Từ nhà Trần Phi Dung tới nhà Hứa Tư chừng năm sáu phút, ngõ hẹp, rất nhiều nhà lại nuôi chó, nghe thấy tiếng chân người lũ chó sủa váng lên. Trương Khác nghe tiếng cho, sởn gai ốc, nhìn móng vuốt thò ra ngoài những khe cửa, lo thứ đáng sợ đó thoát được xông ra cắn mình một cái, quay lại sau ngó chừng không dám nhìn con đường phía trước.
- Sao cậu lại kém cỏi thế nhỉ? Hứa Tư gõ đầu y:
- Kiếp trước bị chó cắn à.
- Nhà chị ở đây, bọn chó đều quen chị, đương nhiên chị không sợ, em bị cắn hai lần rồi, đều vào mông, về phòng cởi quần cho chị xem.
- Ai thèm xem.
Hứa Tư phì một tiếng, sợ Trương Khác cứ quay đầu lại nhìn chó lại va đầu vào tường, liền nắm lấy tay y.
“Con mẹ nó, bọn chó này đáng sợ quá, chúng mày đợi đấy có ngày tao cho vào nồi hết!” Tuy cánh tay được Hứa Tư kẹp vào cơ thể mềm mại, nhưng Trương Khác chẳng còn tâm tư cảm thụ, tới cửa nhà Hứa Tư mới đỡ sợ một chút, nhưng Hứa Tư lại buông tay ra, Trương Khác hậm hực chửi mắng:
- Ngày mai tao gọi hàng thịt chó xử lý hết lũ chúng mày.
- Cậu dám à?
- Hì hì, đùa ấy mà, nếu không có lũ cho này, em chẳng yên tâm để chị đi đường buổi tối.
- Ai cần cậu lo.
Hứa Tư nghiêm mặt nói, nhưng không giấu được niềm vui trong ánh mắt, tiếng đẩy cửa làm mẹ cô trong sân chú ý:
- Mẹ ơi, Trương Khác buổi tối ngủ ở nhà mình, ba còn nói chuyện với chú Trần một lúc nữa mới về.
Mẹ Hứa Tư "ừ" một tiếng, nói:
- Chăn trên giường Tiểu Duy chưa phơi, để Trương Khác ngủ giường con, con ngủ giường Tiểu Duy...
Trương Khác thực muốn ôm mẹ Hứa Tư thơm một cái, thật quá hiểu lòng người.
Hứa Tư thấy dáng vẻ khao khát của Trương Khác, mặt nóng như phát sốt, nhân lúc mẹ không để ý, nhéo cho y một cái:
- Nghĩ bậy gì đấy?
Không đợi Trương Khác phản kháng đã nói:
- Để Trương Khác ngủ giường con, con qua nhà chủ Trần ngủ với Phi Dung.
- Ừ thế cũng được, không còn sớm nữa, con giúp Trương Khác chuẩn bị một chút, để cậu ấy ngủ cho sớm.
Hứa Tư bảo Trương Khác vào phòng trước.
Trương Khác áp mình lên bàn trang điểm, nhìn tấm ảnh chị em Hứa Tư. Hứa Tư bên một chậu nước nóng vào, bảo y ngồi lên giường, đặt chậu nước xuống, cho tay vào nước thử nhiệt độ, lấy từ sau cửa ra một cái khăn mặt in hình hải quỳ đưa cho Trương Khác.
Trương Khác đang khom người cởi tất, tim thắt lại, chỗ mềm nhất sâu trong trái tim bị hành động đó chạm vào.
- Sao thế?
Hứa Tư hỏi.
- Đang nghĩ liệu chị Hứa Tư có rửa chân giúp không?
- Nằm mơ đi.
Hứa Tư ném khăn mặt vào trong chậu, nhét tất Trương Khác vào giày, kêu lên:
- Thối kinh.
Đem giày ra ngoài mái hiên, lấy một đôi dép hồng ném xuống chân Trương Khác.
Trương Khác ra sân rửa chân xong, vào phòng đắp chăn lên, nhưng mắt cứ nhìn chằm chằm trần nhà có dấu vế thấm nước. Trên chăn thoang thoảng mùi thơm như trên người Hứa Tư, ở lại ngủ đúng là lựa chọn không tệ.
- Còn chưa nhắm mắt vào ngủ đi?
- Chưa tới 10 giờ, làm sao ngủ được?
Trương Khác dựa vào thành giường, nhìn Hứa Tư đặt chậu nước lên giá góc phòng, bắt đầu rửa mặt, thấy cô rửa mặt xong, đi sang phòng bên cạnh lau mình, tiếng nước róc rách một hồi, nghe thấy đổ nước ra ngoài sân.
Hứa Tư rửa ráy xong, đi vào lật tìm vài quyển sách cao trung ném cho Trương Khác. Trương Khác lật xem, trang đầu viết tên Hứa Duy, chữ rất nắn nót:
- Không phải chứ, bắt em xem cái này à?
- Nhà tôi không có TV, máy radio thì tối cha tôi còn nghe tin tức, chị Vãn Tình dặn tôi, không để cậu học hành sa sút, sắp thi rồi, cậu phải chăm học vào.
- Có cần không?
Trương Khác mặt mày nhăn nhó, nhìn cuốn sách từng quen thuộc, chữ nghĩa chẳng lọt lại vào trong đầu được, sách giáo khoa đúng là thứ thôi miên, thêm vào mấy ngày qua buổi tối Trương Khác không ngủ tốt, chẳng biết mình thiếp đi lúc nào.
Trong mơ bị Hứa Tư và Đường Thanh cùng quấn lấy, mỗi người kéo một bên tay, y chẳng biết nên hạnh phúc hay đau khổ … tỉnh lại thấy tai ngưa ngứa, quay đầu sang thấy Hứa Tư đang cầm sợi tóc ngoáy tai mình, cười rất nghịch ngợm, ánh sáng luồn qua khe cửa chiếu sáng cả phòng.
Quay về năm 94 không phải là tệ.
Đã sắp 8 giờ, cha mẹ Hứa Tư đều đã đi làm cả, cha Hứa Tư làm sở xưởng cơ khí, mẹ cô làm ở xưởng nhỏ trên phố, tiền lương rất thấp, nhưng hay dở gì cũng có việc mà làm, lại tiện chiếu cố trong nhà.
Trương Khác và Hứa Tư ăn sáng xong liền tới Tân Hải Thông, tuy là thứ bảy, nhưng các công ti cơ bản làm việc như thường, hôm nay chủ yếu xác định phương án phân cách văn phòng.
Trương Khác không biết Tạ Vãn Tình đã trao đổi với Chu Thông chưa, không tiện kéo Tương Vi tới làm việc, tốn nửa ngày trời ở trong văn phòng trống không. Tầng 20 tòa nhà có nhà ăn phục vụ cho nhân viên các công ty, làm ăn tốt hơn nhà ăn ở trường học nhiều, còn cung cấp cả món ăn Nhật, Hàn.
Trương Khác và Hứa Tư đang ngồi thảo luận xem nên ăn gì thì Thái Phi Quyên và Tương Vi mỗi người bê một khay thức ăn tới.
- Chưa quyết định ăn gì à?
Thái Phi Quyên hỏi:
- Đời chỉ còn lại chút lạc thú ăn uống, đương nhiên phải lựa chọn cho cẩn thận, đâu tùy tiện như các chị được.
Trương Khác thuận miệng nói bừa, chỉ vài món ăn hỏi ý Hứa Tư.
- Nghe nói cậu muốn điều Tương Vi tới công ty mới hả?
Thái Phi Quyên hỏi:
- Chị Vãn Tình nói với chị rồi à?
- Nói với tôi thì ích gì, cần Chu Du thả người mới được, quan trọng cần Tương Vi đồng ý đã, đúng không?
Trương Khác liếc Tương Vi một cái, nói:
- Để chị Tương chọn không tin được, chị Tương thích nam nhân thành thục chững chạc cơ, điểm này em không có ưu thế bằng Chu Du... Á...
Chân bị Hứa Tư dẫm ột cái, Trương Khác đau đớn hét toáng lên.
Hứa Tư vén tóc trên trán, nói hết sức vô tội:
- Tôi dẫm phải chân cậu à?
Thái Phi Quyên phì cười, cùng Tương Vi ngồi xuống, Trương Khác và Hứa Tư chọn mấy món ăn xong, nói với Tương Vi:
- Công ty mới ở tầng 18, văn phòng chưa phân cách, chiều chị lên xem xem có yêu cầu gì đặc biệt không?
- Tương Vi tới sẽ có phòng làm việc riêng à?
Thái Phi Quyên hâm mộ hỏi.
Hứa Tư oán trách:
- Em còn chưa biết công ty có nổi mấy người, Trương Khác cứ muốn thuê văn phòng lớn nhất, tới hơn 200 mét vuông, trừ văn phòng chung, có thể ngăn cách ra sáu phòng làm việc độc lập, cậu ấy còn muốn ở phía cửa sổ ngăn ra một phòng cà phê, nói ngồi đó ngắm tịch dương nhìn rừng trúc, ngửi mùi thơm cà phê, mệt mỏi cả ngày sẽ tan biến hết.
- Đừng nói nữa.
Thái Phi Quyên làm bộ mặt đau khổ:
- Em mà nói tiếp, chị cũng muốn tới công ty mới làm việc.
Hứa Tư cười bất lực, nói:
- Diện tích ban công cũng rất lớn, nhô lên chừng hơn 5 mét vuông, Trương Khác nói ở đó thể làm vườn hoa trên không, cả buổi sáng vẽ mấy tấm bản thảo, việc nghiêm túc thì chẳng làm được gì, các chị xem hộ loại nào thích hợp.
Hứa Tư miệng thì oán tránh nhưng mặt rất hớn hở, sốt sắng mang mấy bản vẽ phác thảo trong cặp tài liệu ra, Hứa Tư thời trung học có học vẽ, dựa theo yêu cầu của Trương Khác, vẽ không gian văn phòng tương lai.
Qua bàn tiếp tân phía trước, văn phòng dùng từng tấm pha lê lớn kết hợp với bộ khung kim loại màu xám ngăn cách ra, làm cả văn phòng hơn 200 mét vuông mang tới cảm giác bao la như hòa vào làm một thể, lại thêm trời xanh mây trắng bên ngoài làm lòng người thư thái.
Các phòng làm việc sẽ đặt hai bên, chừa không gian nhìn thẳng ra gian cà phê với kính trong suốt, để rừng trúc xanh mướt phía dưới chiếu vào tầm mắt, đợi buổi chiều ánh tịch dương chiếu sắc thái long lanh rực rỡ tràn ngập văn phòng.
Thái Phi Quyên tức tối nhìn Hứa Tư:
- Hai đứa bố trí văn phòng hay là phòng tân hôn mà cần tốn công như thế?
Trương khác nhe răng cười:
- Đâu phải như công ty Hải Thái, hiện giờ chẳng có việc gì làm, em còn mang theo sách giáo khoa để ôn tập. Hơn nữa trừ lúc ngủ, văn phòng là chỗ tiêu tốn cuộc đời người ta nhiều nhất, sao có thể qua loa được.
Rồi nhìn Tương Vi:
- Về nguyên tắc văn phòng của ai người đó bố trí, chiều chị có qua không?
Tương Vi gật đầu lia lịa, quên luôn lúc nãy nói chuyện với Thái Phi Quyên còn do dự, nếu được làm việc trong văn phòng như thế, dù không có lương cũng vui rồi.
- Sao cậu lại kém cỏi thế nhỉ? Hứa Tư gõ đầu y:
- Kiếp trước bị chó cắn à.
- Nhà chị ở đây, bọn chó đều quen chị, đương nhiên chị không sợ, em bị cắn hai lần rồi, đều vào mông, về phòng cởi quần cho chị xem.
- Ai thèm xem.
Hứa Tư phì một tiếng, sợ Trương Khác cứ quay đầu lại nhìn chó lại va đầu vào tường, liền nắm lấy tay y.
“Con mẹ nó, bọn chó này đáng sợ quá, chúng mày đợi đấy có ngày tao cho vào nồi hết!” Tuy cánh tay được Hứa Tư kẹp vào cơ thể mềm mại, nhưng Trương Khác chẳng còn tâm tư cảm thụ, tới cửa nhà Hứa Tư mới đỡ sợ một chút, nhưng Hứa Tư lại buông tay ra, Trương Khác hậm hực chửi mắng:
- Ngày mai tao gọi hàng thịt chó xử lý hết lũ chúng mày.
- Cậu dám à?
- Hì hì, đùa ấy mà, nếu không có lũ cho này, em chẳng yên tâm để chị đi đường buổi tối.
- Ai cần cậu lo.
Hứa Tư nghiêm mặt nói, nhưng không giấu được niềm vui trong ánh mắt, tiếng đẩy cửa làm mẹ cô trong sân chú ý:
- Mẹ ơi, Trương Khác buổi tối ngủ ở nhà mình, ba còn nói chuyện với chú Trần một lúc nữa mới về.
Mẹ Hứa Tư "ừ" một tiếng, nói:
- Chăn trên giường Tiểu Duy chưa phơi, để Trương Khác ngủ giường con, con ngủ giường Tiểu Duy...
Trương Khác thực muốn ôm mẹ Hứa Tư thơm một cái, thật quá hiểu lòng người.
Hứa Tư thấy dáng vẻ khao khát của Trương Khác, mặt nóng như phát sốt, nhân lúc mẹ không để ý, nhéo cho y một cái:
- Nghĩ bậy gì đấy?
Không đợi Trương Khác phản kháng đã nói:
- Để Trương Khác ngủ giường con, con qua nhà chủ Trần ngủ với Phi Dung.
- Ừ thế cũng được, không còn sớm nữa, con giúp Trương Khác chuẩn bị một chút, để cậu ấy ngủ cho sớm.
Hứa Tư bảo Trương Khác vào phòng trước.
Trương Khác áp mình lên bàn trang điểm, nhìn tấm ảnh chị em Hứa Tư. Hứa Tư bên một chậu nước nóng vào, bảo y ngồi lên giường, đặt chậu nước xuống, cho tay vào nước thử nhiệt độ, lấy từ sau cửa ra một cái khăn mặt in hình hải quỳ đưa cho Trương Khác.
Trương Khác đang khom người cởi tất, tim thắt lại, chỗ mềm nhất sâu trong trái tim bị hành động đó chạm vào.
- Sao thế?
Hứa Tư hỏi.
- Đang nghĩ liệu chị Hứa Tư có rửa chân giúp không?
- Nằm mơ đi.
Hứa Tư ném khăn mặt vào trong chậu, nhét tất Trương Khác vào giày, kêu lên:
- Thối kinh.
Đem giày ra ngoài mái hiên, lấy một đôi dép hồng ném xuống chân Trương Khác.
Trương Khác ra sân rửa chân xong, vào phòng đắp chăn lên, nhưng mắt cứ nhìn chằm chằm trần nhà có dấu vế thấm nước. Trên chăn thoang thoảng mùi thơm như trên người Hứa Tư, ở lại ngủ đúng là lựa chọn không tệ.
- Còn chưa nhắm mắt vào ngủ đi?
- Chưa tới 10 giờ, làm sao ngủ được?
Trương Khác dựa vào thành giường, nhìn Hứa Tư đặt chậu nước lên giá góc phòng, bắt đầu rửa mặt, thấy cô rửa mặt xong, đi sang phòng bên cạnh lau mình, tiếng nước róc rách một hồi, nghe thấy đổ nước ra ngoài sân.
Hứa Tư rửa ráy xong, đi vào lật tìm vài quyển sách cao trung ném cho Trương Khác. Trương Khác lật xem, trang đầu viết tên Hứa Duy, chữ rất nắn nót:
- Không phải chứ, bắt em xem cái này à?
- Nhà tôi không có TV, máy radio thì tối cha tôi còn nghe tin tức, chị Vãn Tình dặn tôi, không để cậu học hành sa sút, sắp thi rồi, cậu phải chăm học vào.
- Có cần không?
Trương Khác mặt mày nhăn nhó, nhìn cuốn sách từng quen thuộc, chữ nghĩa chẳng lọt lại vào trong đầu được, sách giáo khoa đúng là thứ thôi miên, thêm vào mấy ngày qua buổi tối Trương Khác không ngủ tốt, chẳng biết mình thiếp đi lúc nào.
Trong mơ bị Hứa Tư và Đường Thanh cùng quấn lấy, mỗi người kéo một bên tay, y chẳng biết nên hạnh phúc hay đau khổ … tỉnh lại thấy tai ngưa ngứa, quay đầu sang thấy Hứa Tư đang cầm sợi tóc ngoáy tai mình, cười rất nghịch ngợm, ánh sáng luồn qua khe cửa chiếu sáng cả phòng.
Quay về năm 94 không phải là tệ.
Đã sắp 8 giờ, cha mẹ Hứa Tư đều đã đi làm cả, cha Hứa Tư làm sở xưởng cơ khí, mẹ cô làm ở xưởng nhỏ trên phố, tiền lương rất thấp, nhưng hay dở gì cũng có việc mà làm, lại tiện chiếu cố trong nhà.
Trương Khác và Hứa Tư ăn sáng xong liền tới Tân Hải Thông, tuy là thứ bảy, nhưng các công ti cơ bản làm việc như thường, hôm nay chủ yếu xác định phương án phân cách văn phòng.
Trương Khác không biết Tạ Vãn Tình đã trao đổi với Chu Thông chưa, không tiện kéo Tương Vi tới làm việc, tốn nửa ngày trời ở trong văn phòng trống không. Tầng 20 tòa nhà có nhà ăn phục vụ cho nhân viên các công ty, làm ăn tốt hơn nhà ăn ở trường học nhiều, còn cung cấp cả món ăn Nhật, Hàn.
Trương Khác và Hứa Tư đang ngồi thảo luận xem nên ăn gì thì Thái Phi Quyên và Tương Vi mỗi người bê một khay thức ăn tới.
- Chưa quyết định ăn gì à?
Thái Phi Quyên hỏi:
- Đời chỉ còn lại chút lạc thú ăn uống, đương nhiên phải lựa chọn cho cẩn thận, đâu tùy tiện như các chị được.
Trương Khác thuận miệng nói bừa, chỉ vài món ăn hỏi ý Hứa Tư.
- Nghe nói cậu muốn điều Tương Vi tới công ty mới hả?
Thái Phi Quyên hỏi:
- Chị Vãn Tình nói với chị rồi à?
- Nói với tôi thì ích gì, cần Chu Du thả người mới được, quan trọng cần Tương Vi đồng ý đã, đúng không?
Trương Khác liếc Tương Vi một cái, nói:
- Để chị Tương chọn không tin được, chị Tương thích nam nhân thành thục chững chạc cơ, điểm này em không có ưu thế bằng Chu Du... Á...
Chân bị Hứa Tư dẫm ột cái, Trương Khác đau đớn hét toáng lên.
Hứa Tư vén tóc trên trán, nói hết sức vô tội:
- Tôi dẫm phải chân cậu à?
Thái Phi Quyên phì cười, cùng Tương Vi ngồi xuống, Trương Khác và Hứa Tư chọn mấy món ăn xong, nói với Tương Vi:
- Công ty mới ở tầng 18, văn phòng chưa phân cách, chiều chị lên xem xem có yêu cầu gì đặc biệt không?
- Tương Vi tới sẽ có phòng làm việc riêng à?
Thái Phi Quyên hâm mộ hỏi.
Hứa Tư oán trách:
- Em còn chưa biết công ty có nổi mấy người, Trương Khác cứ muốn thuê văn phòng lớn nhất, tới hơn 200 mét vuông, trừ văn phòng chung, có thể ngăn cách ra sáu phòng làm việc độc lập, cậu ấy còn muốn ở phía cửa sổ ngăn ra một phòng cà phê, nói ngồi đó ngắm tịch dương nhìn rừng trúc, ngửi mùi thơm cà phê, mệt mỏi cả ngày sẽ tan biến hết.
- Đừng nói nữa.
Thái Phi Quyên làm bộ mặt đau khổ:
- Em mà nói tiếp, chị cũng muốn tới công ty mới làm việc.
Hứa Tư cười bất lực, nói:
- Diện tích ban công cũng rất lớn, nhô lên chừng hơn 5 mét vuông, Trương Khác nói ở đó thể làm vườn hoa trên không, cả buổi sáng vẽ mấy tấm bản thảo, việc nghiêm túc thì chẳng làm được gì, các chị xem hộ loại nào thích hợp.
Hứa Tư miệng thì oán tránh nhưng mặt rất hớn hở, sốt sắng mang mấy bản vẽ phác thảo trong cặp tài liệu ra, Hứa Tư thời trung học có học vẽ, dựa theo yêu cầu của Trương Khác, vẽ không gian văn phòng tương lai.
Qua bàn tiếp tân phía trước, văn phòng dùng từng tấm pha lê lớn kết hợp với bộ khung kim loại màu xám ngăn cách ra, làm cả văn phòng hơn 200 mét vuông mang tới cảm giác bao la như hòa vào làm một thể, lại thêm trời xanh mây trắng bên ngoài làm lòng người thư thái.
Các phòng làm việc sẽ đặt hai bên, chừa không gian nhìn thẳng ra gian cà phê với kính trong suốt, để rừng trúc xanh mướt phía dưới chiếu vào tầm mắt, đợi buổi chiều ánh tịch dương chiếu sắc thái long lanh rực rỡ tràn ngập văn phòng.
Thái Phi Quyên tức tối nhìn Hứa Tư:
- Hai đứa bố trí văn phòng hay là phòng tân hôn mà cần tốn công như thế?
Trương khác nhe răng cười:
- Đâu phải như công ty Hải Thái, hiện giờ chẳng có việc gì làm, em còn mang theo sách giáo khoa để ôn tập. Hơn nữa trừ lúc ngủ, văn phòng là chỗ tiêu tốn cuộc đời người ta nhiều nhất, sao có thể qua loa được.
Rồi nhìn Tương Vi:
- Về nguyên tắc văn phòng của ai người đó bố trí, chiều chị có qua không?
Tương Vi gật đầu lia lịa, quên luôn lúc nãy nói chuyện với Thái Phi Quyên còn do dự, nếu được làm việc trong văn phòng như thế, dù không có lương cũng vui rồi.
Danh sách chương