Bùm! Trong phòng khách phát ra một tiếng nổ giòn vang. Dường như là cái thứ đặt trên bàn phát ra. Theo sau là một âm thanh nhè nhẹ truyền đến tai mọi người, mơ hồ một mùi tanh tưởi tràn ngập toàn bộ phòng khách của lầu một.

Không xong rồi! Những người tiến vào trong phòng khách đều là những tinh anh được huấn luyện chuyên nghiệp trong quân đội lập tức che miệng mũi mình lại, nhanh chóng rút ra bên ngoài, trong lòng không khỏi khiếp sợ. Khó trách bọn họ phải cẩn thận bởi vì ba cô gái này đều là thứ khó dây vào. Cái thứ mùi hôi bốc ra từ quả đạn này chắc chắn là do ba cô gái kia để lại.

Sau một phút kinh ngạc ngắn ngủi, Vương Phong lập tức nhận ra, quả đạn vừa mới phát nổ không có chứa thuốc mê hay thuốc thôi miên nào cả. Nói cách khác, thì ngoài mùi tanh khó ngửi ra thì không có tính sát thương gì.

Tuy là sợ bóng sợ gió một hồi nhưng Vương Phong, Phùng Thực và những người khác vẫn không hề thả lỏng sự cảnh giác, tiếp tục lẻn vào phòng khách, nuối đuôi nhau tiến lên cầu thang. Sếp Tông đã nói muốn bắt sống toàn bộ. Cho nên cuộc hành động đêm nay, mọi người chỉ trang bị súng gây mê mà thôi.

Trong một vài giây ngắn ngủi, những người còn lại đã hoàn tất việc lục soát lầu một. Sau khi xác định không còn tung tích của bất cứ người nào thì mới phân tán ra, chiếm cứ các vị trí có lợi.

Vương Phong và Phùng Thực im hơi lặng tiếng mà tiến lên cầu thang. Đột nhiên một bóng đen xuất hiện trước mắt họ. Bùm! Vương Phong không chút do dự mà nổ súng bắn đạn gây mê ra, chỉ nghe một tiếng "bùm" nhỏ vang lên.

Thân hình người trên lầu trong nháy mắt tránh khỏi tập kích của đạn gây mê. Ngay sau đó, trong tay của bóng đen phát ra một chút ánh lửa, viên đạn bắn ra từ họng súng hãm thanh với tốc độ cao ghim vào vai trái của Vương Phong.

Cơn đau nhức từ vai trái truyền đến, Vương Phong cắn răng để không phát ra tiếng rên rỉ, thân hình theo cầu thanh trượt xuống, tay phải đồng thời tung ra một vật màu đen, miệng quát nhẹ:

- Ra mau!

Phùng Thực và hai gã đội viên khác lập tức nhắm mắt lại. Trong một giây, toàn bộ lầu hai phát ra một thứ ánh sáng chói mắt.

Khi ánh sáng bao trùm lấy bóng đen, Phùng Thực như con báo nhanh nhẹn lủi lên lầu hai, hướng họng súng vào giữa khoảng không cửa sổ sát đất và ghế sofa bóp cò. Sau vài giây, một âm thanh rơi xuống đất truyền đến khiến cho Phùng Thực nghĩ thầm trong lòng, chắc chắn là cái tên kia đã trúng phải viên đạn gây mê rồi.

Bùm, bùm! Liên tục hai tiếng vang nhỏ. Một đội viên đi theo Phùng Thực kêu lên đau đớn, lăn xuống cầu thang. Vương Phong với cánh tay đã được băng lại cùng với Vương Phong kề sát vách tường lầu hai vừa giận vừa sợ. Hai người đều biết kẻ thù đang nằm trong bóng tối kia là kẻ thù khó chơi. Điều đáng giận là bọn họ chỉ muốn bắt sống nhưng không ngờ bọn chúng lại lòng lang dạ sói như vậy. Chỉ sợ là người đồng đội trúng đạn lành ít dữ nhiều.

Mẹ kiếp! Phùng Thực trong lòng hừng hực lửa giận. Mặc dù sếp Tông đã ra lệnh bắt sống nhưng người đồng đội trúng đạn không biết chết sống ra sao kia, gã cũng không thể kìm nổi sát khí. Huống chi, thân thủ của kẻ thù trong bóng tối tuyệt đối không thua bọn họ. Nếu muốn bắt sống toàn bộ, chắc phải trả một cái giá thương vong thật lớn. Với cái giá đó thì gã không kham nổi.

Vương Phong dựa vào thứ ánh sáng mờ mờ đến bên cạnh người đồng đội bị trúng đạn. Gã vươn tay mò trúng máu đang chảy ra từ người đối phương, trong lòng không khỏi cảm thấy đau đớn. Mà đúng lúc này, bên ngoài biệt thự bỗng nhiên truyền đến hai tiếng súng.

Trong bộ đàm truyền đến giọng nói của đồng đội Đặng Hải vừa vội vừa giận:

- Lão đại, tôi và tiểu Liêu, lão Khương ở bể bơi lọt vào tập kích. Tiểu Liêu và lão Khương bị thương rất nặng. Tôi mặc kệ, nếu còn muốn bắt sống thì tất cả mọi người sẽ phải chết.

- Toàn bộ rút lui về cổng khu biệt thự.

Vương Phong quyết định thật nhanh, hạ lệnh rút lui. Trong nháy mắt, đội ngũ chiến lực đã bị tổn thất một phần tư. Đúng như Đặng Hải đã nói, còn muốn bắt sống thì toàn bộ tiểu đội phải chết. Điều này là không thể. Do đó, chỉ có thể co rút lại đội hình, đem những đội viên bị thương đến bệnh viện ngay lập tức, sau đó sẽ hướng sếp Tông xin chỉ thỉ cho bước tiếp theo.

- Lão Khương, lão Khương không ổn rồi, tôi…

Trong bộ đàm phát ra những âm thanh điên cuồng, ngay sau đó tiếng súng ở bên ngoài biệt thự ngày càng dày đặc hơn. Điều này rõ ràng, sau khi mất đi chiến hữu, Đặng Hải và những đội viên khác đã lựa chọn phương thức liều lĩnh nổ súng đánh trả lại.

Lúc này, Phùng Thực đang ở trên lầu cảm thấy rất tức giận, nảy sinh lòng tà ác. Gã lấy ra một quả lựu đạn, kéo cò sau đó ném vào trong phòng ngủ.

Ầm! Một tiếng nổ vang lên, cửa phòng ngủ và cửa sổ chính bị đập nát. Một bóng người từ cửa sổ lầu hai ngã xuống lớp tuyết dưới đất. Máu tươi và tuyết trộn lẫn vào nhau lan cả một khoảng lớn. Rất rõ ràng, người này sau khi phát giác ra nguy hiểm có ý định nhảy ra ngoài cửa sổ để chạy trốn nhưng kết quả là chậm một bước.

Mà lúc này, từ đường địa đạo chui ra, núp vào bãi đậu xe gần đó, Tề Vũ Nhu, Helen và Tây Á cũng ngơ ngác nhìn nhau, cảm thấy bất ngờ.

- Tôi nhớ là mình chỉ lưu lại một quả đạn thối chứ không phải là lựu đạn phát nổ.

Môi Helen khẽ nhếch lên, kinh ngạc nói:

- Chúa ơi, bên kia làm cái gì vậy nhỉ? Tiếng động lớn như vậy, chẳng lẽ muốn cho mọi người trong toàn bộ thủ đô này đến xem náo nhiệt hay sao?

Tề Vũ Nhu lôi ra cái điện thoại. Sau khi nghe xong đầu dây bên kia giải thích thì không khỏi giật mình, rồi lại buồn cười nói:

- Bọn họ nói là không biết có thần thánh phương nào đã vào trước một bước và tạo nên tiếng nổ vừa rồi.

Song phương đang đánh nhau vô cùng kịch liệt, xem ra không cần bọn họ phải ra tay.

Tề Vũ Nhu lúc trước quyết định dùng phương thức "ôm cây đợi thỏ", đợi cho Chris phái sát thủ chủ động tìm đến. Cô vận dụng mối quan hệ của chú Lan Kiếm thành lập một tổ trinh sát gồm mười bốn thành viên ẩn nấp tại vùng phụ cận đợi mệnh, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu, giúp các cô tiêu diệt bọn truy binh đằng sau.

- Kế tiếp chúng ta đi chỗ nào?

Helen miễn cưỡng lên tiếng hỏi.

- Nơi này không thể ở lâu. Chúng ta đến thành phố tìm một khách sạn nào để ở một đêm. Ngày mai đáp máy bay về Giang Nam.

Tề Vũ Nhu đến bên cạnh chiếc xe thương vụ duy nhất trong bãi đỗ xe, mở cửa, quay sang Helen và Tây Á nói:

- Đừng ngẩn người ra nữa, khẩn trương lên xe để còn xuất phát.

Sau vài phút, chiếc xe rời khỏi khu biệt thự Tây Sơn. Helen vừa lái xe vừa hát bài hát "Tháng giêng là năm mới a, là năm được mùa a, mọi người nhà nhà đoàn viên a, trẻ nhỏ chúc tết cụ lão a, bất luận nam nữ, trẻ già đều có bộ áo mới a…!"

Tề Vũ Nhu và Tây Á ngồi ở phía sau đều mỉm cười bởi chất giọng lơ lớ của Helen. Đang hứng chí, đột nhiên Helen đảo tay lái, đồng thời giẫm phanh gấp lại.

Nhìn ra ngoài cửa kính xe, những chiếc đèn cảnh đăng đang lóe sáng. Sáu chiếc xe cảnh sát đứng tại đoạn đường trung gian tạo thành một trạm kiểm soát tạm thời. Hơn hai mươi cảnh sát mặc cảnh phục đang tiến hành kiểm tra những chiếc xe đang xuống núi.

Quay cửa kính xe xuống, Helen không chút hoang mang mà đệ trình ra giấy chứng minh nhân dân. Cảnh sát phụ trách kiểm tra bị sắc đẹp của Helen làm cho ngẩn người, kiểm tra qua loa sau đó trả lại giấy chứng minh cho Helen rồi ra hiệu cho đi.

- Khoan đã!

Nhưng mà đúng lúc này, một giọng nói vang lên. Đào nhị thiếu gia Đào Tông Miểu đã nhanh chóng xuất hiện trước cửa kính xe.

- Avrille tỷ, à không, hẳn là Helen tỷ rồi. Chúng ta lại gặp nhau.

Nhìn cô gái tóc vàng xinh đẹp trong xe, Đào Tông Miểu mỉm cười nói:

- Có câu "hữu duyên thiên lý năng tương ngộ", Helen tỷ, cô nói có phải chúng ta hữu duyên thật hay không?

- Vị tiên sinh này nói chuyện rất kỳ quái. Chúng ta có thật sự biết nhau không?

Sát khí trong đôi mắt đẹp của Helen chợt lóe lên rồi biến mất, vẻ mặt hiện lên sự khinh thường nói tiếp:

- Cái cách bắt chuyện như thế này đã cũ rích rồi, có biết hay không?

Tề Vũ Nhu ngồi ở phía sau cánh tay khẽ nhúc nhích nhưng lại bị Tây Á ngăn cản. Nhìn thấy ánh mắt của Tây Á, đôi mắt đẹp của Tề Vũ Nhu không khỏi một giây ngưng lại. Hai người có dung mạo giống nhau đi bên cạnh của Đào Tông Miểu phong thái trầm ổn, nhìn là biết cao thủ về quyền thuật. Trách không được khi Tây Á không cho cô hành động thiếu suy nghĩ.

- Cô không biết tôi cũng không sao, chỉ cần tôi biết rõ cô là được rồi.

Đào nhị thiếu cười lạnh một tiếng, vung tay lên, cao giọng nói:

- Người đã đến, bắt lại cho tôi.

Nghe tiếng hô của Đào Tông Miểu, hai người bên cạnh y và hơn mười cảnh sát lập tức xông tới.

Đối mặt với hơn mười họng súng đen ngòm, Tề Vũ Nhu, Helen và Tây Á tạm thời bất lực. Các cô đều cảm thấy hai anh em sinh đôi kia có sức uy hiếp hơn mười cảnh sát cầm súng nữa. Các cô cũng cảm giác rất rõ, nếu muốn phá vỡ tình thế này thì thật là một điều hết sức khó khăn.

Tạm thời nhẫn nại, tìm kiếm thời cơ. Tề Vũ Nhu, Tây Á và Helen, trao đổi ánh mắt cho nhau rồi chậm rãi mở cửa bước xuống xe. Tây Á lấy giọng điệu chất vấn hướng đến các cảnh sát hỏi:

- Xin hỏi, chúng tôi phạm vào tội gì?

Đám cảnh sát lập tức cứng họng. Bọn họ chỉ là nghe theo lệnh của thủ trưởng Đào nhị thiếu mà tiến hành bắt người mà thôi. Nói đến tội danh thì bọn họ không rõ ràng lắm. Tuy nhiên, cảnh tượng vừa rồi khiến cho bọn họ có thể hiểu được Đào nhị thiếu và cái cô gái tóc vàng xinh đẹp kia nhất định là có khúc mắc gì với nhau.

- Tôi sẽ nói cho các cô biết!

Đào nhị thiếu liếc mắt nhìn Tề Vũ Nhu, Tây Á và Helen, miệng hung tợn nói:

- Vô lễ cũng chính là có tội.

Đào nhị thiếu vừa dứt lời, phía sau lập tức vang lên những âm thanh. Bất kể là hai anh em sinh đôi hay là cảnh sát hình sự thì đều không ngoại lệ mà bị lời nói của Đào nhị thiếu làm cho khuynh đảo.

Ở cách đó không xa, bên trong một chiếc xe vẫn đi theo chiếc xe màu đen của Helen, một người đàn ông trung niên tóc ngắn nhìn Tề Vũ Nhu, Helen và Tây Á bị cảnh sát mang đi thì không khỏi nhíu mày lại. Gã lần tay xuống dưới tìm chiếc điện thoại, rồi nhấn số gọi.

Lúc này, tại hội quán Hoàng Triều, nhận được điện thoại, Lan Kiếm không khỏi xuất hiện sự lo lắng. Nếu người bình thường thì không sao, nhưng đối mặt với Đào nhị thiếu thì không phải tầm thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện