Thẩm Vãn Vãn vội nói: “Em đang nói mê sảng cái gì vậy? Nào có cô gái nào xuất giá rồi mà không nghĩ cho nhà mẹ đẻ, em làm thế này chẳng khác nào không cần gốc rễ. Con người có thể không có bất kỳ thứ gì nhưng không thể không có gốc rễ, không có rễ chính là lục bình kia, không chịu được một trận gió táp mưa sa.”

“Chị dừng lại được rồi.” Thẩm Y Y nhìn xuống chị ta: “Đừng nói với tôi cái gì mà nhà mẹ đẻ là gốc rễ, chính gia đình nhỏ của tôi mới là nơi tôi muốn cắm rễ vào. Nhà mẹ đẻ là gốc rễ sao? Thật buồn cười.”

Thẩm Vãn Vãn: “Em cũng đừng ngớ ngẩn nữa! Phụ nữ không có nhà mẹ đẻ, chẳng phải sẽ bị nhà chồng tùy ý nắm bắt sao? Người ta muốn làm gì thì làm, muốn đánh là đánh, muốn mắng thì mắng, muốn không cho em ăn cơm thì em không được lên bàn, nếu không có nhà mẹ đẻ sẽ không có người trút giận cho em.”

Thẩm Y Y đánh giá từ trên xuống dưới của chị ta: “Chắc chị đã quên rồi nhỉ? Chị và Thẩm Tảo Tảo bị chính chồng mình đánh mỗi ngày ba trận, chỉ cần không hài lòng là đánh, không vừa ý là đánh, thế nhưng nhiều năm nay tôi cũng chưa từng nhìn thấy ba anh em trai Thẩm Đại Cương đi trút giận cho chị. A, đúng rồi, người mẹ hóa thành bông sen trắng già đã tận tình khuyên bảo chị, kéo tay chị nói: “Đây chính là số phận của mình, con gái nhà chúng ta chính là bồ công anh, rơi đến chỗ nào thì ở yên chỗ đó nhưng con hãy yên tâm! Nhà mẹ đẻ vĩnh viễn chính là người nhà của con, trong tay con có tiền thì mang về đây, mẹ giúp con cất giữ.”

Thẩm Vãn Vãn không đồng ý: “Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta, lẽ nào như thế là sai? Thẩm Y Y cũng không muốn tốn thời gian với những chuyện râu ria: “Nói xong chưa? Xong rồi thì chị có thể đi!”

Thẩm Vãn Vãn giữ chặt tay cô: “Y Y, em nghe chị cả nói, mau về nhà nhận sai với mẹ đi!”

Thẩm Y Y nhìn chị ta: “Thẩm Vãn Vãn, trong nhà chị không có gương sao?”



Thẩm Vãn Vãn: “Em có ý gì?”

“Năm nay chị bao nhiêu tuổi nhưng gương mặt của chị lại già dặn, từng trải thành thế nào rồi? Nhìn chị còn già hơn cả mẹ chị, chính chị đã sống thành dáng vẻ này, chỉ còn muốn kéo tôi sống cuộc sống giống chị?

Chị không biết đối với những người phụ nữ đã xuất giá như chúng ta, nhà mẹ đẻ hay nhà mẹ chồng gì đó đều không phải điều quan trọng, quan trọng chính là gia đình nhỏ của chính mình sao? Phải xây dựng tốt gia đình nhỏ của mình, đây mới là điều tốt nhất! Đừng giả tạo nữa! Uổng cho chị đã lớn tuổi còn không hiểu được đạo lý đơn giản này, chị sống quá vô nghĩa rồi.

Chị như thế còn có tư cách gì đứng trước mặt tôi, dùng giọng điệu của một người từng trải để khuyên bảo tôi?

Chẳng qua lời hữu ích không khuyên được con ma muốn chết*, chính chị đã muốn nhảy vào hố lửa, tôi kéo cũng không được. Nhưng tôi sẽ không nhảy vào chung với chị. Sau này chị cũng đừng quay lại tìm tôi, tôi đã hoàn toàn cắt đứt với nhà họ Thẩm, không những nhà họ Thẩm mà tôi cũng không có hứng thú lui tới với chị và cả Thẩm Tảo Tảo, người nào sống cuộc đời của người đó là được rồi.”

* Ý nói một người đã quyết tâm không muốn quay đầu, dù dùng bao nhiêu lời tốt đẹp khuyên nhủ họ cũng vô ích, chỉ có thể để mặc kệ.

Dứt lời, Thẩm Y Y không quay đầu lại mà đi thẳng vào nhà, cô cũng không phản ứng với tiếng Thẩm Vãn Vãn đang gọi mình phía sau.

Vào nhà cô đóng chặt cửa lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện