Sau khi biết được đám người Phùng Thực bị những sát thủ thần bí tại ngôi biệt thự ngăn chặn, kết quả là một người chết, hai người bị thương, rồi lại bị đại đội đặc công phân cục công an khu Tây Sơn bắt bớ. Với cái giá phải trả đắt như vậy khiến cho Đào đại thiếu vô cùng căm tức trong lòng, thầm mắng đám người Vương Phong và Phùng Thực là đồ vô tích sự. Trong lúc chưa nghĩ ra được biện pháp nào để giải quyết cái cục diện rối rắm này thì y nhận được điện thoại của em trai Đào Tông Miểu. Y liền kể lại tình hình mình phái nhiều người đến biệt thự khu Tây Sơn bắt người, chẳng những người không bắt được mà còn gặp phải kết quả thê thảm khiến cho y phải hao tâm tổn trí mà dọn dẹp tàn cuộc. Nhưng rốt cuộc, cái đứa em trai khốn kiếp Đào Tông Miểu lại không cần tốn nhiều sức mà đã bắt được Tề Vũ Nhu và Helen.
Y có thể tưởng tượng ra được gương mặt đắc ý của Đào Tông Miểu. Sau khi bình tĩnh suy nghĩ một lúc lâu, Đào Tông Diệc cầm lấy áo khoác trên ghế sofa, hướng về bên ngoài phòng gọi lớn:
- Vương Nguyên, chuẩn bị xe chở tôi đến Vạn Tử Thiên Hồng.
Vạn Tử Thiên Hồng là một hộp đêm nổi tiếng nhất, nằm trên đoạn đường sầm uất nhất ở thủ đô, khai trương được gần một năm nay. Đào Tông Diệc là khách quen của hộp đêm này vì y cũng là một trong những cổ đông của hộp đêm đó. Tâm trạng của Đào Tông Diệc bây giờ không được tốt, với động cơ đề nghị gặp mặt của Đào Tông Miểu thì thật sự rất giận.
- Anh trai, em cũng không vòng vo với anh chi nữa. Nếu anh muốn người đẹp Tiểu Tề thì trao cho em năm phần trăm cổ phần của anh. Đương nhiên, nếu anh cảm thấy thiệt thòi thì coi như em chưa nói gì. Chúng ta là anh em ruột với nhau, chờ cho em chơi đùa với Tiểu Tề xinh đẹp, trong trắng kia rồi sẽ chuyển giao cho anh. Mong anh trai đừng trách mắng đứa em này mà tội nghiệp.
Vừa nghĩ đến giọng điệu đắc ý của Đào Tông Miểu trong điện thoại thì Đào Tông Diệc tức giận đến phát cuồng.
Ngày 10 tháng 2 âm lịch, tại biệt thự tư nhân Hoa Hồng, Giang Gia Dung, Vương Sâm, Đào Kỳ Kỳ và Đào Ký bốn người đang ngồi vây quanh chiếc bàn nói chuyện sau khi đã trải qua buổi lễ nhàm chán của các vị bề trên hiển hách trong gia đình. Đến giờ phút này thì bọn họ hoàn toàn được thả lỏng.
- Mọi người còn nhớ rõ tháng bảy năm trước nhân dịp Diệp lão mừng thọ, anh cả và anh hai của tôi đã bị hai cô gái gây họa hay không?
Đào Kỳ Kỳ rất không lịch sự khi ngồi gác chân lên trên ghế, đôi mắt hướng về một người hỏi.
- Ý của em là nói đến cái cô gái mặc váy trắng đấy à?
Vương Sâm chấn động lập tức hồi đáp.
- Còn có cái cô gái tóc vàng kia nữa.
Đào Ký cũng tiếp lời. Đào Kỳ Kỳ liền bĩu môi khinh bỉ liếc nhìn hai gã đàn ông. Vừa nói đến gái đẹp là hai tên óc heo này lập tức phản ứng còn nhanh hơn máy tính nữa. Sau khi hai người này nhắc đến, Giang Gia Dung cũng nhớ đến cái sự kiện lưu lại ấn tượng sâu sắc cho cô, vội vàng hỏi Đào Kỳ Kỳ:
- Sự việc đó xảy ra đã lâu, chẳng lẽ bây giờ lại phát sinh tình huống mới?
- Đúng vậy, ngày hôm qua, anh hai của tôi đã bắt được hai cô gái đó.
Đào Kỳ Kỳ không hề che giấu niềm vui sướng khi người khác gặp họa.
- Lúc ấy, hai ả đó gây họa cho anh cả nhưng bây giờ lại lọt vào tay anh hai. Anh cả của tôi khẳng định là không vui rồi.
- Hai cô gái kia không phải là người của Lương Thần sao?
Giang Gia Dung trên mặt không khỏi lộ ra một tia lo lắng. Cô đương nhiên không phải là lo lắng cho an nguy của hai cô gái kia, mà cô lo là Đào Tông Diệc sau khi biết được tin tức này sẽ sinh ra ý tưởng nào đó mà đem cô gái kia về, gạt cô qua một bên. Đã nhiều năm nay cô cố gắng hết sức trong mối quan hệ với Đào Tông Diệc và bây giờ mới có được chút thành quả.
- Làm sao mà Lương Thần dám hoành hành ở thủ đô chứ?
Đào Kỳ Kỳ chẳng hề kiêng kị thốt lên. Ý của cô là hiện tại, Diệp lão đã qua đời, Lương Thần không còn chỗ dựa vững chắc thì lấy gì mà đấu lại với anh của cô. Không chừng còn bị anh cả và anh hai của cô thu thập luôn.
Vương Sâm và Đào Ký chậm rãi gật đầu. Bọn họ đều cho rằng lời nói của Đào Kỳ Kỳ là không sai. Nếu không có Diệp lão che chở thì Lương Thần căn bản không đủ mạnh để gây sợ hãi. Tuy nói Lương Thần và Lâm gia, Lý gia cũng có mối quan hệ nhưng khi sự tình đã phát triển đến mức đối chọi gay gắt thì chưa chắc có người sẽ nguyện ý vì Lương Thần mà đắc tội với Đào gia. Tuy vợ của Lương Thần cũng là họ Diệp nhưng lại không được Diệp gia thừa nhận thì căn bản Diệp gia sẽ không vì vậy mà đến giúp Lương Thần. Điều này chẳng khác nào cho hai anh em Đào Tông Diệc và Đào Tông Miểu một cơ hội trả thù.
- Tông Miểu ca đúng là có phúc.
Đào Ký và Vương Sâm vẻ mặt và giọng điệu vô cùng ngưỡng mộ. Bọn họ đã gặp qua hai cô gái một thanh lịch, một nóng bỏng kia và thật muốn đem hai cô gái đó lên giường cùng với mình. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của chiếc điện thoại trên bàn reo lên. Đào Kỳ Kỳ bốc lấy điện thoại, áp tai nghe, sau đó trên gương mặt nở nụ cười.
Cùng lúc này, sau khi tham dự xong hội nghị thường vụ toàn thành phố, Lương Thần cũng nhận được điện thoại của Lan Kiếm. Tin tức mà Lan Kiếm mang đến quả thật không phải là một tin tức tốt.
- Lan thúc yên tâm, cháu sẽ đến thủ đô ngay.
Lương Thần không chút do dự mà trả lời. Sau đó, hắn tiếp tục tham dự cuộc họp Đảng ủy và nói rõ hắn sẽ vắng mặt trong mấy ngày và những việc trong cục công an thành phố những ngày này sẽ do Phó cục trưởng Hứa chủ trì. Về đến nhà, hắn lại giải thích với Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh và Vương Phỉ Hạm, rồi cùng với Mưu Dịch Sương, Đỗ Trọng Tiêu đáp
4:00 chiều, máy bay đáp xuống sân bay thủ đô. Đến đón là hai người đàn ông mặc áo khoác đen. Thân hình mạnh mẽ, khí chất trầm túc phát ra từ hai người này khiến Lương Thần có thể cảm giác được họ cùng một hạng với Nghiêm Phong thúc. Lan thúc trong điện thoại cũng đã nói rõ, những người ở thủ đô đều là những người có thân thủ tốt. Nhưng Lương Thần biết vấn đề mấu chốt cần giải quyết không phải ở chỗ hắn nắm trong tay nhiều hay ít những tinh anh mà là có thể chống đỡ nổi thân phận của hai anh em Đào Tông Diệc, Đào Tông Miểu hay không. Nếu thân phận hắn là Lý Minh Dương, hoặc Diệp Hạo hay là Lâm Mi Mi, Liên Văn Chương thì hắn tự tin có thể giải quyết vấn đề một cách dễ dàng nhưng đáng tiếc là hắn không phải. Tuy rằng, hai mươi lăm tuổi hắn đã là Cục trưởng cục công an thành phố, kế thừa hàng mấy chục tỷ tài sản nhưng trong mắt của đám người Đào Tông Miểu thì hắn không khác gì một cọng cỏ. Nhưng mặc kệ thế nào, dù sao Tề Vũ Nhu cũng là người của hắn. Bằng bất cứ giá nào cũng phải giành lấy.