Lý Ái Mai bày trò như vậy, ngược lại giúp cô hoàn thành một chuyện. Mặc dù không thể trực tiếp đảo ngược danh tiếng, nhưng ít ra cũng không còn sống trong cảnh như chuột chạy qua đường, bị người người kêu đánh khi xưa.
Cái đại viện này cô sẽ không ở lại quá lâu, nhưng cô không muốn đeo ác danh rời đi.
Tả Tịnh Nghiên chào tạm biệt mấy chị dâu đi về nhà. Vừa mới tới cửa cô đã cảm thấy không đúng lắm.
Khi cô sắp ra ngoài, cửa khép hờ, lúc đó cô nghĩ đợi khi đưa sủi cảo xong lại về luôn, nhưng hiện tại cửa lại bị khép lại.
Tả Tịnh Nghiên hơi nhướng mày, không phải người chồng tiện nghi của cô lại nghe ai tố cáo, quay về tìm cô nữa chứ? Dù là chuyện gì đi nữa cũng phải đối mặt. Tả Tịnh Nghiên vươn tay đẩy cửa viện ra, bước vào rồi đóng cửa lại. Lục Hạo Đình đang ở trong nhà nghe được tiếng cửa đóng lại, lại nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.
Ánh nắng chiếu lên người cô, gương mặt từng khiến anh phản cảm vô cùng như bị phủ thêm một lớp đỏ óng ánh. Cô như bước từ trong ánh sáng ra, cặp mắt trong suốt như nước, khí chất điềm tĩnh.
Tả Tịnh Nghiên cảm giác được một tầm mắt khiến người ta không thể nào xem nhẹ, ngẩng đầu nhìn về phía trong cửa sổ, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau.
Ánh mắt Lục Hạo Đình rất thâm thúy, hệt như đang nghiên cứu cô? Tả Tịnh Nghiên cảm thấy áp lực, người như anh thâm bất khả trắc, hình như không có gì có thể giấu giếm được anh?
Cô hít sâu một hơi. Dù sao hai người cũng sắp ly hôn rồi, chỉ còn ở chung mấy ngày nữa thôi, cố gắng qua loa cho xong.
Lục Hạo Đình nhíu mày, vừa rồi có một chớp mắt cô tránh đi ánh mắt anh, cô đang sợ cái gì ư?
Nghĩ tới những lời cô nói hôm nay, Lục Hạo Đình lại thấy phức tạp.
Một cô gái xuất thân nông thôn, chưa có nhiều kinh nghiệm sống, bị người có mưu đồ lợi dụng. Nhưng trừ những việc cô bị Lý Ái Mai lợi dụng làm ra, những lời nói hành động của cô lúc trước đã đủ khiến anh không thể dễ dàng tha thứ.
Anh chỉ có một chớp mắt do dự, sau đó lại kiên định với quyết tâm, không thể mềm lòng được, không thể sống với người phụ nữ như vậy cả đời, đau dài không bằng đau ngắn.
Tả Tịnh Nghiên vừa về nhà đã thấy Lục Hạo Đình đứng trước cửa sổ nhìn mình, trong mắt kiên định, hệt như vừa hạ quyết định trọng đại gì đó.
Tả Tịnh Nghiên vờ như không thấy được, dùng thân thể của vợ người ta, đương nhiên cũng phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ. Thế là cô nói với anh:
“Anh về rồi à? Đêm nay em làm sủi cảo, anh có ở lại ăn một miếng không?”
Lục Hạo Đình nhíu mày lại. Tuy ngoài miệng Tả Tịnh Nghiên nói muốn anh ở lại ăn sủi cảo, nhưng giọng điệu rất lạnh nhạt, hệt như chỉ nói một câu khách sáo thôi, cũng không thật lòng muốn giữ anh lại?
Lục Hạo Đình hơi nhướng mày, nếu không phải anh còn có chuyện muốn nói, chắc anh đã rời đi ngay rồi, tuyệt đối không ở chung dưới một mái hiên với người phụ nữ này dù chỉ nửa phút.
Anh không nói gì, chỉ kéo ghế qua ngồi xuống, tư thế ngồi hệt như trong quân đội, eo lưng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Về nhà mở họp sao?
Tả Tịnh Nghiên buồn cười. Dáng vẻ nghiêm trang này nào giống đang ở nhà, rõ là nghiêm túc hơn cả đi họp.
Khi đang làm việc, cô không quen có người đứng bên nhìn chằm chằm. Cuối cùng cô chỉ đành để miếng vải hoa màu hồng nhạt lên bàn, nói với anh:
“Vừa lúc anh trở về rồi, treo rèm cửa sổ lên giúp em với, nó cao quá em không với tới. Anh thường xuyên không về nhà, không có rèm cửa sổ không an toàn.”
Cái đại viện này cô sẽ không ở lại quá lâu, nhưng cô không muốn đeo ác danh rời đi.
Tả Tịnh Nghiên chào tạm biệt mấy chị dâu đi về nhà. Vừa mới tới cửa cô đã cảm thấy không đúng lắm.
Khi cô sắp ra ngoài, cửa khép hờ, lúc đó cô nghĩ đợi khi đưa sủi cảo xong lại về luôn, nhưng hiện tại cửa lại bị khép lại.
Tả Tịnh Nghiên hơi nhướng mày, không phải người chồng tiện nghi của cô lại nghe ai tố cáo, quay về tìm cô nữa chứ? Dù là chuyện gì đi nữa cũng phải đối mặt. Tả Tịnh Nghiên vươn tay đẩy cửa viện ra, bước vào rồi đóng cửa lại. Lục Hạo Đình đang ở trong nhà nghe được tiếng cửa đóng lại, lại nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.
Ánh nắng chiếu lên người cô, gương mặt từng khiến anh phản cảm vô cùng như bị phủ thêm một lớp đỏ óng ánh. Cô như bước từ trong ánh sáng ra, cặp mắt trong suốt như nước, khí chất điềm tĩnh.
Tả Tịnh Nghiên cảm giác được một tầm mắt khiến người ta không thể nào xem nhẹ, ngẩng đầu nhìn về phía trong cửa sổ, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau.
Ánh mắt Lục Hạo Đình rất thâm thúy, hệt như đang nghiên cứu cô? Tả Tịnh Nghiên cảm thấy áp lực, người như anh thâm bất khả trắc, hình như không có gì có thể giấu giếm được anh?
Cô hít sâu một hơi. Dù sao hai người cũng sắp ly hôn rồi, chỉ còn ở chung mấy ngày nữa thôi, cố gắng qua loa cho xong.
Lục Hạo Đình nhíu mày, vừa rồi có một chớp mắt cô tránh đi ánh mắt anh, cô đang sợ cái gì ư?
Nghĩ tới những lời cô nói hôm nay, Lục Hạo Đình lại thấy phức tạp.
Một cô gái xuất thân nông thôn, chưa có nhiều kinh nghiệm sống, bị người có mưu đồ lợi dụng. Nhưng trừ những việc cô bị Lý Ái Mai lợi dụng làm ra, những lời nói hành động của cô lúc trước đã đủ khiến anh không thể dễ dàng tha thứ.
Anh chỉ có một chớp mắt do dự, sau đó lại kiên định với quyết tâm, không thể mềm lòng được, không thể sống với người phụ nữ như vậy cả đời, đau dài không bằng đau ngắn.
Tả Tịnh Nghiên vừa về nhà đã thấy Lục Hạo Đình đứng trước cửa sổ nhìn mình, trong mắt kiên định, hệt như vừa hạ quyết định trọng đại gì đó.
Tả Tịnh Nghiên vờ như không thấy được, dùng thân thể của vợ người ta, đương nhiên cũng phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ. Thế là cô nói với anh:
“Anh về rồi à? Đêm nay em làm sủi cảo, anh có ở lại ăn một miếng không?”
Lục Hạo Đình nhíu mày lại. Tuy ngoài miệng Tả Tịnh Nghiên nói muốn anh ở lại ăn sủi cảo, nhưng giọng điệu rất lạnh nhạt, hệt như chỉ nói một câu khách sáo thôi, cũng không thật lòng muốn giữ anh lại?
Lục Hạo Đình hơi nhướng mày, nếu không phải anh còn có chuyện muốn nói, chắc anh đã rời đi ngay rồi, tuyệt đối không ở chung dưới một mái hiên với người phụ nữ này dù chỉ nửa phút.
Anh không nói gì, chỉ kéo ghế qua ngồi xuống, tư thế ngồi hệt như trong quân đội, eo lưng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Về nhà mở họp sao?
Tả Tịnh Nghiên buồn cười. Dáng vẻ nghiêm trang này nào giống đang ở nhà, rõ là nghiêm túc hơn cả đi họp.
Khi đang làm việc, cô không quen có người đứng bên nhìn chằm chằm. Cuối cùng cô chỉ đành để miếng vải hoa màu hồng nhạt lên bàn, nói với anh:
“Vừa lúc anh trở về rồi, treo rèm cửa sổ lên giúp em với, nó cao quá em không với tới. Anh thường xuyên không về nhà, không có rèm cửa sổ không an toàn.”
Danh sách chương