Trần Kỳ không suy nghĩ gì, Trần Phi Dung có chút hồ ngi nhìn Hứa Tư, tiếp đó ánh mắt chuyển sang Trương Khác lại thành lạnh lẽo.

Hứa Tư ngiêng mình tách khỏi người Trương Khác một chút, nói:

- Dung Dung, tối chị với em chen chúc một chút, Trương Khác muốn ở lại...

- Vâng.

Trần Phi Dung đáp một tiếng, trái tim mẫn cảm của thiếu nữ làm cô luôn cảm giác giữa Trương Khác và Hứa Tư có cái gì đó, vậy mà Trương Khác còn cứ nhả nhớt với mình. Với một thiếu nữ coi tình cảm là thiêng liêng đó là điều không thể chấp nhận được, nhưng cô không nói thêm gì cả.

Trương Khác quay sang nói với Trần Kỳ:

- Chuyện dì Phân có khu trưởng Tống giúp, hẳn là không có vấn đề gì, có điều lần này công nhân khác của nhà máy khả năng phải nghỉ việc hết rồi.

- Cái gì? Trần Kỳ sững sờ:

- Sao như thế được? Lúc ăn cơm có thấy khu trưởng Tống nói gì đâu.

- Cháu đoán thôi, không phải là thật đâu.

Trương Khác bảo Hứa Tư:

- Chị Hứa Tư, em ra ngõ gọi điện thoại báo về nhà một tiếng.

Trương Khác vừa mới ra cửa, Hứa Tư liền từ phía sau đuổi theo:

- Không phải bảo muốn bao thầu nhà máy giấy sao? Cậu nói công nhân nghỉ việc là thế nào, cậu nói lung tung tôi chẳng hiểu gì cả.

Trương Khác cười hăng hắc, trời âm u, đường cứ hai trăm mét mới có một ngọn đèn yếu ớt, ánh mắt Hứa Tư trong bóng đêm càng say đắm lòng người, nắm tay cô cảm giác ấm mịn như ngọc.

Hứa Tư không rút tay lại, chỉ coi Trương Khác sợ không nhìn rõ đường, nhưng bị bàn tay to ấm nóng của y nắm lấy, cảm giác có chút gì đó tê tê người thiếu tự nhiên, hỏi tới:

- Vì sao lại nói thế, cứ thích nói bậy nói bạ.

- Công nhân nhà máy hung hãn, hơi chút là tụ tập gây chuyện, trước khi chúng ta trước khi bao thầu, phải dập tắt khí thế của họ đã mới dễ làm việc.

Hứa Tư nghiêng đầu nhìn Trương Khác, mái tóc mềm đổ xõa xuống như thác nước, trong bóng đêm mênh mông, khiến sức hấp dẫn trên người Hứa Tư phát huy tới cực điểm làm người ta muốn làm cái gì đó.

Cô nàng yêu tinh tâm tư đơn thuần này thật mê người.

Trương Khác nói với Trần Kỳ như thế là hi vọng sau khi công nhân nhà máy nghe được tin đồn tiếp tục gây chuyện, gây thêm áp lực với Tống Bồi Minh; một khi Tống Bồi Minh nhận định công ty Hải Thái là cây đại thụ có thể dựa dẫm, sẽ trừ đi băn khoăn lớn nhất trong lòng ôngta, thái độ với công nhân sẽ trở nên mạnh mẽ, công tác sau này sẽ dễ dang hơn.

Trương Khác đem nguồn cơn nói với Hứa Tư một lượt, Hứa Tư kinh ngạc rụt tay lại che miệng:

- Cậu quá gian rồi, chuyện này mà cũng làm ra được?

Nhớ lại vẻ mặt bi thương hồi sáng của y, cô im lặng, nghĩ y nhất định có suy tính của mình, nếu vấn đề của nhà máy cứ để kéo dài, nói không chừng tất cả công nhân sẽ mất việc thật.

Trương Khác cười khì, không dám nắm tay Hứa Tư nữa, tới cửa hàng tạp hóa đầu ngõ, gọi điện về ẹ, vừa bịa đặt vừa liếc mắt đưa tình với Hứa Tư, nhưng Hứa Tư quay mặt đi, không thèm đẩy ý. Tiếp đó lại gọi điện cho Tạ Vãn Tình:

- Chị Vãn Tình, Chỉ Đồng đã ngủ chưa?

-Vừa mới dỗ ngủ, ngày mai tới lượt em kể chuyện cho Chỉ Đồng đấy.

Giọng Tạ Vãn Tình có vẻ hơi mệt mỏi:

- Không thành vấn đề, chị Vãn Tình, Chỉ Đồng như thế không đến nhà trẻ được, hay là tìm chuyên gia về phương diện dạy trẻ em chăm lo cho cuộc sống của Chỉ Đồng.

- Chị cũng nghĩ thế, có điều Chỉ Đồng từ chối người lạ, cả giúp việc trong nhà cũng không đến gần được, nói sau đi, muộn như thế em còn gọi điện thoại, có phải là muốn nói chuyện công ty mới không?

- Vâng, em vừa cùng Hứa Tư nghĩ xong tên công ty, gọi là Cẩm Hồ.

- Cẩm Hồ?

Phía bên kia giọng Tạ Vãn Tình ngắt quãng một chút:

- Chẳng phải em nói với chị mười năm sau muốn phát triển thành tập đoàn sao, cái tên này nghe không được oai phong lắm.

Trong điện thoại truyền ra tiếng cười, Trương Khác nhìn Hứa Tư, cô bày ra vẻ mặt, biết ngay là như thế.

- Em thấy cũng được, chị thấy không hợp ý thì chúng ta lại nghĩ tiếp.

- Em thấy hợp là được rồi, văn phòng đã chọn xong chưa?

- Cũng ở tòa nhà Tân Hải Thông ạ, tầng 18, em muốn kéo Tương Vi qua công ty, mong chị làm công tác với Chu Du.

- Em nhất định muốn cô ấy tới à?

Trương Khác có chút bất an, điều Tương Vi làm trợ thủ cho Chu Du chưa được một tháng, dù sao là một mỹ nhân, tuần trăng mật chưa qua đã điều đi, hẳn Chu Du rất không hài lòng:

- Vâng, làm việc với Hứa Tư ở cùng một văn phòng, chị nói xem nam nhân nào yên tâm được.

Nhìn Hứa Tư trừng mắt nhìn qua, Trương khác cười phá lên.

- Hứa Tư ở bên cạnh đấy à?

- Vâng, đang trợn mắt với em đây này.

Trương Khác cười khì khì:

Tạ Vãn Tình cũng cười, trong mắt cô, chắc do tuổi tác, sự thân mật giữa Hứa Tư và Trương Khác mơ hồ ở giới hạn tình nam nữ, làm người ta có chút hâm mộ:

- Em chỉ giỏi bắt nạt người ta.

- Đâu có ạ... À, em còn có chuyện muốn nói với chị.

- Chuyện gì?

- Chuyện ba Chỉ Đồng.

Trương Khác nhẹ giọng nói, từ điện thoại khó phán đoán được phán ứng của Tạ Vãn Tình:

- Chuyện này sẽ làm mọi người đau lòng rất lâu, chị, cả bác Từ, thím, cả Chỉ Đồng đều chôn sâu bi thương trong lòng, nhưng ở Hải Châu xuất hiện xu thế không hay, có kẻ lấy tai nạn này ra giở trò.

Nghe bên kia Tạ Vãn Tình khẽ ừm một tiếng, Trương Khác nói tiếp:

- Trước kia em đã nói với chị chuyện nhà máy giấy Tân Quang...

- Ừ, về sau chị nghe nói vài việc, trách nhiệm không phải của họ, một số chuyện không thể tránh được.

Giọng của Tạ Vãn Tình đượm buồn:

- Sao đột nhiên lại nhắc tới nó?

- Trong thành phố có kẻ lấy chuyện cha Chỉ Đồng ra gây khó dễ, làm vấn đề nhà máy không giải quyết được, em nghĩ nếu có thể, do công ty mới ra mặt bao thầu nhà máy, để chuyện đã qua cho nó qua đi.

- Chuyện của ba Chỉ Đồng đã qua rồi.

Giọng Tạ Vãn Tình cao lên một chút, đại khái không muốn tâm tình của mình ảnh hưởng tới Trương Khác:

- Nhưng kinh doanh nhà máy lớn như thế phức tạp lắm.

- Vì phức tạp, nên Cty Hải dụ có thể gánh vác thêm chút trách nhiệm không? Chị Vãn Tình sẽ không khoanh tay ngồi nhìn đâu, em biết mà.

- Chị chẳng hơn được em, đống hỗn độn của Hải Dụ làm chị đau đầu chết đi được đây, may mà có Hải Thái san xẻ một phần áp lực, nếu không chị chẳng có lòng tin cầm cự được.

Tạ Vãn Tình than:

- Tới năm sau, có thể đem nghiệp vụ, tài sản của Hải Dụ chuyển vào Hải Thái, chị sẽ không còn đau đầu nữa. Phía bên công ty mới, em thấy Hải Dụ chiếm 30% là thích hợp. Em đã bảo Hứa Tư điều chỉnh chút tỉ lệ, mai em kéo Tương Vi sang làm việc, chuyện nói với Chu Du, chị làm giúp em.

- Sao em bá đạo thế.

Phía bên kia Tạ Vãn Tình trách:

- Chị còn chưa đồng ý, vả lại sắp thi giữa kỳ rồi, em không chuẩn bị đi à?

Không ngờ Tạ Vãn Tình lại nghĩ tới chuyện học tập, Trương Khác chán nản nói:

- Hứa Tư bảo ngày mai sẽ giúp em ôn bài, vậy em không nói chuyện nữa...

Đặt điện thoại xuống, lại cùng Hứa Tư mò mẫm con đường tối mò về nhà Trần Phi Dung, vào phòng thăm Lưu Phân xong, liền chuẩn bị tới nhà Hứa Tư ngủ. Chắc bọn họ coi lời Trương Khác là thực, Lưu Phân hỏi:

- Công nhân nhà máy giấy có phải sẽ bị nghỉ việc hết không?

- Cháu đoán bừa thôi.

Trương Khắc mặt tình queo:

- Dù có nghỉ việc, dì Phân cũng đừng lo, đợi phẫu thuật xong, dì tới công ty chị Hứa Tư làm việc là được, chị Hứa Tư làm trợ lý cho chị Vãn Tình, rất có tiếng nói ở công ty...

Hứa Tư thấy y bắn đầu nói bậy nói bạ, cứ như sợ nhà máy giấy chưa đủ loạn, an ủi Lưu Phân:

- Trương Khác nói lung tung đấy, dì đừng coi là thật.

Lần trước nói chuyện giải tỏa còn nửa tin nửa ngờ, song thấy Trương Khác có thể khiến Tống Bồi Minh ra mặt giải quyết vấn đề của Lưu Phân, hai vợ chồng họ sao có thể không coi là thật?

Có điều nghe những lời sau của Trương Khác, Lưu Phân chẳng lo nữa, ngẩng đầu lên không thấy con gái trong phòng, hỏi chồng:

- Dung Dung đâu, cái con bé này, bạn học mấy khi tới chơi, nó trốn cái gì?

Nhớ lại đối mặt lạnh băng của Trần Phi Dung, Trương Khác có chút áy náy, biết cô trông có vẻ yếu đuối nhu nhược, nhưng tính cách mạnh mẽ, lại xuất thân từ gia đình nghèo khó, nói không chừng có kiêu ngạo lẫn tự ti mẫn cảm đặc biệt, không dám ở lại, để Hứa Tư đưa mình về nhà ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện