Tìm chút chuyện cho Lục Hạo Đình làm đi, đừng để anh rảnh quá cứ trừng mắt nhìn cô.

Nghe thấy Tả Tịnh Nghiên phân việc cho mình, Lục Hạo Đình hơi sững sờ. Giọng điệu cô nói với anh như lãnh đạo chỉ huy thuộc hạ, là lẽ đương nhiên.

Lại có phần giống với vợ chồng lâu năm, người vợ đang sai chồng mình làm việc? Cả hai loại cảm giác này anh đều không thích.

Thấy anh không nhúc nhích, Tả Tịnh Nghiên nhún nhún vai: “Thôi vậy, nếu anh không muốn làm thì chút nữa em tự treo.”

Nói xong cô lại không để ý tới anh nữa mà tự mình tới phòng bếp làm sủi cảo, coi anh như không khí, không nói thêm câu nào.

Đột nhiên cô im lặng không nói lời nào như vậy, khiến Lục Hạo Đình cảm thấy không quen!

Trước đây mỗi lần anh trở về cô cứ luôn lải nhải, nếu không phải là oán giận đói bụng chưa được ăn cơm thì cũng là oán giận anh chưa đưa tiền cho cô, rồi lại nói tới chồng nhà ai nhà ai đối xử tốt với vợ như thế nào…

Nói chung là từ khoảnh khắc anh bước vào cửa, tai không bao giờ được yên bình.

Hiện tại cô thay đổi rồi, hình như trong nhà cũng không còn giống với lúc trước nữa?

Lục Hạo Đình liếc nhìn bàn ăn, trước đây trên bàn cơm bày đầy bát đĩa chai hộp, hiện tại trên bàn có trải một tấm vải nhựa hoa màu xanh lam, rất sạch sẽ, cũng rất sáng mắt.

Nếu ngồi ăn cơm trên bàn cơm này, hẳn tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều.

Chỗ anh ngồi có thể thấy được phòng bếp, Tả Tịnh Nghiên đeo tạp dề bận rộn bên trong, hết nhào bột rồi tới vo viên, cán ra làm vỏ sủi cảo, tốc độ nhanh lại không loạn tay, hệt như cô thường xuyên làm mấy chuyện lặt vặt này.

Trên tủ bát trong phòng bếp cũng treo một tấm vải nhựa hoa màu xanh lam giống với khăn trải bàn, che đi mấy thứ linh tinh bên trong khiến phòng bếp có vẻ ngăn nắp sạch sẽ.



Cô ấy…

Đã thay đổi thật nhiều rồi đúng không?

Một người phụ nữ ở nhà một mình, không có rèm cửa đúng là sẽ thấy sợ thật. Trước đây anh không nghĩ tới điểm này.

Nếu hiện tại cô đã đề nghị như vậy, hay là anh đi treo lên giúp cô đi.

Lục Hạo Đình đứng dậy, đi tới trước bàn cầm lấy hai tấm vải hoa, nhìn kích cỡ, hẳn là một tấm treo ở phòng khách, một tấm treo trong phòng ngủ.

Một đầu vải bông có ô tròn đường kính chừng một centimet, vừa đủ có thể xuyên qua thanh sắt. Nhưng hiển nhiên cô có nghĩ tới việc dùng thanh sắt treo rèm cửa sổ, lại quên mua thanh sắt với đinh.

Lục Hạo Đình nhìn thoáng qua, trong lòng thầm tính toán, ở nhà không có công cụ, anh tới nhà chiến hữu mượn tạm cây búa, lại mượn thêm hai thanh sắt số tám với mấy cái đinh về.

“Đinh đinh đang đang…”

Lục Hạo Đình cởi bộ quân trang ra, cầm búa lên bắt đầu làm việc.

Đầu tiên anh ước lượng rèm cửa sổ phòng khách. Đóng hai cây đinh lên tường, đặt thanh sắt lên trên cây đinh rồi dùng kìm cắt đi phần sắt dư thừa, lại xuyên vải hoa qua thanh sắt, rèm cửa sổ phòng khách coi như đã xong.

Tả Tịnh Nghiên đứng trong phòng bếp có thể thấy được bóng dáng Lục Hạo Đình làm việc, anh cởi bộ quân trang xuống, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng.

Hẳn là để tiện làm việc, anh còn vén ống tay áo sơ mi lên thật cao, khi vươn tay xuyên rèm cửa sổ, hai cánh tay màu đồng cổ tràn ngập lực lượng lộ ra, thật không hổ là quân nhân.

Lúc anh làm việc rất nghiêm túc tỉ mỉ, hệt như đang làm chuyện gì vô cùng nghiêm túc. Mà anh làm cũng rất chỉn chu, khi kéo rèm cửa sổ lại không còn lộ ra khe hở nào, cũng không cần sợ có người rình coi ngoài cửa sổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện