Chương 1560 : Về quê trong đêm tối.
Lúc này Kỳ Hoành cũng nhìn rõ mặt người đội mũ kia, lắp bắp kinh hãi thất thanh:
- Phu... phu nhân...!
Người đội mũ kia hóa ra lại là thiên kiều bá mị Liễu Mị Nương.
Chỉ là cách ăn mặc của Mị Nương khác ngày thường rất lớn. Áo dài màu tím, đai lưng đen, búi tóc kiểu đàn ông, giống như một công tử gia thế bậc trung, không giàu cũng chẳng nghèo, chỉ là gương mặt mềm mại đỏ bừng, không chút tì vết, nếu là nam tử thì cũng tính là đẹp trai phi phàm. (=.=!)
Lúc này Kỳ Hoành mới hiểu rõ, vì sao lúc mới vào trông Mị Nương có chút là lạ, thân hình Mị Nương có lồi có lõm, đường cong điệu đà mười phần, tuy mặc áo dài, nhưng mông vẫn vểnh lên, không giống nam tử bình thường, chỉ là bộ ngực nàng đã không còn đồ sộ như trước, Kỳ Hoành cũng hiểu, chỉ sợ là vị phu nhân này động tay động chân với bộ ngực, chẳng hạn như siết đai lung nén nó lại, nếu không với dáng người ma quỷ kia, ai cũng có thể nhìn ra là nữ giả nam.
Mỵ Nương không để ý tới lời khiển trách của Sở Hoan, mị nhãn như tơ, giọng thánh thót hỏi:
- Tướng công, ngươi có đói không? Để ta bảo bọn họ làm đồ cho ngươi ăn? Lại nhìn bàn Sở Hoan, nàng nói:
- Ơ, sao ngươi lại chỉ ăn hai bánh bao? Đi ra ngoài, phải chăm lo sức khỏe, không được, đợi khi tìm được chỗ tốt, ta tìm thịt cá bồi bổ cho ngươi. Ô, tướng công, ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì? Trên mặt ta có hoa? A a, người ta biết mình xinh đẹp, nhưng ngươi cũng không thể nhìn chằm chằm như vậy, người ta sẽ xấu hổ...!
Sở Hoan cười trong lòng, nhưng lạnh mặt chỉ ra ngoài:
- Đi ra ngay, cưỡi ngựa về Sóc Tuyền, thành thật ở nhà, nếu ngươi không nghe lời...!
Mỵ Nương mở trừng mắt, điềm đạm hỏi:
- Không nghe thì thế nào?
- Gia pháp hầu hạ!
Mỵ Nương nhìn Kỳ Hoành cách đó không xa, nũng nịu nói:
- Tướng công, ngươi thật không biết xấu hổ, còn có người bên cạnh, sao ngươi lại nói vậy?
Cái mà Sở Hoan gọi là gia pháp, tuy trên danh nghĩa là quất roi, nhưng mấy lần hắn dùng gia pháp với Mỵ Nương, đều bị Mỵ Nương biến thành cá nước thân mật, Mỵ Nương nói vậy, Sở Hoan cũng có chút xấu hổ.
Kỳ Hoành là người thành thật, gã ngẩng đầu nhìn bên ngoài, tự lẩm bẩm:
- Chỉ sợ sắp mưa!
Rồi giả vờ như không nghe thấy, đi thẳng ra ngoài.
Sở Hoan làm mặt lạnh nói:
- Ngươi bây giờ quả là vô pháp vô thiên, vẫn giữ tật xấu lúc trước, còn không thay đổi đi. Ta không nói đùa cùng ngươi, đi về ngay.
Mỵ Nương đáng thương nói:
- Người ta nghe nói ngươi bị bệnh, người bị bệnh còn phải xuất hành, bên người không thể không có người chiếu cố, cho nên mới tới. Ngươi thật là kẻ không biết đúng sai, uổng phí tấm lòng người ta.
Sở Hoan cười lạnh.
- Đừng hung dữ như vậy, người ta sợ hãi.
Mỵ Nương nũng nịu nói:
- Ngươi đi ra ngoài, bên người cũng cần một người chăm sóc, lạnh có chăn cho ngươi, đói bụng nấu cho ngươi ăn, cái này không tốt sao? Ngươi bắt người ta trở về, đường xa như vậy, người ta là con gái yếu đuối, ngươi không sợ người ta gặp kẻ xấu à?
- Thiên hạ còn có người xấu hại được ngươi?
Sở Hoan thản nhiên nói.
Mỵ Nương sâu kín thở dài:
- Vậy ngươi để người ta ở đây là được, ta không cần ngươi quan tâm. Ai, người nào đó còn giả mình mắc bệnh truyền nhiễm, ai cũng không gặp được... Ngươi cũng biết người ta hay lẩm bà lẩm bẩm, cho dù bình yên vô sự đi về, nhỡ đâu nói lời không nên nói, lỡ mồm...!
- Ngươi dám!
Sở Hoan lạnh giọng.
Mỵ Nương vểnh miệng, tựa như muốn khóc:
- Người ta tất nhiên không dám. Nhưng ai dám cam đoan ta sẽ không lỡ miệng... Nếu bọn họ biết ngươi không có trong phủ, sẽ tìm xung quanh, thế nào mọi người cũng biết...
Tuy trên mặt Sở Hoan lạnh lùng, nhưng trong lòng thì không biết làm gì, đành hỏi:
- Sao ngươi biết ta không trong phủ?
- Thân thể ngươi... cường tráng như vậy, sao nói bệnh là bệnh? Lại là bệnh truyền nhiễm, các nàng tin, nhưng người ta không tin.
Lông mi Mỵ Nương chớp động, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt:
- Lại nói Kỳ Hoành vẫn một mức theo cạnh ngươi, bỗng bị ngươi phái tới Quan nội, cho nên... cho nên ta theo hắn, sau đó... sau đó liền phát hiện ngươi lén lút rời khỏi Sóc Tuyền...!
- Sao lại gọi là lén lút?
Sở Hoan không vui nói:
- Cái này gọi là cải trang vi hành.
Mỵ Nương nhoẻn miệng cười, nũng nịu:
- Được, ngươi nói gì thì là thế, cải trang vi hành thì cải trang vi hành, bên người cũng không thể chỉ có một người. Kỳ Hoành là đàn ông, lại không biết cách chăm sóc người, ngươi là tướng công ta, ta đương nhiên phải chiếu cố ngươi thật tốt, tốt rồi, cứ như vậy đi, tướng công, ngươi nói, chúng ta đi đâu?
Sở Hoan cau này hỏi:
- Ngươi thật muốn theo ta nhập quan?
- Ngươi quên nói với ta phải không?
Mỵ Nương tiến tới, thò tay nhẹ nhàng sửa lại quần áo cho Sở Hoan:
- Lúc ngươi ôm ta, còn nói với người ta song túc song phi, hiện tại lại kệ người ta...
Sở Hoan không thể làm gì, chỉ có thể nói:
- Ngươi muốn nhập quan cũng được, nhưng có ba điều, nếu vi phạm, ta không quản ngươi nữa.
- Cái gì?
- Thứ nhất, ta nói gì ngươi nghe nấy, không được tự quyết định.
Sở Hoan thấp giọng nói:
- Thứ hai, không được gây chuyện thị phi, càng không được khinh suất làm việc bất cẩn, nghe ta phân phó. Thứ ba, phải ở bên cạnh ta, để ta lúc nào cũng có thể thấy ngươi...!
Mỵ Nương cười ha hả:
- Người ta biết rõ ngươi không nỡ bỏ ta, còn phải lúc nào cũng phải thấy ta, được rồi, nghe lời ngươi là được, ta liền đi theo ngươi, cho ngươi xem đủ.
Sở Hoan biết rõ lúc này để nàng trở về là không thể, thấy Mỵ Nương mị nhãn như tơ, nhịn không được ghé vào tai nàng, thấp giọng hỏi:
- Có khó chịu không?
- Cái gì?
Sở Hoan nhìn ngực nàng:
- Bị nén chặt, chỉ sợ thở cũng khó, thật vất vả cho ngươi.
Mỵ Nương trợn mắt, nhưng vẫn dịu dàng nói:
- Có chút khó chịu, cũng vì ngươi, hay là tìm chỗ nào đó, ngươi giúp ta dễ thở?
Sở Hoan biết rõ nếu đấu võ mồm, thật sự không phải là đối thủ của Mỵ Nương, hắn lắc đầu, lập tức vén màn, dẫn Kỳ Hoành cùng Mỵ Nương nhập quan.
Đối với con đường này, Sở Hoan hết sức quen thuộc, sau khi nhập quan, liền đến Thông châu Tây Sơn. Ở thành Thông Châu một đêm, tình cảnh Thông Châu cũng tốt, thoạt nhìn cũng trật tự ngay ngắn.
Mỵ Nương cũng không biết Sở Hoan muốn đến Hà Tây, trên đường hỏi mấy lần, Sở Hoan chỉ bảo nàng đi theo là được, không nên hỏi nhiều.
Hôm sau xuất phát từ Thông Châu, muốn đi về Hà Tây phải đi về hướng bắc, Sở Hoan cũng không đi hướng Bắc mà đi hướng nam. Kỳ Hoành hơi nghi một chút, Mỵ Nương cũng không biết Sở Hoan định làm gì.
Đi đường nhiều ngày, Sở Hoan càng đi càng lệch hướng, trong nội tâm Kỳ Hoành và Mỵ Nương rất tò mò. Hoàng hôn hôm đó, Sở Hoan mang hai người tới ngoài một thôn xóm, buộc ngựa ở đầu thôn, Sở Hoan hỏi:
- Các ngươi biết đây là đâu không?
Kỵ Hoành lắc đầu, Mỵ Nương không nhịn được nói:
- Đừng nói là nhà của ngươi nhé?
Sở Hoan cười nói:
- Ngươi cũng có chút thông minh, không sai, đây là Lưu gia thôn, là quê hương ta.
Kỳ Hồng và Mỵ Mương đều giật mình, Sở Hoan tung người xuống ngựa, lúc này ba người họ đội mũ rộng vành, Sở Hoan dẫn ngựa đến một cái hồ cách đó không xa, cho ngựa ăn cỏ, nói:
- Cứ ở đây ăn ít lương khô, đợi trời tối chúng ta vào thôn.
Mỵ Nương kỳ quái hỏi:
- Vì sao phải đợi trời tối? Đây là quê ngươi, bây giờ gặp người thân không phải càng tốt sao?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Bọn họ sống rất yên bình, ta không nên phá vỡ.
Đợi trời tối, Sở Hoan nhìn thấy ánh đèn dầu trong thôn, hắn vẫn không vội đi. Mỵ Nương đã không còn kiên nhẫn, không biết rốt cuộc Sở Hoan muốn làm gì, đợi đến lúc đèn trong thôn cũng tắt, Sở Hoan mới nói:
- Ta vào thôn một chuyến, các ngươi chờ ở đây.
Mỵ Nương lập tức nói:
- Ta muốn đi cùng ngươi.
- Ngươi không nghe lời?
Mỵ Nương ủy khuất nói:
- Là ngươi tự quy định, muốn người ta đi cạnh ngươi, nếu người ta không nghe, cũng bị ngươi đuổi đi đấy.
Sở Hoan sững sờ, Kỳ Hoành cười nói:
- Sở đốc, ta trông ngựa, ngài và phu nhân mau chóng trở về.
Sở Hoan ừ một tiếng, đi bộ vào trong thôn, Mỵ Nương rạo rực theo bên người, vừa đi vừa nói:
- Cái này là chỗ ở của ngươi khi còn bé? Lưu gia thôn? Vì sao ngươi không mang họ Lưu?
Sở Hoan cũng không để ý nàng, hai người như quỷ mị vào thôn, Sở Hoan tựa vào tường mà đi, hiển nhiên không muốn để người trong thôn phát hiện. Mỵ Nương theo sau hắn. Thôn này cũng chỉ có hơn mười nhà, đi đến một gian phòng, Sở Hoan nhìn nhìn, mới tiến lên gõ cửa, trong phòng yên tĩnh một lúc rồi nghe thấy một thanh âm hỏi:
- Ai vậy?
- Lưu thúc, là ta.
Sở Hoan thấp giọng nói.
Nghe thấy tiếng bước chân vang lên, trong phòng rất nhanh sáng đèn, cũng không lâu, két một tiếng, một nam tử trên năm mươi tuổi chống gậy, tay cầm đèn, dưới ánh đèn dầu, Sở Hoan bỏ mũ, người nọ nhìn thoáng qua, giật mình:
- Nhị... Nhị lang, ah, không, Sở... Sở đại nhân...!
Sở Hoan lại cười nói:
- Lưu thúc, đã lâu không gặp, gần đây khỏe chứ?
Lưu thúc, tất nhiên là Bảo trưởng Lưu gia thôn Lưu Thiên Phúc, lập tức để Sở Hoan vào phòng, rồi lại thò đầu nhìn ra ngoài, lúc này mới vào nhà, đóng cửa lại, thấy Mỵ Nương bên cạnh Sở Hoan cũng đã tháo mũ, đeo mặt nạ, hơi giật mình, nhưng Mỵ Nương da trắng như tuyết, xinh đẹp vô cùng, tuy đeo mặt nạ, cũng không làm người ta thấy ngại.
- Sở đại nhân, mau ngồi.
Lưu Thiên Phúc dùng ống tay áo lau ghế sạch sẽ, lại kéo một cái ghế khác, lau sạch sẽ, nói mới Mỵ Nương:
- Cô nương, mời ngồi.
Mỵ Nương khẽ giật mình, lúng túng hỏi:
- Đại thúc nhìn ra ta là nữ nhân?
Lưu Thiên Phục ngẩn người, hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ không phải?
Sở Hoan cười khe khẽ nói:
- Mỵ Nương, ngồi đi, kiến thức cả đời của Lưu thúc lại không nhìn ra trò xiếc của ngươi.
Kỳ thật Mỵ Nương ăn mặc không có sơ hở gì, nhưng nàng đi đường, vẫn quen đung đưa vòng eo, tuy đã khắc chế, nhưng khó tránh có lúc lộ sơ hở, càng thêm đường cong nữ nhi của nàng quá dễ làm người khác chú ý, tuy bộ ngực đã xử lý, nhưng mông tròn lại vểnh, đối với người từng trải sự đời, không khó nhận ra.
Lưu Thiên Phúc đang muốn rót trà, Sở Hoan vội vàng ngăn lại, nói:
- Lưu thúc, lần này ta trở về, là tới xem các ngươi một chút, xem ra các ngươi sống rất tốt.
Lưu Thiên Phúc thở dài nói:
- Bọn họ nói ngươi bây giờ đi Tây Bắc làm đại quan, có thật không?
- Vô luận là làm quan gì, ta đều là Sở gia Nhị lang của Lưu Thúc.
Sở Hoan lại cười cười nói:
- Lưu thúc, các hương thân tốt chứ?
Lưu Thiên Phúc cười khổ nói:
- Cũng chưa nói tốt. Tổng đốc đại nhân muốn bình loạn, thuế má lại tăng thêm, hơn nữa bên chúng ta có thổ phỉ qua lại, đi qua hai lần, may mắn người không nhiều, già trẻ trong thôn đều xông lên, đánh lui thổ phỉ, nhưng cũng tử thương không ít, không biết bao giờ thì thổ phỉ quay lại...!
Sở Hoan nhíu mày, hỏi:
- Quan phủ không quản?
- Không quản được nhiều vậy, thổ phỉ cũng không chỉ có một hai đám.
Lưu Thiên Phúc thở dài:
- Có dân chúng không nộp được thuế, bọn họ không có tiền, liền cướp của chúng ta... Ai, không nói cái này.
- Lưu thúc, Khổ đại sư như thế nào?
Mí mắt Lưu Thiên Phúc hơi nhảy, thần sắc bối rối nhưng rất nhanh trấn định, nói:
- Hắn rất tốt, ngươi mang bạc tới, không thiếu, ta vẫn hầu hạ hắn.
Sở Hoan nói:
- Lưu thúc vất vả rồi, đúng rồi, hắn vẫn chưa tỉnh lại?
Mỵ Nương có chút kỳ quái, không biết Khổ đại sư mà Sở Hoan nói là ai, lúc này cũng hơi hiểu, Sở Hoan trở lại Lưu gia thôn, chỉ sợ không chỉ là thăm hỏi một chút, mà tựa hồ là vì vị Khổ đại sư kia.
Lúc này Kỳ Hoành cũng nhìn rõ mặt người đội mũ kia, lắp bắp kinh hãi thất thanh:
- Phu... phu nhân...!
Người đội mũ kia hóa ra lại là thiên kiều bá mị Liễu Mị Nương.
Chỉ là cách ăn mặc của Mị Nương khác ngày thường rất lớn. Áo dài màu tím, đai lưng đen, búi tóc kiểu đàn ông, giống như một công tử gia thế bậc trung, không giàu cũng chẳng nghèo, chỉ là gương mặt mềm mại đỏ bừng, không chút tì vết, nếu là nam tử thì cũng tính là đẹp trai phi phàm. (=.=!)
Lúc này Kỳ Hoành mới hiểu rõ, vì sao lúc mới vào trông Mị Nương có chút là lạ, thân hình Mị Nương có lồi có lõm, đường cong điệu đà mười phần, tuy mặc áo dài, nhưng mông vẫn vểnh lên, không giống nam tử bình thường, chỉ là bộ ngực nàng đã không còn đồ sộ như trước, Kỳ Hoành cũng hiểu, chỉ sợ là vị phu nhân này động tay động chân với bộ ngực, chẳng hạn như siết đai lung nén nó lại, nếu không với dáng người ma quỷ kia, ai cũng có thể nhìn ra là nữ giả nam.
Mỵ Nương không để ý tới lời khiển trách của Sở Hoan, mị nhãn như tơ, giọng thánh thót hỏi:
- Tướng công, ngươi có đói không? Để ta bảo bọn họ làm đồ cho ngươi ăn? Lại nhìn bàn Sở Hoan, nàng nói:
- Ơ, sao ngươi lại chỉ ăn hai bánh bao? Đi ra ngoài, phải chăm lo sức khỏe, không được, đợi khi tìm được chỗ tốt, ta tìm thịt cá bồi bổ cho ngươi. Ô, tướng công, ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì? Trên mặt ta có hoa? A a, người ta biết mình xinh đẹp, nhưng ngươi cũng không thể nhìn chằm chằm như vậy, người ta sẽ xấu hổ...!
Sở Hoan cười trong lòng, nhưng lạnh mặt chỉ ra ngoài:
- Đi ra ngay, cưỡi ngựa về Sóc Tuyền, thành thật ở nhà, nếu ngươi không nghe lời...!
Mỵ Nương mở trừng mắt, điềm đạm hỏi:
- Không nghe thì thế nào?
- Gia pháp hầu hạ!
Mỵ Nương nhìn Kỳ Hoành cách đó không xa, nũng nịu nói:
- Tướng công, ngươi thật không biết xấu hổ, còn có người bên cạnh, sao ngươi lại nói vậy?
Cái mà Sở Hoan gọi là gia pháp, tuy trên danh nghĩa là quất roi, nhưng mấy lần hắn dùng gia pháp với Mỵ Nương, đều bị Mỵ Nương biến thành cá nước thân mật, Mỵ Nương nói vậy, Sở Hoan cũng có chút xấu hổ.
Kỳ Hoành là người thành thật, gã ngẩng đầu nhìn bên ngoài, tự lẩm bẩm:
- Chỉ sợ sắp mưa!
Rồi giả vờ như không nghe thấy, đi thẳng ra ngoài.
Sở Hoan làm mặt lạnh nói:
- Ngươi bây giờ quả là vô pháp vô thiên, vẫn giữ tật xấu lúc trước, còn không thay đổi đi. Ta không nói đùa cùng ngươi, đi về ngay.
Mỵ Nương đáng thương nói:
- Người ta nghe nói ngươi bị bệnh, người bị bệnh còn phải xuất hành, bên người không thể không có người chiếu cố, cho nên mới tới. Ngươi thật là kẻ không biết đúng sai, uổng phí tấm lòng người ta.
Sở Hoan cười lạnh.
- Đừng hung dữ như vậy, người ta sợ hãi.
Mỵ Nương nũng nịu nói:
- Ngươi đi ra ngoài, bên người cũng cần một người chăm sóc, lạnh có chăn cho ngươi, đói bụng nấu cho ngươi ăn, cái này không tốt sao? Ngươi bắt người ta trở về, đường xa như vậy, người ta là con gái yếu đuối, ngươi không sợ người ta gặp kẻ xấu à?
- Thiên hạ còn có người xấu hại được ngươi?
Sở Hoan thản nhiên nói.
Mỵ Nương sâu kín thở dài:
- Vậy ngươi để người ta ở đây là được, ta không cần ngươi quan tâm. Ai, người nào đó còn giả mình mắc bệnh truyền nhiễm, ai cũng không gặp được... Ngươi cũng biết người ta hay lẩm bà lẩm bẩm, cho dù bình yên vô sự đi về, nhỡ đâu nói lời không nên nói, lỡ mồm...!
- Ngươi dám!
Sở Hoan lạnh giọng.
Mỵ Nương vểnh miệng, tựa như muốn khóc:
- Người ta tất nhiên không dám. Nhưng ai dám cam đoan ta sẽ không lỡ miệng... Nếu bọn họ biết ngươi không có trong phủ, sẽ tìm xung quanh, thế nào mọi người cũng biết...
Tuy trên mặt Sở Hoan lạnh lùng, nhưng trong lòng thì không biết làm gì, đành hỏi:
- Sao ngươi biết ta không trong phủ?
- Thân thể ngươi... cường tráng như vậy, sao nói bệnh là bệnh? Lại là bệnh truyền nhiễm, các nàng tin, nhưng người ta không tin.
Lông mi Mỵ Nương chớp động, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt:
- Lại nói Kỳ Hoành vẫn một mức theo cạnh ngươi, bỗng bị ngươi phái tới Quan nội, cho nên... cho nên ta theo hắn, sau đó... sau đó liền phát hiện ngươi lén lút rời khỏi Sóc Tuyền...!
- Sao lại gọi là lén lút?
Sở Hoan không vui nói:
- Cái này gọi là cải trang vi hành.
Mỵ Nương nhoẻn miệng cười, nũng nịu:
- Được, ngươi nói gì thì là thế, cải trang vi hành thì cải trang vi hành, bên người cũng không thể chỉ có một người. Kỳ Hoành là đàn ông, lại không biết cách chăm sóc người, ngươi là tướng công ta, ta đương nhiên phải chiếu cố ngươi thật tốt, tốt rồi, cứ như vậy đi, tướng công, ngươi nói, chúng ta đi đâu?
Sở Hoan cau này hỏi:
- Ngươi thật muốn theo ta nhập quan?
- Ngươi quên nói với ta phải không?
Mỵ Nương tiến tới, thò tay nhẹ nhàng sửa lại quần áo cho Sở Hoan:
- Lúc ngươi ôm ta, còn nói với người ta song túc song phi, hiện tại lại kệ người ta...
Sở Hoan không thể làm gì, chỉ có thể nói:
- Ngươi muốn nhập quan cũng được, nhưng có ba điều, nếu vi phạm, ta không quản ngươi nữa.
- Cái gì?
- Thứ nhất, ta nói gì ngươi nghe nấy, không được tự quyết định.
Sở Hoan thấp giọng nói:
- Thứ hai, không được gây chuyện thị phi, càng không được khinh suất làm việc bất cẩn, nghe ta phân phó. Thứ ba, phải ở bên cạnh ta, để ta lúc nào cũng có thể thấy ngươi...!
Mỵ Nương cười ha hả:
- Người ta biết rõ ngươi không nỡ bỏ ta, còn phải lúc nào cũng phải thấy ta, được rồi, nghe lời ngươi là được, ta liền đi theo ngươi, cho ngươi xem đủ.
Sở Hoan biết rõ lúc này để nàng trở về là không thể, thấy Mỵ Nương mị nhãn như tơ, nhịn không được ghé vào tai nàng, thấp giọng hỏi:
- Có khó chịu không?
- Cái gì?
Sở Hoan nhìn ngực nàng:
- Bị nén chặt, chỉ sợ thở cũng khó, thật vất vả cho ngươi.
Mỵ Nương trợn mắt, nhưng vẫn dịu dàng nói:
- Có chút khó chịu, cũng vì ngươi, hay là tìm chỗ nào đó, ngươi giúp ta dễ thở?
Sở Hoan biết rõ nếu đấu võ mồm, thật sự không phải là đối thủ của Mỵ Nương, hắn lắc đầu, lập tức vén màn, dẫn Kỳ Hoành cùng Mỵ Nương nhập quan.
Đối với con đường này, Sở Hoan hết sức quen thuộc, sau khi nhập quan, liền đến Thông châu Tây Sơn. Ở thành Thông Châu một đêm, tình cảnh Thông Châu cũng tốt, thoạt nhìn cũng trật tự ngay ngắn.
Mỵ Nương cũng không biết Sở Hoan muốn đến Hà Tây, trên đường hỏi mấy lần, Sở Hoan chỉ bảo nàng đi theo là được, không nên hỏi nhiều.
Hôm sau xuất phát từ Thông Châu, muốn đi về Hà Tây phải đi về hướng bắc, Sở Hoan cũng không đi hướng Bắc mà đi hướng nam. Kỳ Hoành hơi nghi một chút, Mỵ Nương cũng không biết Sở Hoan định làm gì.
Đi đường nhiều ngày, Sở Hoan càng đi càng lệch hướng, trong nội tâm Kỳ Hoành và Mỵ Nương rất tò mò. Hoàng hôn hôm đó, Sở Hoan mang hai người tới ngoài một thôn xóm, buộc ngựa ở đầu thôn, Sở Hoan hỏi:
- Các ngươi biết đây là đâu không?
Kỵ Hoành lắc đầu, Mỵ Nương không nhịn được nói:
- Đừng nói là nhà của ngươi nhé?
Sở Hoan cười nói:
- Ngươi cũng có chút thông minh, không sai, đây là Lưu gia thôn, là quê hương ta.
Kỳ Hồng và Mỵ Mương đều giật mình, Sở Hoan tung người xuống ngựa, lúc này ba người họ đội mũ rộng vành, Sở Hoan dẫn ngựa đến một cái hồ cách đó không xa, cho ngựa ăn cỏ, nói:
- Cứ ở đây ăn ít lương khô, đợi trời tối chúng ta vào thôn.
Mỵ Nương kỳ quái hỏi:
- Vì sao phải đợi trời tối? Đây là quê ngươi, bây giờ gặp người thân không phải càng tốt sao?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Bọn họ sống rất yên bình, ta không nên phá vỡ.
Đợi trời tối, Sở Hoan nhìn thấy ánh đèn dầu trong thôn, hắn vẫn không vội đi. Mỵ Nương đã không còn kiên nhẫn, không biết rốt cuộc Sở Hoan muốn làm gì, đợi đến lúc đèn trong thôn cũng tắt, Sở Hoan mới nói:
- Ta vào thôn một chuyến, các ngươi chờ ở đây.
Mỵ Nương lập tức nói:
- Ta muốn đi cùng ngươi.
- Ngươi không nghe lời?
Mỵ Nương ủy khuất nói:
- Là ngươi tự quy định, muốn người ta đi cạnh ngươi, nếu người ta không nghe, cũng bị ngươi đuổi đi đấy.
Sở Hoan sững sờ, Kỳ Hoành cười nói:
- Sở đốc, ta trông ngựa, ngài và phu nhân mau chóng trở về.
Sở Hoan ừ một tiếng, đi bộ vào trong thôn, Mỵ Nương rạo rực theo bên người, vừa đi vừa nói:
- Cái này là chỗ ở của ngươi khi còn bé? Lưu gia thôn? Vì sao ngươi không mang họ Lưu?
Sở Hoan cũng không để ý nàng, hai người như quỷ mị vào thôn, Sở Hoan tựa vào tường mà đi, hiển nhiên không muốn để người trong thôn phát hiện. Mỵ Nương theo sau hắn. Thôn này cũng chỉ có hơn mười nhà, đi đến một gian phòng, Sở Hoan nhìn nhìn, mới tiến lên gõ cửa, trong phòng yên tĩnh một lúc rồi nghe thấy một thanh âm hỏi:
- Ai vậy?
- Lưu thúc, là ta.
Sở Hoan thấp giọng nói.
Nghe thấy tiếng bước chân vang lên, trong phòng rất nhanh sáng đèn, cũng không lâu, két một tiếng, một nam tử trên năm mươi tuổi chống gậy, tay cầm đèn, dưới ánh đèn dầu, Sở Hoan bỏ mũ, người nọ nhìn thoáng qua, giật mình:
- Nhị... Nhị lang, ah, không, Sở... Sở đại nhân...!
Sở Hoan lại cười nói:
- Lưu thúc, đã lâu không gặp, gần đây khỏe chứ?
Lưu thúc, tất nhiên là Bảo trưởng Lưu gia thôn Lưu Thiên Phúc, lập tức để Sở Hoan vào phòng, rồi lại thò đầu nhìn ra ngoài, lúc này mới vào nhà, đóng cửa lại, thấy Mỵ Nương bên cạnh Sở Hoan cũng đã tháo mũ, đeo mặt nạ, hơi giật mình, nhưng Mỵ Nương da trắng như tuyết, xinh đẹp vô cùng, tuy đeo mặt nạ, cũng không làm người ta thấy ngại.
- Sở đại nhân, mau ngồi.
Lưu Thiên Phúc dùng ống tay áo lau ghế sạch sẽ, lại kéo một cái ghế khác, lau sạch sẽ, nói mới Mỵ Nương:
- Cô nương, mời ngồi.
Mỵ Nương khẽ giật mình, lúng túng hỏi:
- Đại thúc nhìn ra ta là nữ nhân?
Lưu Thiên Phục ngẩn người, hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ không phải?
Sở Hoan cười khe khẽ nói:
- Mỵ Nương, ngồi đi, kiến thức cả đời của Lưu thúc lại không nhìn ra trò xiếc của ngươi.
Kỳ thật Mỵ Nương ăn mặc không có sơ hở gì, nhưng nàng đi đường, vẫn quen đung đưa vòng eo, tuy đã khắc chế, nhưng khó tránh có lúc lộ sơ hở, càng thêm đường cong nữ nhi của nàng quá dễ làm người khác chú ý, tuy bộ ngực đã xử lý, nhưng mông tròn lại vểnh, đối với người từng trải sự đời, không khó nhận ra.
Lưu Thiên Phúc đang muốn rót trà, Sở Hoan vội vàng ngăn lại, nói:
- Lưu thúc, lần này ta trở về, là tới xem các ngươi một chút, xem ra các ngươi sống rất tốt.
Lưu Thiên Phúc thở dài nói:
- Bọn họ nói ngươi bây giờ đi Tây Bắc làm đại quan, có thật không?
- Vô luận là làm quan gì, ta đều là Sở gia Nhị lang của Lưu Thúc.
Sở Hoan lại cười cười nói:
- Lưu thúc, các hương thân tốt chứ?
Lưu Thiên Phúc cười khổ nói:
- Cũng chưa nói tốt. Tổng đốc đại nhân muốn bình loạn, thuế má lại tăng thêm, hơn nữa bên chúng ta có thổ phỉ qua lại, đi qua hai lần, may mắn người không nhiều, già trẻ trong thôn đều xông lên, đánh lui thổ phỉ, nhưng cũng tử thương không ít, không biết bao giờ thì thổ phỉ quay lại...!
Sở Hoan nhíu mày, hỏi:
- Quan phủ không quản?
- Không quản được nhiều vậy, thổ phỉ cũng không chỉ có một hai đám.
Lưu Thiên Phúc thở dài:
- Có dân chúng không nộp được thuế, bọn họ không có tiền, liền cướp của chúng ta... Ai, không nói cái này.
- Lưu thúc, Khổ đại sư như thế nào?
Mí mắt Lưu Thiên Phúc hơi nhảy, thần sắc bối rối nhưng rất nhanh trấn định, nói:
- Hắn rất tốt, ngươi mang bạc tới, không thiếu, ta vẫn hầu hạ hắn.
Sở Hoan nói:
- Lưu thúc vất vả rồi, đúng rồi, hắn vẫn chưa tỉnh lại?
Mỵ Nương có chút kỳ quái, không biết Khổ đại sư mà Sở Hoan nói là ai, lúc này cũng hơi hiểu, Sở Hoan trở lại Lưu gia thôn, chỉ sợ không chỉ là thăm hỏi một chút, mà tựa hồ là vì vị Khổ đại sư kia.
Danh sách chương