Lục Băng Thiến lúc này chỉ lo cho Thẩm Nhạc, khi Trương Giai Minh bị bắn chết, Thẩm Nhạc ở ngay bên cạnh, cảm giác tử thân sượt qua bên cạnh đó năm xưa bà ta trải qua rồi, không bao giờ muốn nếm trải lần nữa, đứa con này càng yếu đuổi càng ích kỷ hơn bà ta năm xưa, là loại xưa nay coi thường mạng sống của kẻ khác, nhưng cực kỳ quý trọng bản thân, rất có thể khiến thần kinh nó đẩy tới giới hạn.
Khi bị cảnh sát đưa đi Lục Băng Thiến đã nhìn ra thần kinh Thẩm Nhạc không bình thường rồi, lo tới độ một tay luôn nắm chặt, cảm giác không thở nổi. Mấy lần hỏi cảnh sát, chỉ được biết Thẩm Nhạc liên quan tới một vụ mưu sát khác, nhưng do hoảng sợ sau vụ nổ súng, tâm tình cực kỳ bất ổn định, đang được trị liệu dưới sự giám sát của cảnh sát.
Lục Kiến Huy phái xe tới sở cảnh sát đón bọn họ, ra khỏi sở cảnh sát, Lục Trọng Đạt lúc này mới có cơ hội nói chuyện riêng với đám Lục Băng Thiến, trước đó bọn họ được giữ cách lý để tránh thông cung với nhau. Tất nhiên Giang Đào muốn giữ người nhà họ Thẩm ở lại sở cảnh sát thêm vài ngày nữa cho bõ ghét, nhưng không có chứng cứ nào chứng mình bọn họ có liên quan vụ án, vả lại bên trên có điện thoại gọi xuống gây sức ép, sau khi hỏi ý kiến Cố Hiến Chương, Giang Đào phải thả họ ra.
- Tất cả đều do an bài của phía Tĩnh Hải, may nhờ cái chết của Trương Giai Minh mà chúng ta còn một đường sống, mau lập tức an bài luật sư đi gặp Nhạc Nhạc, Trương Giai Minh đã chết, cảnh sát Tĩnh Hải không có chứng cứ trực tiếp kéo Thẩm Nhạc vào vụ mưu sát Trương Quyền, quyết không thể để Nhạc Nhạc bị bọn họ dụ cung, nếu không thì xong hết cả.
Lục Trọng Đạt bảo thư ký, sau đó mới quay sang hỏi Lục Kiến Huy:
- Tình hình ở công ty ra sao rồi? Lục Kiến Huy mặt mày ủ ê:
- Hiện những tin đồn nhắm vào chúng ta đã lan đi khắp nơi, NH Trí Tín có phản ứng trước tiên, ngừng khoản vay cấp cho hạng mục Xuân Giang, tuyên bố mọt khi có chứng cứ Thẩm Thị dùng tiền vay được vào mục đích khác, sẽ đòi lại khoản cho vay trước đó. Các ngân hàng lớn khác cũng đưa ra tuyên bố tương tự. Vệ gia thông qua đầu tư An Thái công bố, tạm dừng hợp tác với chúng ta, tập đoàn Mỹ Hóa ngừng hợp tác với chúng ta ở đông bắc. Còn nữa cục CK tỉnh phát công hàm, điều tra giao dịch cho vay giữa tập đoàn Thẩm Thị và Năng lượng Hoành Điếm, với cả hôm nay ...
Nói tới đó Lục Kiến Huy do dự không dám nói tiếp nữa.
Lục Trọng Đạt tưởng chừng như có những tảng đá lớn liên tiếp chất lên người, phải cố gắng lắm mới đứng vững được:
- Nói, còn chuyện gì nữa?
Ông ta không còn nghĩ được có chuyện gì nghiêm trọng hơn nữa rồi, Vệ gia và Tập đoàn Mỹ Hóa là hai trong số đối tác thân cận nhất của Thẩm Thị bao năm qua, Vệ gia còn là thông gia với Thẩm gia, Thẩm gia đã mạt vận rồi sao, tới lúc chúng bạn lìa bỏ rồi sao?
- Cục chứng khoản sẽ điều tra sự kiện công ty công bố hôm nay.
Lục Kiến Huy vẫn ngập ngừng:
Lục Trọng Đạt sốt hết cả ruột, nói gần như quát lên:
- Sự kiện công bố gì?
- Nh Trí Tín tuyên bố ngừng cho hạng mục của chúng ta vay vốn, chúng ta cũng đưa ra công bố, chẳng qua có hàm ý khiến người khác hiểu lầm không phải là NH Trí Tín không cho chúng ta vay nữa mà là chúng ta đã dùng hết hạn ngạch được vay trong năm nay rồi, cục CK tỉnh tuyên bố điều tra việc này.
- Có, có phải là cố ý?
Lục Trọng Đạt run rẩy, lòng cố vớt vát lấy một tia hi vọng cuối cùng:
- Trong công ty đúng là đã có vài người bán ra cổ phiếu trước khi nó tụt giá ...
Lục Trọng Đạt loạng choạng, hết rồi, cái đám người ngu xuẩn ích kỷ đó, bọn chúng muốn bán à? Bán nổi bao nhiêu chứ? Thẩm Thị có vấn đề bọn chúng sẽ mất hết, đúng là ngu không gì bằng nữa, nếu là bình thường có thể coi là sự cố thao tác, mắt nhắm mắt mở cho qua là được, nhưng vào lúc mẫn cảm thế này, còn mong kẻ địch nương tay hay sao? Đây sẽ là nhược điểm đẩy Thẩm Thị một bước gần hơn tới vực tử vong.
Thẩm Tại Tinh tuy cũng có chút tài hoa, song ông ta là kẻ nhu nhược, tới thời khắc mấu chốt thì không thể trông cậy được gì cả, nghe Lục Kiến Huy nói xong đã hoảng hốt tới không còn chủ ý gì nữa rồi, Lục Băng Thiến chỉ quan tâm tới tình hình Thẩm Nhạc, suy nghĩ không lý trí, Lục Trọng Đạt đành cố ép mình phải bình tĩnh lại, dựa lưng vào ghế nhắm mắt trầm tư.
Lục Trọng Đạt nghĩ không ra, cái chết của Trương Giai Minh là có người không muốn hắn cắn càn, Trương Giai Minh chết rồi, người có hiềm nghi và động cơ phải ẩn mình tránh chú ý mới phải, tuyệt đối không thể nhảy ra công kích Thẩm Thị. Đặc biệt là bộ giám sát phải người xuống, bọn chúng chả lẽ không sợ chuốc họa vào thân? Hay là bọn chúng không liên quan gì tới cái chết của Trương Giai Minh cho nên mới dám thoải mái trút giận lên Thẩm Thị.
- Em không yên tâm, chỉ để luật sư Điền tới thì em không yên tâm, em phải đi gặp Nhạc Nhạc, từ nhỏ tới giờ nó chưa bao giờ gặp chuyện đáng sợ như thế, chưa bao giờ chịu khổ, em phải đi thăm nó, nếu không nó làm sao vượt qua nổi.
Lục Băng Thiến đột nhiên nói:
Toàn bộ Thẩm Thị lúc này chỉ còn Lục Trọng Đạt là có thể tính là vẫn trấn tĩnh có thể ra quyết định, ông ta nghĩ dù sao Thẩm Nhạc có liên quan tới vụ án mưu sát Trương Quyền hay không cực kỳ quan trọng, liền bảo lái xe đưa tới bệnh viện cảnh sát. Thông qua thẩm tra nghiêm ngặt, đến khi qua cổng chính, đam Lục Trọng Đạt đi sát qua vai Trần Lập, Trần Lập chỉ có một mình, thấy bọn họ cũng không nói một lời.
Lục Băng Thiến mới đầu không để ý, đến khi đi qua mới ý thức được, giật mình quay lại, nghiêm khắc hỏi:
- Cậu tới đây làm gì, các người định làm gì Nhạc Nhạc.
Trần Lập chẳng nói chẳng rằng, ra ngoài vào xe rời đi, tất nhiên là hắn tới xem tình hình của Thẩm Nhạc, vừa lái xe vừa bấm điện thoại, một lúc sau giọng Lâm Tuyền ở đầu kia vang lên:
- Thế nào rồi?
- Hắn bị kích thích không nhỏ, người cuộn lại góc tường, run lên bần bật, chỉ cần có người khác vào phòng là la hét "đừng giết tôi", đại khái đây là sự trừng phạt thích đáng với hắn.
- Vậy cứ giao cảnh sát xử lý đi, tin rằng hắn sẽ được hưởng đãi ngộ công bằng.
Trần Lập mỉm cười, đợi Lâm Tuyền cúp điện thoại trước mới tắt máy, chuyên tâm lái xe.
Lục Băng Thiên theo người bệnh viện tới phòng theo dõi Thẩm Nhạc, ngoài phòng có cảnh sát đứng gác, phải đưa chứng minh mới được vào, Thẩm Nhạc nằm co ro trong góc tường, ánh mắt lộ rõ sự kinh hoàng, tưởng chừng chỉ gặp thêm chút áp lực nữa thôi, tinh thần sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Bác sĩ khẽ nói với Lục Băng Thiến:
- Bà Lục, hiện tinh thần người bệnh thác loạn, tôi nghĩ mọi người không nên vào.
- Không tôi, phải vào, là con tôi, nó sẽ nhận ra tôi.
Lục Băng Thiến nói trong nước mắt, đưa tay về phía Thẩm Nhạc bước từng bước cẩn thận:
- Nhạc Nhạc, là mẹ đây mà, đừng sợ có mẹ không ai làm hại con nữa đâu.
- Không, không, đừng lại gần tôi, tôi không muốn chết, đừng đừng..
Thẩm Nhạc nói thều thào, người dựa sát vào tường:
- Là mẹ mà, đừng sợ.
Lục Băng Thiến vẫn nỗ lực đi tới:
- Không, không, cứu tôi với ai cứu tôi với …
Thẩm Nhạc hét lên điên cuồng, hai tay cào cấu tường như muốn kiếm lối bỏ chạy, bác sĩ vội vàng gọi y tá vào phòng, giữ lấy Thẩm Nhạc tiêm cho hắn mũi thuốc an thần. Lục Băng Thiến ngồi bệt dưới đất, nước mắt giàn dụa:
- Tất cả đều là tại nó, nó là con rắn độc, không có nó Nhạc Nhạc không tới nông nỗi này …
Khi bị cảnh sát đưa đi Lục Băng Thiến đã nhìn ra thần kinh Thẩm Nhạc không bình thường rồi, lo tới độ một tay luôn nắm chặt, cảm giác không thở nổi. Mấy lần hỏi cảnh sát, chỉ được biết Thẩm Nhạc liên quan tới một vụ mưu sát khác, nhưng do hoảng sợ sau vụ nổ súng, tâm tình cực kỳ bất ổn định, đang được trị liệu dưới sự giám sát của cảnh sát.
Lục Kiến Huy phái xe tới sở cảnh sát đón bọn họ, ra khỏi sở cảnh sát, Lục Trọng Đạt lúc này mới có cơ hội nói chuyện riêng với đám Lục Băng Thiến, trước đó bọn họ được giữ cách lý để tránh thông cung với nhau. Tất nhiên Giang Đào muốn giữ người nhà họ Thẩm ở lại sở cảnh sát thêm vài ngày nữa cho bõ ghét, nhưng không có chứng cứ nào chứng mình bọn họ có liên quan vụ án, vả lại bên trên có điện thoại gọi xuống gây sức ép, sau khi hỏi ý kiến Cố Hiến Chương, Giang Đào phải thả họ ra.
- Tất cả đều do an bài của phía Tĩnh Hải, may nhờ cái chết của Trương Giai Minh mà chúng ta còn một đường sống, mau lập tức an bài luật sư đi gặp Nhạc Nhạc, Trương Giai Minh đã chết, cảnh sát Tĩnh Hải không có chứng cứ trực tiếp kéo Thẩm Nhạc vào vụ mưu sát Trương Quyền, quyết không thể để Nhạc Nhạc bị bọn họ dụ cung, nếu không thì xong hết cả.
Lục Trọng Đạt bảo thư ký, sau đó mới quay sang hỏi Lục Kiến Huy:
- Tình hình ở công ty ra sao rồi? Lục Kiến Huy mặt mày ủ ê:
- Hiện những tin đồn nhắm vào chúng ta đã lan đi khắp nơi, NH Trí Tín có phản ứng trước tiên, ngừng khoản vay cấp cho hạng mục Xuân Giang, tuyên bố mọt khi có chứng cứ Thẩm Thị dùng tiền vay được vào mục đích khác, sẽ đòi lại khoản cho vay trước đó. Các ngân hàng lớn khác cũng đưa ra tuyên bố tương tự. Vệ gia thông qua đầu tư An Thái công bố, tạm dừng hợp tác với chúng ta, tập đoàn Mỹ Hóa ngừng hợp tác với chúng ta ở đông bắc. Còn nữa cục CK tỉnh phát công hàm, điều tra giao dịch cho vay giữa tập đoàn Thẩm Thị và Năng lượng Hoành Điếm, với cả hôm nay ...
Nói tới đó Lục Kiến Huy do dự không dám nói tiếp nữa.
Lục Trọng Đạt tưởng chừng như có những tảng đá lớn liên tiếp chất lên người, phải cố gắng lắm mới đứng vững được:
- Nói, còn chuyện gì nữa?
Ông ta không còn nghĩ được có chuyện gì nghiêm trọng hơn nữa rồi, Vệ gia và Tập đoàn Mỹ Hóa là hai trong số đối tác thân cận nhất của Thẩm Thị bao năm qua, Vệ gia còn là thông gia với Thẩm gia, Thẩm gia đã mạt vận rồi sao, tới lúc chúng bạn lìa bỏ rồi sao?
- Cục chứng khoản sẽ điều tra sự kiện công ty công bố hôm nay.
Lục Kiến Huy vẫn ngập ngừng:
Lục Trọng Đạt sốt hết cả ruột, nói gần như quát lên:
- Sự kiện công bố gì?
- Nh Trí Tín tuyên bố ngừng cho hạng mục của chúng ta vay vốn, chúng ta cũng đưa ra công bố, chẳng qua có hàm ý khiến người khác hiểu lầm không phải là NH Trí Tín không cho chúng ta vay nữa mà là chúng ta đã dùng hết hạn ngạch được vay trong năm nay rồi, cục CK tỉnh tuyên bố điều tra việc này.
- Có, có phải là cố ý?
Lục Trọng Đạt run rẩy, lòng cố vớt vát lấy một tia hi vọng cuối cùng:
- Trong công ty đúng là đã có vài người bán ra cổ phiếu trước khi nó tụt giá ...
Lục Trọng Đạt loạng choạng, hết rồi, cái đám người ngu xuẩn ích kỷ đó, bọn chúng muốn bán à? Bán nổi bao nhiêu chứ? Thẩm Thị có vấn đề bọn chúng sẽ mất hết, đúng là ngu không gì bằng nữa, nếu là bình thường có thể coi là sự cố thao tác, mắt nhắm mắt mở cho qua là được, nhưng vào lúc mẫn cảm thế này, còn mong kẻ địch nương tay hay sao? Đây sẽ là nhược điểm đẩy Thẩm Thị một bước gần hơn tới vực tử vong.
Thẩm Tại Tinh tuy cũng có chút tài hoa, song ông ta là kẻ nhu nhược, tới thời khắc mấu chốt thì không thể trông cậy được gì cả, nghe Lục Kiến Huy nói xong đã hoảng hốt tới không còn chủ ý gì nữa rồi, Lục Băng Thiến chỉ quan tâm tới tình hình Thẩm Nhạc, suy nghĩ không lý trí, Lục Trọng Đạt đành cố ép mình phải bình tĩnh lại, dựa lưng vào ghế nhắm mắt trầm tư.
Lục Trọng Đạt nghĩ không ra, cái chết của Trương Giai Minh là có người không muốn hắn cắn càn, Trương Giai Minh chết rồi, người có hiềm nghi và động cơ phải ẩn mình tránh chú ý mới phải, tuyệt đối không thể nhảy ra công kích Thẩm Thị. Đặc biệt là bộ giám sát phải người xuống, bọn chúng chả lẽ không sợ chuốc họa vào thân? Hay là bọn chúng không liên quan gì tới cái chết của Trương Giai Minh cho nên mới dám thoải mái trút giận lên Thẩm Thị.
- Em không yên tâm, chỉ để luật sư Điền tới thì em không yên tâm, em phải đi gặp Nhạc Nhạc, từ nhỏ tới giờ nó chưa bao giờ gặp chuyện đáng sợ như thế, chưa bao giờ chịu khổ, em phải đi thăm nó, nếu không nó làm sao vượt qua nổi.
Lục Băng Thiến đột nhiên nói:
Toàn bộ Thẩm Thị lúc này chỉ còn Lục Trọng Đạt là có thể tính là vẫn trấn tĩnh có thể ra quyết định, ông ta nghĩ dù sao Thẩm Nhạc có liên quan tới vụ án mưu sát Trương Quyền hay không cực kỳ quan trọng, liền bảo lái xe đưa tới bệnh viện cảnh sát. Thông qua thẩm tra nghiêm ngặt, đến khi qua cổng chính, đam Lục Trọng Đạt đi sát qua vai Trần Lập, Trần Lập chỉ có một mình, thấy bọn họ cũng không nói một lời.
Lục Băng Thiến mới đầu không để ý, đến khi đi qua mới ý thức được, giật mình quay lại, nghiêm khắc hỏi:
- Cậu tới đây làm gì, các người định làm gì Nhạc Nhạc.
Trần Lập chẳng nói chẳng rằng, ra ngoài vào xe rời đi, tất nhiên là hắn tới xem tình hình của Thẩm Nhạc, vừa lái xe vừa bấm điện thoại, một lúc sau giọng Lâm Tuyền ở đầu kia vang lên:
- Thế nào rồi?
- Hắn bị kích thích không nhỏ, người cuộn lại góc tường, run lên bần bật, chỉ cần có người khác vào phòng là la hét "đừng giết tôi", đại khái đây là sự trừng phạt thích đáng với hắn.
- Vậy cứ giao cảnh sát xử lý đi, tin rằng hắn sẽ được hưởng đãi ngộ công bằng.
Trần Lập mỉm cười, đợi Lâm Tuyền cúp điện thoại trước mới tắt máy, chuyên tâm lái xe.
Lục Băng Thiên theo người bệnh viện tới phòng theo dõi Thẩm Nhạc, ngoài phòng có cảnh sát đứng gác, phải đưa chứng minh mới được vào, Thẩm Nhạc nằm co ro trong góc tường, ánh mắt lộ rõ sự kinh hoàng, tưởng chừng chỉ gặp thêm chút áp lực nữa thôi, tinh thần sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Bác sĩ khẽ nói với Lục Băng Thiến:
- Bà Lục, hiện tinh thần người bệnh thác loạn, tôi nghĩ mọi người không nên vào.
- Không tôi, phải vào, là con tôi, nó sẽ nhận ra tôi.
Lục Băng Thiến nói trong nước mắt, đưa tay về phía Thẩm Nhạc bước từng bước cẩn thận:
- Nhạc Nhạc, là mẹ đây mà, đừng sợ có mẹ không ai làm hại con nữa đâu.
- Không, không, đừng lại gần tôi, tôi không muốn chết, đừng đừng..
Thẩm Nhạc nói thều thào, người dựa sát vào tường:
- Là mẹ mà, đừng sợ.
Lục Băng Thiến vẫn nỗ lực đi tới:
- Không, không, cứu tôi với ai cứu tôi với …
Thẩm Nhạc hét lên điên cuồng, hai tay cào cấu tường như muốn kiếm lối bỏ chạy, bác sĩ vội vàng gọi y tá vào phòng, giữ lấy Thẩm Nhạc tiêm cho hắn mũi thuốc an thần. Lục Băng Thiến ngồi bệt dưới đất, nước mắt giàn dụa:
- Tất cả đều là tại nó, nó là con rắn độc, không có nó Nhạc Nhạc không tới nông nỗi này …
Danh sách chương