100 bộ đội đặc chủng được trang bị đầy đủ đứng nghiêm tại chỗ. Đội trưởng Vương Giai Văn nhìn thẳng vào các lãnh đạo đang đi tới.
Hôm nay là ngày quân ủy phái đoàn đi thi đấu. 100 chiến sĩ được lựa chọn đều rất tự hào. Trong bao chiến sĩ mà chọn 100 người có thể nói đây đều là tinh anh.
- Nghiêm, chào.
Vương Giai Văn lớn tiếng nói.
100 chiến sĩ càng đứng thẳng hơn.
Đi tới trước mặt các lãnh đạo quân ủy, Vương Giai Văn giơ tay chào rồi lớn tiếng nói:
- 100 chiến sĩ tham gia đại hội thế giới đã tới, chờ thủ trưởng kiểm tra.
Bành Bộ Thuân giơ tay chào lại và lớn tiếng nói:
- Các đồng chí là niềm kiêu hãnh của toàn quân. Các anh là tinh anh trong quân. Đại hội lần này các anh đại biểu toàn quân tham gia, quân ủy rất chú trọng, hy vọng các anh sẽ đạt được thành tích tốt trong lần luận võ này.
Nói tới đây y dừng một chút và nói:
- Quân ủy vì đảm bảo đoàn Trung Quốc chúng ta đạt thành tích tốt nên quyết định phái đồng chí Vương Trạch Vinh – Ủy viên dự khuyết quân ủy Trung ương làm trưởng đoàn. Sau đây xin mời Vương Trạch Vinh phát biểu.
Hôm nay Vương Trạch Vinh cũng mặc một bộ đồ quân đội trông rất oai phong.
Nhìn 100 chiến sĩ, Vương Trạch Vinh biết những người này không phục gì mình.
Đây cũng là điều bình thường, hắn là thường dân sao có thể làm các chiến sĩ tinh anh phục được? Nhìn các chiến sĩ người đầy sát khí, Vương Trạch Vinh biết trước mặt bọn họ nói khẩu hiệu chính trị không thể nào làm bọn họ hứng thú. Nếu không thể dùng ngôn ngữ thì chỉ có thể dùng võ mà phục chúng.
Sau hội nghị lần đó, Vương Trạch Vinh đã dành 20 ngày để tập huấn lại. Lần này hiệu quả tốt hơn nhiều, một vài tinh anh của Thập cục cũng thua trong tay hắn.
Vương Trạch Vinh đi lên chào đám chiến sĩ rồi lớn tiếng nói:
- Tôi biết các đồng chí không phục tôi, cho rằng lần này tham gia chính là Đại hội bộ đội đặc chủng thế giới lại do người chưa từng làm binh lính như tôi dẫn đoàn. Bây giờ tôi đứng đây mời một hai đồng chí lên giao đấu thử.
Vương Trạch Vinh nói xong làm cho các chiến sĩ vốn bình tĩnh phải lộ vẻ kỳ quái. Bọn họ không khỏi thầm nghĩ có nhầm không vậy, tên Vương Trạch Vinh này muốn đấu với bộ đội đặc chủng.
Thấy mọi người như vậy, Vương Trạch Vinh nói:
- Nếu các anh còn không đánh thắng tôi thì còn tham gia đại hội gì nữa, có dám đấu hay không?
Tiếng Vương Trạch Vinh lần này càng lớn hơn.
- Dám.
Đám chiến sĩ không khỏi tức giận, tên Vương Trạch Vinh này quá coi thường người khác.
Bành Bộ Thuân không khỏi cười thầm trong lòng. Tên Vương Trạch Vinh này đúng là biết gây chuyện.
Nơi đây là nơi huấn luyện cho bộ đội đặc chủng nên rất nhanh có chỗ thi đấu.
Các vị ủy viên quân ủy và tướng lĩnh cao cấp cũng có chút hưng phấn vì chưa từng có ai như Vương Trạch Vinh lại dám can đảm khiêu chiến bộ đội đặc chủng.
Vương Giai Văn nói:
- Điểm tới là dừng.
Lần này thi đấu là chạy việt dã, lội qua ao đầm, bắn đạn thật.
Vương Trạch Vinh mặc bộ đồ giống các chiến sĩ, trên lưng cũng đeo một balo chứa nhiều trang bị.
Vương Trạch Vinh cười cười rồi vận chuyển quan khí khắp cơ thể làm hắn thêm mạnh hơn.
Theo tiếng trọng tài tuyên bố bắt đầu trận đấu, 100 chiến sĩ rất nhanh lao ra.
Vương Trạch Vinh cũng lao theo.
Các chiến sĩ đều liều mạng chạy tới như muốn cho Vương Trạch Vinh mất mặt.
Vương Giai Văn mới đầu còn lo Vương Trạch Vinh bị bỏ quá xa nên mất thể diện nên cố ý chạy chậm. Nhưng sau đó y mới phát hiện suy nghĩ của mình có vấn đề. Tên Vương Trạch Vinh này chạy không thua kém các chiến sĩ, mà trong thời gian ngắn hắn còn bỏ rơi nhiều chiến sĩ.
Mọi người vốn muốn xem trò hay nhưng kết quả Vương Trạch Vinh lại chạy nhanh hơn tất cả.
Vương Giai Văn mặc dù có ý muốn giúp Vương Trạch Vinh một chút nhưng thấy thế liền lớn tiếng nói:
- Mọi người cố gắng.
Thực ra không cần y lên tiếng, các chiến sĩ đều đang cố gắng dùng hết sức.
Bị người ngoài ngành vượt qua thì ai mà không thấy mất mặt.
Mới đầu mọi người còn suy nghĩ Vương Trạch Vinh chỉ chạy được một đoạn là hết sức, tin rằng rất nhanh sẽ bị rớt lại.
Nhưng tình hình thực tế lại khác hẳn.
Cuộc thi đấu lần này tiến hành trong phạm vi không quá lớn khiến mọi người đứng xem được hết.
Vương Trạch Vinh vẫn tiếp tục chạy trên cùng.
Các tướng lĩnh mới đầu cũng nghĩ Vương Trạch Vinh không biết lượng sức, muốn đấu với bộ đội đặc chủng là sai lầm, muốn lập uy cũng phải xem người. Bây giờ thấy Vương Trạch Vinh dẫn đầu khá lâu làm bọn họ phải thay đổi cách nhìn.
Cảnh Hùng Quang nhỏ giọng nói:
- Balo có vấn đề gì không?
Y nói làm Lê Chí Hải có chút buồn cười:
- Tất cả mọi người đều thấy, đều được kiểm tra nghiêm ngặt thì đâu ra có sai sót.
Cảnh Hùng Quang cũng biết mình nói không ổn nên không tiện nói gì nữa.
Khi Vương Trạch Vinh chạy xong đoạn băng đồng, mọi người có thể nhận ra Vương Trạch Vinh cách các chiến sĩ một đoạn khá xa.
Ngay sau đó là lội qua ao đầm khiến mọi người đang ngồi phải lấy ống nhòm xem. Làm mọi người giật mình là nhìn Vương Trạch Vinh chỉ đổ mồ hôi một chút, nó nói rõ hắn chưa dùng hết sức.
Vương Trạch Vinh lúc này không hề mệt mỏi, sau khi năm tán ô hình thành hắn phát hiện quan khí của mình vận chuyển rất nhanh, khi chạy quan khí đang không ngừng điều chỉnh giảm mệt mỏi cho hắn.
100 chiến sĩ đều mất mặt, đều liều mạng chạy tới, không ai hy vọng Vương Trạch Vinh cứ như vậy đánh bại mình.
Phải biết rằng bọn họ đều là lực lượng tinh nhuệ nhất trong quân đội.
Các môn thi lần này đối với chiến sĩ mà nói không phải việc khó. Làm bọn họ khó coi là Vương Trạch Vinh bỏ xa bọn họ hơn 1km lúc chạy vượt đồng, đến lội ao đầm cũng bỏ qua được… Cả ba môn đầu Vương Trạch Vinh đều đứng thứ nhất. Các chiến sĩ biết lần này mình thua quá thảm.
- Còn bắn đạn thật.
Vương Giai Văn rống lên.
Mấy chiến sĩ ít nhiều lấy lại tự tin. Đây là thế mạnh của bọn họ, Vương Trạch Vinh dù giỏi cũng không thể bằng mình.
Bắn đạn thật này chính là thông qua các loại mai phục để bắn ngã đối phương, nó không chỉ cần thể lực mà còn cần kỹ năng của bộ đội đặc chủng.
Vương Trạch Vinh biết môn cuối mới là quan trọng nhất. Lần này hắn kích phát tất cả quan khí lan ra toàn sân.
Quan khí mạnh lên làm cho nó có thể bao trùm rộng hơn, trong phạm vi đó Vương Trạch Vinh thấy mình như nắm giữ tất cả.
Thành quả tập luyện mấy tháng của Vương Trạch Vinh đã được hiện ra. Hắn trầm ổn tiến lên, bắn súng với tốc độ và độ chính xác cực cao, tay chân nhanh nhẹn, ra tay tàn nhẫn.
Nhìn Vương Trạch Vinh thi đấu như vậy, các tướng lĩnh đều giật mình. Vương Trạch Vinh này quá mạnh, tốc độ di chuyển như thế dù là Vương Giai Văn cũng khó làm được.
Nếu không phải biết không thể có khả năng gian lận thì ai cũng phải nghi ngờ.
Khi Vương Trạch Vinh đứng ở khu đại biểu hoàn thành nhiệm vụ, mọi người đều giật mình nhìn hắn vì hắn lại là người hoàn thành nhanh nhất.
Đám chiến sĩ đều muốn tìm lỗ mà chui. Nếu không phải trên mặt đầy đất cát thì ai cũng nhìn ra mặt bọn họ đã đỏ lên.
Hôm nay là ngày quân ủy phái đoàn đi thi đấu. 100 chiến sĩ được lựa chọn đều rất tự hào. Trong bao chiến sĩ mà chọn 100 người có thể nói đây đều là tinh anh.
- Nghiêm, chào.
Vương Giai Văn lớn tiếng nói.
100 chiến sĩ càng đứng thẳng hơn.
Đi tới trước mặt các lãnh đạo quân ủy, Vương Giai Văn giơ tay chào rồi lớn tiếng nói:
- 100 chiến sĩ tham gia đại hội thế giới đã tới, chờ thủ trưởng kiểm tra.
Bành Bộ Thuân giơ tay chào lại và lớn tiếng nói:
- Các đồng chí là niềm kiêu hãnh của toàn quân. Các anh là tinh anh trong quân. Đại hội lần này các anh đại biểu toàn quân tham gia, quân ủy rất chú trọng, hy vọng các anh sẽ đạt được thành tích tốt trong lần luận võ này.
Nói tới đây y dừng một chút và nói:
- Quân ủy vì đảm bảo đoàn Trung Quốc chúng ta đạt thành tích tốt nên quyết định phái đồng chí Vương Trạch Vinh – Ủy viên dự khuyết quân ủy Trung ương làm trưởng đoàn. Sau đây xin mời Vương Trạch Vinh phát biểu.
Hôm nay Vương Trạch Vinh cũng mặc một bộ đồ quân đội trông rất oai phong.
Nhìn 100 chiến sĩ, Vương Trạch Vinh biết những người này không phục gì mình.
Đây cũng là điều bình thường, hắn là thường dân sao có thể làm các chiến sĩ tinh anh phục được? Nhìn các chiến sĩ người đầy sát khí, Vương Trạch Vinh biết trước mặt bọn họ nói khẩu hiệu chính trị không thể nào làm bọn họ hứng thú. Nếu không thể dùng ngôn ngữ thì chỉ có thể dùng võ mà phục chúng.
Sau hội nghị lần đó, Vương Trạch Vinh đã dành 20 ngày để tập huấn lại. Lần này hiệu quả tốt hơn nhiều, một vài tinh anh của Thập cục cũng thua trong tay hắn.
Vương Trạch Vinh đi lên chào đám chiến sĩ rồi lớn tiếng nói:
- Tôi biết các đồng chí không phục tôi, cho rằng lần này tham gia chính là Đại hội bộ đội đặc chủng thế giới lại do người chưa từng làm binh lính như tôi dẫn đoàn. Bây giờ tôi đứng đây mời một hai đồng chí lên giao đấu thử.
Vương Trạch Vinh nói xong làm cho các chiến sĩ vốn bình tĩnh phải lộ vẻ kỳ quái. Bọn họ không khỏi thầm nghĩ có nhầm không vậy, tên Vương Trạch Vinh này muốn đấu với bộ đội đặc chủng.
Thấy mọi người như vậy, Vương Trạch Vinh nói:
- Nếu các anh còn không đánh thắng tôi thì còn tham gia đại hội gì nữa, có dám đấu hay không?
Tiếng Vương Trạch Vinh lần này càng lớn hơn.
- Dám.
Đám chiến sĩ không khỏi tức giận, tên Vương Trạch Vinh này quá coi thường người khác.
Bành Bộ Thuân không khỏi cười thầm trong lòng. Tên Vương Trạch Vinh này đúng là biết gây chuyện.
Nơi đây là nơi huấn luyện cho bộ đội đặc chủng nên rất nhanh có chỗ thi đấu.
Các vị ủy viên quân ủy và tướng lĩnh cao cấp cũng có chút hưng phấn vì chưa từng có ai như Vương Trạch Vinh lại dám can đảm khiêu chiến bộ đội đặc chủng.
Vương Giai Văn nói:
- Điểm tới là dừng.
Lần này thi đấu là chạy việt dã, lội qua ao đầm, bắn đạn thật.
Vương Trạch Vinh mặc bộ đồ giống các chiến sĩ, trên lưng cũng đeo một balo chứa nhiều trang bị.
Vương Trạch Vinh cười cười rồi vận chuyển quan khí khắp cơ thể làm hắn thêm mạnh hơn.
Theo tiếng trọng tài tuyên bố bắt đầu trận đấu, 100 chiến sĩ rất nhanh lao ra.
Vương Trạch Vinh cũng lao theo.
Các chiến sĩ đều liều mạng chạy tới như muốn cho Vương Trạch Vinh mất mặt.
Vương Giai Văn mới đầu còn lo Vương Trạch Vinh bị bỏ quá xa nên mất thể diện nên cố ý chạy chậm. Nhưng sau đó y mới phát hiện suy nghĩ của mình có vấn đề. Tên Vương Trạch Vinh này chạy không thua kém các chiến sĩ, mà trong thời gian ngắn hắn còn bỏ rơi nhiều chiến sĩ.
Mọi người vốn muốn xem trò hay nhưng kết quả Vương Trạch Vinh lại chạy nhanh hơn tất cả.
Vương Giai Văn mặc dù có ý muốn giúp Vương Trạch Vinh một chút nhưng thấy thế liền lớn tiếng nói:
- Mọi người cố gắng.
Thực ra không cần y lên tiếng, các chiến sĩ đều đang cố gắng dùng hết sức.
Bị người ngoài ngành vượt qua thì ai mà không thấy mất mặt.
Mới đầu mọi người còn suy nghĩ Vương Trạch Vinh chỉ chạy được một đoạn là hết sức, tin rằng rất nhanh sẽ bị rớt lại.
Nhưng tình hình thực tế lại khác hẳn.
Cuộc thi đấu lần này tiến hành trong phạm vi không quá lớn khiến mọi người đứng xem được hết.
Vương Trạch Vinh vẫn tiếp tục chạy trên cùng.
Các tướng lĩnh mới đầu cũng nghĩ Vương Trạch Vinh không biết lượng sức, muốn đấu với bộ đội đặc chủng là sai lầm, muốn lập uy cũng phải xem người. Bây giờ thấy Vương Trạch Vinh dẫn đầu khá lâu làm bọn họ phải thay đổi cách nhìn.
Cảnh Hùng Quang nhỏ giọng nói:
- Balo có vấn đề gì không?
Y nói làm Lê Chí Hải có chút buồn cười:
- Tất cả mọi người đều thấy, đều được kiểm tra nghiêm ngặt thì đâu ra có sai sót.
Cảnh Hùng Quang cũng biết mình nói không ổn nên không tiện nói gì nữa.
Khi Vương Trạch Vinh chạy xong đoạn băng đồng, mọi người có thể nhận ra Vương Trạch Vinh cách các chiến sĩ một đoạn khá xa.
Ngay sau đó là lội qua ao đầm khiến mọi người đang ngồi phải lấy ống nhòm xem. Làm mọi người giật mình là nhìn Vương Trạch Vinh chỉ đổ mồ hôi một chút, nó nói rõ hắn chưa dùng hết sức.
Vương Trạch Vinh lúc này không hề mệt mỏi, sau khi năm tán ô hình thành hắn phát hiện quan khí của mình vận chuyển rất nhanh, khi chạy quan khí đang không ngừng điều chỉnh giảm mệt mỏi cho hắn.
100 chiến sĩ đều mất mặt, đều liều mạng chạy tới, không ai hy vọng Vương Trạch Vinh cứ như vậy đánh bại mình.
Phải biết rằng bọn họ đều là lực lượng tinh nhuệ nhất trong quân đội.
Các môn thi lần này đối với chiến sĩ mà nói không phải việc khó. Làm bọn họ khó coi là Vương Trạch Vinh bỏ xa bọn họ hơn 1km lúc chạy vượt đồng, đến lội ao đầm cũng bỏ qua được… Cả ba môn đầu Vương Trạch Vinh đều đứng thứ nhất. Các chiến sĩ biết lần này mình thua quá thảm.
- Còn bắn đạn thật.
Vương Giai Văn rống lên.
Mấy chiến sĩ ít nhiều lấy lại tự tin. Đây là thế mạnh của bọn họ, Vương Trạch Vinh dù giỏi cũng không thể bằng mình.
Bắn đạn thật này chính là thông qua các loại mai phục để bắn ngã đối phương, nó không chỉ cần thể lực mà còn cần kỹ năng của bộ đội đặc chủng.
Vương Trạch Vinh biết môn cuối mới là quan trọng nhất. Lần này hắn kích phát tất cả quan khí lan ra toàn sân.
Quan khí mạnh lên làm cho nó có thể bao trùm rộng hơn, trong phạm vi đó Vương Trạch Vinh thấy mình như nắm giữ tất cả.
Thành quả tập luyện mấy tháng của Vương Trạch Vinh đã được hiện ra. Hắn trầm ổn tiến lên, bắn súng với tốc độ và độ chính xác cực cao, tay chân nhanh nhẹn, ra tay tàn nhẫn.
Nhìn Vương Trạch Vinh thi đấu như vậy, các tướng lĩnh đều giật mình. Vương Trạch Vinh này quá mạnh, tốc độ di chuyển như thế dù là Vương Giai Văn cũng khó làm được.
Nếu không phải biết không thể có khả năng gian lận thì ai cũng phải nghi ngờ.
Khi Vương Trạch Vinh đứng ở khu đại biểu hoàn thành nhiệm vụ, mọi người đều giật mình nhìn hắn vì hắn lại là người hoàn thành nhanh nhất.
Đám chiến sĩ đều muốn tìm lỗ mà chui. Nếu không phải trên mặt đầy đất cát thì ai cũng nhìn ra mặt bọn họ đã đỏ lên.
Danh sách chương