai người nghỉ ngơi sớm một chút, có việc cứ gọi tôi”

“Ấy từ từ”

Kiều Tâm Duy lập tức gọi cậu ta lại: “Tiểu Phương, ở đây có phòng trống khác không?”

Lòng Tiểu Phương lộp bộp, đây là giận dỗi đến cỡ nào rồi, còn phải chia phòng ngủ ư?! Cậu ta dùng đuôi mắt nhìn Giang Hạo, theo Thủ trưởng nhiều năm như vậy, dù ít dù nhiều cậu ta cũng hơi hiểu Thủ trưởng, sắc mặt Thủ trưởng đã xấu lắm rồi.

Vì thế cậu ta nơm nớp lo sợ đáp: “Báo cáo phu nhân, không có phòng trống”

Kiều Tâm Duy muốn tranh thủ hỏi một câu nữa, Giang Hạo lại lạnh giọng ngắt ngang, anh trừng mắt nhìn Tiểu Phương: “Còn không đi?!”

“Vâng vâng, tôi đi ngay”

Tiểu Phương xách hộp giữ ấm cuốn xéo nhanh chóng, còn không xéo sợ là phải làm bia đỡ đạn.

Trong phòng lại chỉ còn lại hai người, ngoài cửa sổ vang lên từng tiếng khẩu hiệu trầm mạnh mà hùng hồn.

Lòng Kiều Tâm Duy tích tụ một ngọn lửa, tất cả chuyện này đều nhỏ như hạt mè, hai người có thể cãi vã vì chuyện nhỏ như hạt mè, cơ bản là tính cách không hợp, sau này còn sống làm sao?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện