Lâm Tuyền đặt tở báo xuống:

- Tờ báo này xử lý ra sao? - Là trắng hay đen do bọn chúng giải thích, chú làm được gì?

Giọng Cảnh Nhất Dân hơi cao:

- Chỉ mong Thiên Sương qua được khảo nghiệm.

Lâm Tuyền có chút rầu rĩ cùng áy náy, gửi gắm cả đời của Cảnh Nhất Dân một là thành phố này, hai là con trai, trong lòng ông ta không coi đây là tranh đấu chính trị nữa mà là cửa ải khảo nghiệm trắng đen, phải bước thẳng qua cửa chứ không được đi vòng. Có lẽ người khác nghĩ Cảnh Nhất Dân hành động cảm tính, song Lâm Tuyền hiểu tâm tình của ông, không thể nói được gì.

Quan trọng là tới lúc này Lâm Tuyền không biết trong tay kỷ ủy và bộ giám sát nắm được những chứng cứ gì.

- Liên quan tới vụ án Ngân Đô mười năm trước.

Lâm Tuyền đợi một lúc nhưng Cảnh Nhất Dân không nói tiếp nữa, biết ông giữ nguyên tắc không tiết lộ thêm, hơi khom người, rời khỏi thư phòng. Ra đường thì đã là hơn 10 giờ, nhưng muốn nghỉ cũng không được, chuyện hôm nay xử lý không xong, ai biết ngày mai sẽ thế nào.

Lâm Tuyền không lạ gì vụ án Ngân Đô, ngăm 2000 khi Liên hợp Tĩnh Hải và tổng cty XD có tiếp xúc nghiệp vụ lần đầu, chính là nhận tòa nhà dang dở Cao ốc Tĩnh Hải, Ngân Đô là chủ khai phát đầu tiên của nó.

- Cục trưởng Vương, là tôi đây.

Lâm Tuyền gọi điện cho Vương Hiểu Dương:

- Có thể an bài cho tôi gặp Trần Minh Hành không, đừng kinh động tới người khác.

Vương Hiểu Dương vẫn một mình ở lại văn phòng, vì không biết Lâm Tuyền sẽ tìm mình lúc nào, di động luôn cầm sẵn trong tay, trước đó có hai cuộc điện thoại, đều không phải của Lâm Tuyền nên nói qua loa là tắt luôn tránh lỡ cuộc điện thoại của Lâm Tuyền, vừa nghe đề nghị của Lâm Tuyền liền luôn miệng nói được, tránh người khác chú ý Lâm Tuyền ngồi xe của Vương Hiểu Dương đi thẳng vào nơi giam giữ.

Trần Minh Hành đã khai báo rõ ràng, theo lý có thể về nhà để chờ phát quyết, nhưng ông không cho bảo lãnh, mấy tháng qua luôn ở trong khu tạm giam, không rõ bên ngoài xảy ra chuyện gì. Đang ngủ ngon trong phòng giam đơn thì Trần Minh Hành bị đánh thức, lúc này vẫn không ai biết Lâm Tuyền muốn gặp ông ta nên không ai chuyển lời, đi tới một gian phòng kín, đang thắc mắc thì Lâm Tuyền và Vương Hiểu Dương đi vào, ngạc nhiên hỏi:

- Xảy ra chuyện gì mà tới muộn thế này?

Đồng hồ điện tử treo trên tường đã báo 10h30.

Vương Hiểu Dương định lui ra, Lâm Tuyền giữ hắn lại, nói:

- Không việc gì cần giấu diếm cả, anh ở lại đi.

Rồi nói với Trần Minh Hành:

- Vụ án nổ súng đã có chút tiến triển, kết quả không ai ngờ, bộ giám sát tìm được chứng cứ hối lộ của Dương Thiên Hoa tại nơi ở của Trương Giai Minh, ông ta đã bị song quy ...

Trần Minh Hành cũng ngỡ ngàng, một lúc sau nói:

- Song quy trực tiếp à, không điều động trước đó?

- Không, rất đột nhiên, nói lên bộ giám sát có tiều liệu cực kỳ chắc chắn.

Dương Thiên Hoa nhìn qua thì không có gì nổi bật, làm việc rất lặng lẽ, nhưng là nhân vật rất quan trọng với Liên hợp Tĩnh Hải, không có ông ta đã không thể phát triển lớn như vậy ở Kiến Nghiệp.

Có điều Trần Minh Hành không hiểu vì sao Lâm Tuyền tới tìm mình, ông ta và Dương Thiên Hoa đâu có liên quan gì tới nhau:

- ... Chả lẽ tài liệu bộ giám sát nắm được liên quan tới tôi ...

Lâm Tuyền lắc đầu, lắc một cái dừng lại:

- Cũng không thể nói là hoàn toàn không liên quan, lần này bộ giám sát và kỷ ủy nhận mạnh kỷ luật, tin tức cụ thể không ai biết, chỉ biết liên quan tới vụ án Ngân Đô mười năm trước, hơn nữa tài liệu rất có thể do Trương Giai Minh để lại trước lúc chết, nên tôi mới tới hỏi chú Trần xem có manh mối gì không?

Tràn Minh Hành ngồi im như hóa đá, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, không phải nhìn Lâm Tuyền mà nhìn vào hư vô, suy nghĩ rất lâu đưa tay ra:

- Có thuốc lá không?

Lâm Tuyền sờ túi, lấy bao thuốc lá lên, chỉ còn một điếu, đưa bật lửa cho Trần Minh Hành, nhìn ông ta hút thuốc lại lên cơn thèm, Vương Hiểu Dương thấy Lâm Tuyền liếm môi ra ngoài lấy thuốc lá cho y.

- Vụ án Ngân Đô do Trương Quyền làm, có điều do tỉnh phái người giám sát, vì tiện phá án, còn điều bí thư thành ủy lúc đó là Chu Bình tới Thanh Trì làm thị trưởng, xem như là giáng chức. Mới đầu điều tra bí mật, nghe nói nắm được chứng cứ hữu dụng, có điều Chu Dật tổng giám đốc Ngân Đô là kịp ôm tiền bỏ chạy trước khi thành phố kịp bắt giữ, vụ án vì thế chẳng đi tới đâu. Ngân Đô do Chu Bình nâng đỡ, quan hệ giống tôi và Trương Quyền, Chu Dật bỏ trốn, Chu Bình an toàn, song ông ta không dừng tay, sau đó tham ô vô tội vạ bị phán chung thân.

Trần Minh Hành nhả mấy hơi khói, nhớ lại một lúc rồi nói tiếp:

- Nếu nói có liên quan tới vụ án Ngân Đô, rất có khả năng Trương Quyền lúc phá án nắm được chứng cứ Dương Thiên Hoa nhận hối lộ. Khi đó Trương Quyền có thể xem là người của Chu Bình, giao vụ án Ngân Đô cho Trương Quyền là một sai lầm không nhỏ, cụ thể tôi cũng không rõ, không phải Trương Quyền chuyện gì cũng thảo luận với tôi, có điều thời gian đó có tin đồn Chu Dật là Trương Quyền thả cho chạy, như thế khi đó Trương Quyền hẳn đã tra rõ ngọn nguồn vụ án rồi.

Có điều là nếu như Trương Quyền đã nắm chứng cứ phạm tội của Dương Thiên Hoa, vì sao không dùng? Nhất là trong giai đoạn đầu đấu tranh với Cảnh Nhất Dân, Dương Thiên Hoa là chỗ dựa lớn nhất, có thể ông ta định dùng nó như cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, nhưng đã mười năm tại sao chưa tận dụng.

Nói ra thì do Dương Thiên Hoa sau khi làm trưởng phòng tổ chức, nhưng rất cẩn thận chú ý, không mấy khi phát biểu chủ kiến, hay chủ động tranh đoạt, gần như là một vị thường ủy ít ảnh hưởng nhất. Vả lại Trương Quyền cũng không ngờ Thế Kỷ Thành ở lần khai trương đó bị đả kích mạnh như thế, khiến sau khi tràn máu não thì không khôi phục ý thức được nữa.

Lâm Tuyền cười lạnh:

- Trương Quyền hẳn cho rằng nắm những tài liệu này có thể an nhàn hưởng tuổi già với số tiền cướp được từ tổng cty XD.

Trần Minh Hành thở dài:

- Con người dù sao cũng không thể đấu với tời.

Trương Giai Minh khi rời Tĩnh Hải dù lòng tràn ngập oán hận, bất quá hắn là kẻ yêu bản thân, biết tung ra những tài liệu này có thể đả kích trí mạng tới Lệ Cảnh, Liên hợp Tĩnh Hải, nhưng phá hỏng quy tắc ngầm, hắn sẽ không thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

Trương Giai Minh một lòng muốn hưởng thụ cuộc sống phú quý, quyết không định ném ra tài liệu này để chết chùm. Có lẽ chính bản thân hắn cũng không tin vào tài liệu này nếu không có thế lực đủ mạnh có thể vượt qua nổi quy tắc ngầm, cho nên khi bị tình nhân phản bội lấy hết tiền, Trương Giai Minh cũng không tung ra, đến khi Thẩm Nhạc tìm tới nơi, hắn mới thấy cơ hội.

Lâm Tuyền nhận lấy thuốc lá từ tay Vương Hiểu Dương, lẩm bẩm:

- Trương Giai Minh đúng là ngu xuẩn

Nếu như đã có manh mối rồi, Lâm Tuyền không cần tốn thời gian ở đây nữa, hiện với y mà nói, thời gian rất khẩn cấp, cần phải làm rõ tình hình, nếu không thậm chí chẳng biết ứng phó với sự công kích của đối phương ra sao?

Rời trại tạm giam, lên se Vương Hiểu Dương rồi, Lâm Tuyền kể chuyện vừa nói với Trần Minh Hành cho hắn.

- Trương Giai Minh về nước, không rõ nội tình của Thẩm Thị, chỉ e tới chết cũng không biết ân oán giữa cậu và Thẩm Thị ra sao.

Vương Hiểu Dương lắc đầu thương hại:

- Có lẽ hắn muốn kiếm được nhiều ích lợi hơn từ Thẩm Thị, nên khuấy động Lệ Cảnh trước, không ngờ Trần Minh Hành lại quyết đoán như thế, nếu là người khác, e do dự một thời gian. Nếu Trần Minh Hành khai báo vấn đề muộn mất một ngày thôi thì tình thế đã chuyển biến theo chiều hướng ngược hẳn.

Lâm Tuyền gật đầu:

- Bài báo đó cho đăng trước khi Trần Minh Hành khai báo dù không hợp quy củ, cũng có thể tính là dũng cảm vạch trần tội ác giấu kín, chứ không phải là mang dụng tâm bất lương như bây giờ.

Xe của Quý Vĩnh từ phía sau đuổi theo, hai xe dừng lại bên đường, Lâm Tuyền xuống xe nói với Vương Hiểu Dương:

- Tình huống khả năng sẽ còn diễn biến phức tạp, nhưng không có gì đáng lo cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện