Giường trong phòng đơn cũng không lớn, Kiều Tâm Duy nằm lù lù ngủ ở một bên, lấy chăn bông bọc mình kín mít, đêm nay đang trong hàng ngoài không liên quan gì với nhau nhé.

Nhưng mà, thông thường chuyện tiếp theo lại hoàn toàn đối lập với trong tưởng tượng.

Trong quân đội, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Giang Hạo luôn rất có quy luật, đúng mười giờ lên giường.

Anh cởi quân phục, nhìn thoáng qua cô gái đang giả bộ ngủ trên giường, khóe miệng hơi cong, dùng giọng điệu khuyên bảo nói: “Bọc kín mít như thế không sợ bí đến nổi sởi hả?”

Độ ấm trong phòng khoảng chừng hai mươi độ, có thể không nóng ư, cô đã đổ hết mồ hôi rồi đấy.

Nhưng trước sau vẫn đưa lưng về phía anh như ngủ say giấc, cô nhắm hai mắt không đáp lại bất cứ điều gì.

Bực bội, sao hôm nay máy sưởi lại nóng như vậy chứ? Giang Hạo thấy cô không động đậy, dứt khoát nằm thẳng xuống, anh chen chân vào, khoan thai mở miệng nói: “Nổi sởi là chuyện nhỏ, bí đến mức bị cảm thì người khó chịu là chính em”

Kiều Tâm Duy vốn còn mơ hồ đột nhiên lên cơn bực: “Ồn ào quá, một người đàn ông to đùng như anh cứ lải nhà lải nhải, lải nhải cái *beep* á, câm miệng”

Máy sưởi quá đầy đủ cũng không tốt, dễ bị nóng trong người.

Mặt Giang Hạo tối sầm, anh lại bị ghét bỏ là lắm mồm, anh lại bị kêu câm miệng, đây là câu của anh đó được không.

Lửa giận bùng lên, anh xoay người cười luôn lên cô.

Đúng vậy, cách cái chăn, anh cười lên người cô.

“Á!”

Kiều Tâm Duy bị hù cho thét lên, đồng thời cũng không thể chịu nổi sức nặng này: “Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ...”

Cô bị đè không kịp trở tay, cảm thấy sắp phun ra máu rồi: “Anh làm gì đấy, lăn xuống đi, nặng chết tôi rồi”

Cô vừa kêu gào, vừa muốn đẩy ra, nhưng chắn bọc kín quá, hai đầu gối của Giang Hạo lại kẹp rõ chặt, cánh tay của cố chẳng đẩy ra nổi, trống không khác gì cá trong chậu.

Hai tay Giang Hạo chống hai bên đầu cố, cơ thể cường tráng củi xuống, gương mặt kề sát mặt cô, ánh mắt một mực nhìn cô chằm chằm, tư thế cực kỳ mờ ám.

“Em có thể to tiếng thêm chút nữa, truyền khắp doanh trại là em nổi tiếng thật luôn”

“...”

Kiều Tâm Duy xấu hổ không thối, đè thấp giọng mắng: “Giang Hạo, anh muốn làm gì?! Tôi tố cáo anh tội cưỡng hiếp đấy!”

“Cưỡng hiếp?”

Giang Hạo bật cười khẽ: “Tôi đây sẽ cưỡng hiếp thật cho em xem.”

Nói xong, anh dùng hai tay cố định đầu cô, môi mỏng gợi cảm ập xuống, từng chút mút lấy đôi môi vì nóng mà hơi khô của cô.

Tất nhiên cô không dễ dàng cam chịu, trong lòng vừa sợ hãi vừa buồn bực, cô không ngừng xoay đầu, nhưng dùng hết sức bú mẹ cũng không tránh khỏi anh được.

“Ưm...”

Cố cực kỳ khó chịu, bị ép hôn còn chưa tỉnh, mấu chốt là, giờ phút này cô vừa nóng vừa bí, hít thở đều trở nên khó khăn: “Giang...

Hạo...

tôi, tôi...”

Giang Hạo cảm giác được người bên dưới không khỏe, anh thoáng buông cô ra một chút, hỏi lại: “Chẳng lẽ em muốn tố cáo tội cưỡng hiếp trong hôn nhân?”

Khi nói chuyện, môi anh vẫn không rời khỏi cô, răng môi hai người từng chút từng chút chạm vào nhau, hơi thở nóng bỏng nam tính của anh liên tục phả lên mặt, cô nức nở trả lời: “Tôi sắp bị anh đè chết rồi”

Giang Hạo tạm dừng một chút, ánh mắt vốn lạnh lùng mang theo ham muốn rõ ràng, khóe miệng anh hơi nhếch lên, sau đó lại hôn lên môi cô.

Có điều lúc này đây, sức lực của anh nhẹ hơn nhiều, anh không thể không thừa nhận, chỉ cần đầu lưỡi nếm được mùi vị của cô, đại não sẽ có phần không chịu khống chế nữa.

Kiều Tâm Duy nhíu chặt mày, cô chỉ cảm thấy cổ và gáy mình bị tay phải anh chặn lại, buộc cô đón nhận anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện