Chương 1561 : Lấy đá.
Lưu Thiên Phúc lắc đầu nói:
- Ta cũng đã hỏi thăm bên kia, chỉ cần Khổ đại sư tỉnh lại sẽ nhanh chóng báo cho ta biết, có điều cho tới bây giờ cũng không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Sở Hoan khẽ gật đầu, Lưu Thiên Phúc hỏi:
- Sở... Sở đại nhân, vị Khổ đại sư kia đến cùng là thế nào? Ngài dặn dò không cần mời đại phu, chỉ có điều đã rất lâu rồi vị kia cũng không tỉnh dậy, có nên tìm đại phu xem qua một chút hay không? - Lưu thúc, bệnh của người đó, đại phu không trị được.
Sở Hoan thở dài, lấy từ trong người ra một túi tiền, đặt lên bàn giao cho Lưu Thiên Phúc:
- Lưu thúc, chỗ bạc này thúc giữ lấy...!
Lưu Thiên Phúc vội vàng nói:
- Không cần không cần, bạc lần trước ngài đưa vẫn còn thừa nhiều. Đây là vùng nông thôn, cũng không tốn nhiều bạc. Vị Khổ đại sư kia cũng chỉ cần ăn uống chút ít mà thôi, cũng không cần nhiều bạc như vậy.
- Lưu thúc, thúc hãy nhận lấy, giữ lại phòng khi gặp chuyện khó khăn cũng có thể có chút tác dụng.
Sở Hoan thở dài:
- Hai năm qua làm phiền thúc luôn phải hao tâm tổn trí. Ta cũng không biết báo đáp thế nào, chỉ có điều ngoài Lưu thúc ra, ở nơi này ta cũng không tin tưởng bất kỳ ai.
Lưu Thiên Phúc miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó nói:
- Các vị còn chưa ăn gì phải không? Ta sẽ đi kiếm chút thức ăn... A, trong nhà cũng không còn thứ gì tốt, để ta qua nhà bên mượn hai quả trứng gà.
- Không cần.
Sở Hoan nói:
- Lưu thúc, chúng ta đi xem qua tình hình Khổ đại sư, sau đó sẽ rời đi ngay. Hiện tại ta có chút việc trong người, chuyến này đi ra ngoài cần phải nhanh chóng trở về.
Hắn hướng Mỵ Nương nói:
- Ngươi ở lại đây, ta sẽ nhanh chóng quay lại.
Lão đại Mỵ Nương rất không tình nguyện mà nói:
- Không phải ngươi nói ta không được rời khỏi ngươi sao?
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Ta sẽ nhanh chóng quay lại, nàng ở lại đây với Lưu thúc.
Tuy Mỵ Nương rất khó dạy bảo, nhưng hiện giờ Sở Hoan đang ở trước mặt Lưu Thiên Phúc, xét cho cùng cũng là đại nam nhân của mình, dù sao cũng không thể để hắn mất mặt trước người khác. Nàng chỉ có thể gật đầu, mặc dù trong cái đầu ương bướng của nàng lại rất không vui.
Thấy Sở Hoan cũng không trì hoãn, Lưu Thiên Phúc liền hỏi:
- Đã trễ như vậy, ngài muốn đi đâu? Tại sao không ăn chút gì rồi nghỉ ngơi trước, đợi sáng sớm ngày mai đi giải quyết.
- Không cần.
Sở Hoan đứng dậy nói:
- Lưu thúc, Mỵ Nương sẽ ở lại nhà thúc chờ một lúc, ta sẽ nhanh chóng quay trở về.
Hắn cũng không nói nhiều, chỉ lườm Mỵ Nương, ý bảo nàng không được sinh sự lung tung. Mỵ Nương bị dọa tới mặt trắng bệch, cũng không nói lời nào.
Lúc Sở Hoan rời khỏi nhà Lưu Thiên Phúc, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Dưới ánh trăng cũng có thể nhìn rõ đường đi, hắn không chút do dự đi xuyên qua thôn, tới cửa thôn liền quay đầu lại nhìn. Mỵ Nương là nữ nhân có chút bốc đồng, hắn chỉ sợ nàng vụng trộm đi theo sau.
Lúc này phía sau hoàn toàn im ắng, với võ công hiện giờ của Sở Hoan, nếu có người đi theo sau, tất nhiên sẽ bị hắn phát hiện được.
Ra tới cửa phía Tây của thôn, vượt qua một con sông, thân ảnh Sở Hoan như ẩn như hiện, bước chân nhanh như bay, dường như một hơi đi liền mười dặm mà mặt không đỏ tim không đập. Lúc này hắn nhìn thấy một sườn đất ở phía trước, sau khi xem xét kỹ càng xung quanh, đến khi khẳng định giữa khoảng không gian này chỉ có một mình, hắn mới nhẹ nhàng đi qua. Sở Hoan chậm rãi đi theo sườn đất, cuối cùng dừng bước chân, ngồi xổm xuống.
Trên mặt đất có đặt một khối đá lớn, Sở Hoan đưa tay đẩy khối đá, lấy trong người ra một con dao găm, sau đó nhìn kỹ càng phía dưới mặt đất.
Năm đó hắn dùng một mảnh giáp hỏng bọc quanh khối Long xá lợi màu đỏ lấy được từ trong tay Lâm Đại Nhi chôn ở nơi này. Trải qua mấy năm, chỗ đất đó đã sớm trở nên tương đồng với chung quanh, nhìn không ra có điểm gì khác thường. Lúc trước vì muốn phòng ngừa kẻ khác có thể tìm được, thế nên Sở Hoan đã đặc biệt chú ý ngụy trang nơi này bằng một khối đá lớn.
Dân chúng chịu thuế má rất nặng, quan phủ đương nhiên cũng không thể không bắt bọn họ lao dịch xây dựng một vài công trình được, bởi vậy đất đai nơi này cũng không được cải tạo. Hơn nữa đây là một sườn núi hoang, khoảng cách tới ruộng đồng trồng trọt cũng tương đối xa, nên nơi này ít có người lui tới, bởi vậy tất cả cảnh vật vẫn gần giống như năm đó. Sở Hoan cẩn thận từng li từng tí dùng dao găm đào đất lên.
Hắn nhớ rõ mình vùi sâu bao nhiêu, nên cũng không tốn quá nhiều thời gian đã đào tới một góc mảnh giáp. Sở Hoan lại càng cẩn thận hơn, đào ra chỗ đất chung quanh một hồi, để đảm bảo an toàn, hắn ngẩng đầu một lần nữa nhìn quanh bốn phía, tới khi xác định không có dấu hiệu của người khác mới vô cùng cẩn thận lấy bọc màu xám đó lên.
Chôn ở dưới đất vài năm, giáp bao chung quanh đã xuất hiện hư thối. Sở Hoan rất cẩn thận cởi bỏ từng chút một, cuối cùng hiện ra một cái khôi giáp cũ nát. Khôi giáp này hiển nhiên là chế tạo từ thép tinh chất, tuy nhiên do chôn ở trong đất nhiều năm nên cũng đã hao mòn rất nhiều, không còn đẹp đẽ sáng bóng như năm nào nữa. Sở Hoan nhìn chằm chằm vào khôi giáp cũng hỏng, dáng vẻ ngưng trọng. Hắn nhắm hai mắt lại, thậm chí con mắt còn có chút run rẩy. Một tay vuốt ve phía trên khôi giáp cũ, giống như vuốt ve đầu hài tử của chính mình, vô cùng ôn nhu.
Cuối cùng hắn mở mắt, thò tay vào bên trong lấy ra viên đá màu đỏ kia. Viên đá màu đỏ rất dễ làm người khác chú ý. Dưới bóng đêm, nó tỏa ra ánh sáng màu đỏ nhạt. Bởi vậy mà đường vân màu đen bên trong Long xá lợi màu đỏ hiện ra càng thêm rõ ràng.
Hiện giờ Sở Hoan đã biết có rất nhiều người hao phí toàn bộ tâm tư để mong có được Long xá lợi. Sáu khối Long xá lợi, đây chỉ là một trong số đó. Bản thân Long xá lợi nhìn chỉ giống như một viên đá có chút kỳ lạ, nhưng bí mật giấu trong nó chỉ sợ là vô cùng kinh người.
Chỉ có điều tới tận hôm nay, Sở Hoan vẫn không biết rõ bên trong thứ này đến tột cùng ẩn chứa bí mật gì. Nhưng hắn đã dần khám phá được một chút, nếu như mình đoán không sai, có lẽ bí mật của Long xá lợi giấu ở trong những nét điêu khắc nhìn như lộn xộn nhưng lại rất mạch lạc bên trong khối đá này.
Sở Hoan đã từng nhìn thấy viên Long xá lợi màu trắng trong tay Hiên Viên Thiệu, viên Long xá lợi màu xanh lục Tề Vương lấy từ trong tay Hoàng hậu tặng cho Lăng Sương. Còn một khối khác là viên màu xanh trong tay Tân Quy Nguyên của Tây Xương quốc. Đỏ, trắng, xanh, xanh lục là bốn khối Long xá lợi mà Sở Hoan có cơ duyên nhìn thấy. Trong sáu khối, Sở Hoan đã nhìn tận mắt nhìn hơn một nửa. Hơn nữa cả bốn khối hắn đã nhìn thấy này, viên nào cũng có nét điêu khắc bên trong giống như viên hắn đang cầm trên tay.
Như vậy nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai khối Long xá lợi mình còn chưa thấy đương nhiên cũng sẽ có hình điêu khắc giống như thế. Bởi vậy phía trên những hình điêu khắc này chắc chắn có ẩn giấu huyền cơ vô cùng to lớn.
Lúc trước chỉ mới được nhìn viên Long xá lợi màu đỏ này, Sở Hoan khó có thể biết được huyền cơ trong đó. Nhưng trải qua rất nhiều chuyện, cùng với việc gặp được ba khối Long xá lợi khác, hắn tự nhiên đã hiểu được một số điều.
Cũng không dừng lại quá lâu, Sở Hoan thu viên Long xá lợi màu đỏ vào trong lòng bàn tay. Hắn - một lần nữa lấy mảnh giáp cũ bọc kỹ lại, thả vào trong hố đất. Sau khi do dự, nhìn chằm chằm vào cái bọc một hồi, cuối cùng mới đắp lại đất, chuyển khối đá lớn lên phía trên hố. Sau đó hắn thu lấy dao găm, quỳ hai đầu gối xuống bên cạnh, cung kính khấu đầu mấy cái, cuối cùng mới nghiêm nghị nói:
- Ta sẽ không quên trách nhiệm của mình, các vị phù hộ cho ta, để ta có thể trừ gian diệt ác!
Sau đó hắn lập tức đứng dậy, thân hình như u linh nhanh chóng rời đi.
Lúc Sở Hoan trở lại trong thôn đã là đêm khuya. Hắn gõ cửa đi vào, Mỵ Nương nhìn chằm chằm một hồi, cuối cùng nhịn không được hỏi:
- Ngươi đi đâu?
Sở Hoan cười gian nói:
- Coi như đi gặp người đi.
Mỵ Nương bĩu môi:
- Đêm hôm khuya khoắt, có thể đi gặp người nào? Hay là nơi này có tình nhân cũ của ngươi, nửa đêm gặp gỡ ôn lại tình xưa?
- Ngươi thật sự là thông minh.
Sở Hoan trêu chọc:
- Có phải Lưu thúc nói cho ngươi không. Ở nơi này ta có ba bốn tình nhân, gặp dần mỗi người một lần ôn lại chuyện xưa, thế nên tiêu hao một chút thời gian.
- Xì.
Mỵ Nương nhịn không được mắng:
- Ngươi bây giờ là quan cao lộc hậu, cho nên mới có người vừa ý với ngươi. Đổi lại nếu là tiểu tử thôn dã nghèo trước kia, ai mà để ý tới ngươi thì thật là kẻ không có mắt...!
Sở Hoan cười lớn, tiến sát tới nói:
- Lúc ta không có quan cao lộc hậu, chẳng phải vẫn có hồ ly tinh nhà ngươi coi trọng đó sao? Chẳng lẽ ngươi cũng không có mắt hay sao?
Mỵ Nương giơ hai ngón tay nhéo lên cánh tay Sở Hoan, hung ác nói:
- Ngươi không muốn nói chuyện tử tế với ta, ta... ta bóp chết ngươi...!
Nhìn nàng làm ra vẻ hung ác, Sở Hoan thấy rất buồn cười, nhịn không được giơ tay vuốt nhẹ lên cánh mũi nhỏ xinh của nàng. Mỵ Nương khẽ giật mình, nhưng đúng lúc này chợt nghe tiếng bước chân vang lên, Lưu Thiên Phúc đã bưng hai tô mì tới kêu lớn:
- Trong nhà cũng không còn đồ ăn nào ngon, chỉ còn một chút mỳ sợi đủ để làm hai bát mỳ, lại bỏ thêm hai quả trứng gà...!
Lão để lên bàn, nói với giọng thật thiết:
- Tranh thủ còn nóng mau ăn đi.
Sở Hoan vội nói:
- Lưu thúc, ta đã nói không cần phiền toái như thế. Hơn nữa... hơn nữa, trên đường chúng ta đã ăn no rồi, thật sự nuốt không trôi...!
Lưu Thiên Phúc nói:
- Sao, ghét bỏ thức ăn nơi thôn dã rồi hả? Ngươi từ nhỏ đều ăn thứ này mà lớn lên đó.
Sở Hoan không còn cách nào khác, hắn biết đây là tấm lòng của Lưu Thiên Phúc nên chỉ có thể nói:
- Như vậy đi, ta với Mỵ Nương ăn một bát là đủ rồi. Lưu thúc, bát còn lại thúc ăn đi.
Hắn cũng không nói nhiều, đẩy một bát mỳ lại cho lão. Lưu Thiên Phúc suy nghĩ một lát rồi thở dài:
- Nhị... Nhị lang, chỉ sợ sau này ngươi sẽ không còn thường ăn đồ ăn thôn quê nữa rồi.
Nói xong lão bưng lấy bát kia lui xuống.
Sở Hoan và Mỵ Nương ăn chung một chén, hai người vốn đã ăn lương khô trên đường, cũng không phải đói khát gì. Có điều tấm lòng của Lưu Thiên Phúc cũng không thể từ chối, bọn họ ăn tới non nửa bát, lúc này Sở Hoan mới nhìn Lưu Thiên Phúc cười nói:
- Lưu thúc, bát mỳ này hương vị quả thật không tồi. Lâu rồi không ăn đồ ngon như vậy, bụng no căng lên rồi.
Hắn đứng dậy nói:
- Việc không nên chậm trễ, trước tiên chúng ta đi xem Khổ đại sư.
Lưu Thiên Phúc cười gượng nói:
- Tại sao không ăn cho xong đi?
- Không nuốt được nữa.
Sở Hoan nói:
- Lưu thúc, chỗ đó cách đây xa không?
Lưu Thiên Phúc gật gật đầu, thu dọn qua loa rồi mới đi ra phía cửa, thuận tay cài cửa lại, do dự một lát mới nói:
- Ngoài trời tối đen như mực, hai vị sư phó ở đó không biết đã ngủ hay chưa, không bằng để mai rồi tới đó?
- Lưu thúc, ta qua xem Khổ đại sư, sau đó còn phải đi, có việc trong người.
Sở Hoan giải thích:
- Chỉ gặp được một lần rồi lập tức lên đường, không thể ở lại nơi này lâu được.
Lưu Thiên Phúc gật đầu, sau đó đi trước dẫn đường. Ra khỏi thôn, ba người theo một lối nhỏ đi về phía Nam. Hương thôn về đêm vô cùng yên tĩnh, lúc này đã là tháng sau, trời khá oi bức, mỗi khi có một trận gió mát thổi qua thật khiến người ta sảng khoái tinh thần.
Mỵ Nương đi theo bên người Sở Hoan, vẫn luôn thắc mắc “Khổ đại sư” là ai, nên nàng thấp giọng hỏi:
- Ngươi nói vị Khổ đại sư kia là người phương nào? Tại sao lại ở nơi thâm sơn cùng cốc thế này?
- Ngươi không biết đại sư nhưng đại sư lại biết ngươi.
Sở Hoan khẽ thở dài:
- Thực ra mà nói, đại sư coi như là ân nhân cứu mạng của ngươi đi. Tới lúc ngươi nhìn thấy sẽ hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
Lưu Thiên Phúc lắc đầu nói:
- Ta cũng đã hỏi thăm bên kia, chỉ cần Khổ đại sư tỉnh lại sẽ nhanh chóng báo cho ta biết, có điều cho tới bây giờ cũng không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Sở Hoan khẽ gật đầu, Lưu Thiên Phúc hỏi:
- Sở... Sở đại nhân, vị Khổ đại sư kia đến cùng là thế nào? Ngài dặn dò không cần mời đại phu, chỉ có điều đã rất lâu rồi vị kia cũng không tỉnh dậy, có nên tìm đại phu xem qua một chút hay không? - Lưu thúc, bệnh của người đó, đại phu không trị được.
Sở Hoan thở dài, lấy từ trong người ra một túi tiền, đặt lên bàn giao cho Lưu Thiên Phúc:
- Lưu thúc, chỗ bạc này thúc giữ lấy...!
Lưu Thiên Phúc vội vàng nói:
- Không cần không cần, bạc lần trước ngài đưa vẫn còn thừa nhiều. Đây là vùng nông thôn, cũng không tốn nhiều bạc. Vị Khổ đại sư kia cũng chỉ cần ăn uống chút ít mà thôi, cũng không cần nhiều bạc như vậy.
- Lưu thúc, thúc hãy nhận lấy, giữ lại phòng khi gặp chuyện khó khăn cũng có thể có chút tác dụng.
Sở Hoan thở dài:
- Hai năm qua làm phiền thúc luôn phải hao tâm tổn trí. Ta cũng không biết báo đáp thế nào, chỉ có điều ngoài Lưu thúc ra, ở nơi này ta cũng không tin tưởng bất kỳ ai.
Lưu Thiên Phúc miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó nói:
- Các vị còn chưa ăn gì phải không? Ta sẽ đi kiếm chút thức ăn... A, trong nhà cũng không còn thứ gì tốt, để ta qua nhà bên mượn hai quả trứng gà.
- Không cần.
Sở Hoan nói:
- Lưu thúc, chúng ta đi xem qua tình hình Khổ đại sư, sau đó sẽ rời đi ngay. Hiện tại ta có chút việc trong người, chuyến này đi ra ngoài cần phải nhanh chóng trở về.
Hắn hướng Mỵ Nương nói:
- Ngươi ở lại đây, ta sẽ nhanh chóng quay lại.
Lão đại Mỵ Nương rất không tình nguyện mà nói:
- Không phải ngươi nói ta không được rời khỏi ngươi sao?
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Ta sẽ nhanh chóng quay lại, nàng ở lại đây với Lưu thúc.
Tuy Mỵ Nương rất khó dạy bảo, nhưng hiện giờ Sở Hoan đang ở trước mặt Lưu Thiên Phúc, xét cho cùng cũng là đại nam nhân của mình, dù sao cũng không thể để hắn mất mặt trước người khác. Nàng chỉ có thể gật đầu, mặc dù trong cái đầu ương bướng của nàng lại rất không vui.
Thấy Sở Hoan cũng không trì hoãn, Lưu Thiên Phúc liền hỏi:
- Đã trễ như vậy, ngài muốn đi đâu? Tại sao không ăn chút gì rồi nghỉ ngơi trước, đợi sáng sớm ngày mai đi giải quyết.
- Không cần.
Sở Hoan đứng dậy nói:
- Lưu thúc, Mỵ Nương sẽ ở lại nhà thúc chờ một lúc, ta sẽ nhanh chóng quay trở về.
Hắn cũng không nói nhiều, chỉ lườm Mỵ Nương, ý bảo nàng không được sinh sự lung tung. Mỵ Nương bị dọa tới mặt trắng bệch, cũng không nói lời nào.
Lúc Sở Hoan rời khỏi nhà Lưu Thiên Phúc, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Dưới ánh trăng cũng có thể nhìn rõ đường đi, hắn không chút do dự đi xuyên qua thôn, tới cửa thôn liền quay đầu lại nhìn. Mỵ Nương là nữ nhân có chút bốc đồng, hắn chỉ sợ nàng vụng trộm đi theo sau.
Lúc này phía sau hoàn toàn im ắng, với võ công hiện giờ của Sở Hoan, nếu có người đi theo sau, tất nhiên sẽ bị hắn phát hiện được.
Ra tới cửa phía Tây của thôn, vượt qua một con sông, thân ảnh Sở Hoan như ẩn như hiện, bước chân nhanh như bay, dường như một hơi đi liền mười dặm mà mặt không đỏ tim không đập. Lúc này hắn nhìn thấy một sườn đất ở phía trước, sau khi xem xét kỹ càng xung quanh, đến khi khẳng định giữa khoảng không gian này chỉ có một mình, hắn mới nhẹ nhàng đi qua. Sở Hoan chậm rãi đi theo sườn đất, cuối cùng dừng bước chân, ngồi xổm xuống.
Trên mặt đất có đặt một khối đá lớn, Sở Hoan đưa tay đẩy khối đá, lấy trong người ra một con dao găm, sau đó nhìn kỹ càng phía dưới mặt đất.
Năm đó hắn dùng một mảnh giáp hỏng bọc quanh khối Long xá lợi màu đỏ lấy được từ trong tay Lâm Đại Nhi chôn ở nơi này. Trải qua mấy năm, chỗ đất đó đã sớm trở nên tương đồng với chung quanh, nhìn không ra có điểm gì khác thường. Lúc trước vì muốn phòng ngừa kẻ khác có thể tìm được, thế nên Sở Hoan đã đặc biệt chú ý ngụy trang nơi này bằng một khối đá lớn.
Dân chúng chịu thuế má rất nặng, quan phủ đương nhiên cũng không thể không bắt bọn họ lao dịch xây dựng một vài công trình được, bởi vậy đất đai nơi này cũng không được cải tạo. Hơn nữa đây là một sườn núi hoang, khoảng cách tới ruộng đồng trồng trọt cũng tương đối xa, nên nơi này ít có người lui tới, bởi vậy tất cả cảnh vật vẫn gần giống như năm đó. Sở Hoan cẩn thận từng li từng tí dùng dao găm đào đất lên.
Hắn nhớ rõ mình vùi sâu bao nhiêu, nên cũng không tốn quá nhiều thời gian đã đào tới một góc mảnh giáp. Sở Hoan lại càng cẩn thận hơn, đào ra chỗ đất chung quanh một hồi, để đảm bảo an toàn, hắn ngẩng đầu một lần nữa nhìn quanh bốn phía, tới khi xác định không có dấu hiệu của người khác mới vô cùng cẩn thận lấy bọc màu xám đó lên.
Chôn ở dưới đất vài năm, giáp bao chung quanh đã xuất hiện hư thối. Sở Hoan rất cẩn thận cởi bỏ từng chút một, cuối cùng hiện ra một cái khôi giáp cũ nát. Khôi giáp này hiển nhiên là chế tạo từ thép tinh chất, tuy nhiên do chôn ở trong đất nhiều năm nên cũng đã hao mòn rất nhiều, không còn đẹp đẽ sáng bóng như năm nào nữa. Sở Hoan nhìn chằm chằm vào khôi giáp cũng hỏng, dáng vẻ ngưng trọng. Hắn nhắm hai mắt lại, thậm chí con mắt còn có chút run rẩy. Một tay vuốt ve phía trên khôi giáp cũ, giống như vuốt ve đầu hài tử của chính mình, vô cùng ôn nhu.
Cuối cùng hắn mở mắt, thò tay vào bên trong lấy ra viên đá màu đỏ kia. Viên đá màu đỏ rất dễ làm người khác chú ý. Dưới bóng đêm, nó tỏa ra ánh sáng màu đỏ nhạt. Bởi vậy mà đường vân màu đen bên trong Long xá lợi màu đỏ hiện ra càng thêm rõ ràng.
Hiện giờ Sở Hoan đã biết có rất nhiều người hao phí toàn bộ tâm tư để mong có được Long xá lợi. Sáu khối Long xá lợi, đây chỉ là một trong số đó. Bản thân Long xá lợi nhìn chỉ giống như một viên đá có chút kỳ lạ, nhưng bí mật giấu trong nó chỉ sợ là vô cùng kinh người.
Chỉ có điều tới tận hôm nay, Sở Hoan vẫn không biết rõ bên trong thứ này đến tột cùng ẩn chứa bí mật gì. Nhưng hắn đã dần khám phá được một chút, nếu như mình đoán không sai, có lẽ bí mật của Long xá lợi giấu ở trong những nét điêu khắc nhìn như lộn xộn nhưng lại rất mạch lạc bên trong khối đá này.
Sở Hoan đã từng nhìn thấy viên Long xá lợi màu trắng trong tay Hiên Viên Thiệu, viên Long xá lợi màu xanh lục Tề Vương lấy từ trong tay Hoàng hậu tặng cho Lăng Sương. Còn một khối khác là viên màu xanh trong tay Tân Quy Nguyên của Tây Xương quốc. Đỏ, trắng, xanh, xanh lục là bốn khối Long xá lợi mà Sở Hoan có cơ duyên nhìn thấy. Trong sáu khối, Sở Hoan đã nhìn tận mắt nhìn hơn một nửa. Hơn nữa cả bốn khối hắn đã nhìn thấy này, viên nào cũng có nét điêu khắc bên trong giống như viên hắn đang cầm trên tay.
Như vậy nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai khối Long xá lợi mình còn chưa thấy đương nhiên cũng sẽ có hình điêu khắc giống như thế. Bởi vậy phía trên những hình điêu khắc này chắc chắn có ẩn giấu huyền cơ vô cùng to lớn.
Lúc trước chỉ mới được nhìn viên Long xá lợi màu đỏ này, Sở Hoan khó có thể biết được huyền cơ trong đó. Nhưng trải qua rất nhiều chuyện, cùng với việc gặp được ba khối Long xá lợi khác, hắn tự nhiên đã hiểu được một số điều.
Cũng không dừng lại quá lâu, Sở Hoan thu viên Long xá lợi màu đỏ vào trong lòng bàn tay. Hắn - một lần nữa lấy mảnh giáp cũ bọc kỹ lại, thả vào trong hố đất. Sau khi do dự, nhìn chằm chằm vào cái bọc một hồi, cuối cùng mới đắp lại đất, chuyển khối đá lớn lên phía trên hố. Sau đó hắn thu lấy dao găm, quỳ hai đầu gối xuống bên cạnh, cung kính khấu đầu mấy cái, cuối cùng mới nghiêm nghị nói:
- Ta sẽ không quên trách nhiệm của mình, các vị phù hộ cho ta, để ta có thể trừ gian diệt ác!
Sau đó hắn lập tức đứng dậy, thân hình như u linh nhanh chóng rời đi.
Lúc Sở Hoan trở lại trong thôn đã là đêm khuya. Hắn gõ cửa đi vào, Mỵ Nương nhìn chằm chằm một hồi, cuối cùng nhịn không được hỏi:
- Ngươi đi đâu?
Sở Hoan cười gian nói:
- Coi như đi gặp người đi.
Mỵ Nương bĩu môi:
- Đêm hôm khuya khoắt, có thể đi gặp người nào? Hay là nơi này có tình nhân cũ của ngươi, nửa đêm gặp gỡ ôn lại tình xưa?
- Ngươi thật sự là thông minh.
Sở Hoan trêu chọc:
- Có phải Lưu thúc nói cho ngươi không. Ở nơi này ta có ba bốn tình nhân, gặp dần mỗi người một lần ôn lại chuyện xưa, thế nên tiêu hao một chút thời gian.
- Xì.
Mỵ Nương nhịn không được mắng:
- Ngươi bây giờ là quan cao lộc hậu, cho nên mới có người vừa ý với ngươi. Đổi lại nếu là tiểu tử thôn dã nghèo trước kia, ai mà để ý tới ngươi thì thật là kẻ không có mắt...!
Sở Hoan cười lớn, tiến sát tới nói:
- Lúc ta không có quan cao lộc hậu, chẳng phải vẫn có hồ ly tinh nhà ngươi coi trọng đó sao? Chẳng lẽ ngươi cũng không có mắt hay sao?
Mỵ Nương giơ hai ngón tay nhéo lên cánh tay Sở Hoan, hung ác nói:
- Ngươi không muốn nói chuyện tử tế với ta, ta... ta bóp chết ngươi...!
Nhìn nàng làm ra vẻ hung ác, Sở Hoan thấy rất buồn cười, nhịn không được giơ tay vuốt nhẹ lên cánh mũi nhỏ xinh của nàng. Mỵ Nương khẽ giật mình, nhưng đúng lúc này chợt nghe tiếng bước chân vang lên, Lưu Thiên Phúc đã bưng hai tô mì tới kêu lớn:
- Trong nhà cũng không còn đồ ăn nào ngon, chỉ còn một chút mỳ sợi đủ để làm hai bát mỳ, lại bỏ thêm hai quả trứng gà...!
Lão để lên bàn, nói với giọng thật thiết:
- Tranh thủ còn nóng mau ăn đi.
Sở Hoan vội nói:
- Lưu thúc, ta đã nói không cần phiền toái như thế. Hơn nữa... hơn nữa, trên đường chúng ta đã ăn no rồi, thật sự nuốt không trôi...!
Lưu Thiên Phúc nói:
- Sao, ghét bỏ thức ăn nơi thôn dã rồi hả? Ngươi từ nhỏ đều ăn thứ này mà lớn lên đó.
Sở Hoan không còn cách nào khác, hắn biết đây là tấm lòng của Lưu Thiên Phúc nên chỉ có thể nói:
- Như vậy đi, ta với Mỵ Nương ăn một bát là đủ rồi. Lưu thúc, bát còn lại thúc ăn đi.
Hắn cũng không nói nhiều, đẩy một bát mỳ lại cho lão. Lưu Thiên Phúc suy nghĩ một lát rồi thở dài:
- Nhị... Nhị lang, chỉ sợ sau này ngươi sẽ không còn thường ăn đồ ăn thôn quê nữa rồi.
Nói xong lão bưng lấy bát kia lui xuống.
Sở Hoan và Mỵ Nương ăn chung một chén, hai người vốn đã ăn lương khô trên đường, cũng không phải đói khát gì. Có điều tấm lòng của Lưu Thiên Phúc cũng không thể từ chối, bọn họ ăn tới non nửa bát, lúc này Sở Hoan mới nhìn Lưu Thiên Phúc cười nói:
- Lưu thúc, bát mỳ này hương vị quả thật không tồi. Lâu rồi không ăn đồ ngon như vậy, bụng no căng lên rồi.
Hắn đứng dậy nói:
- Việc không nên chậm trễ, trước tiên chúng ta đi xem Khổ đại sư.
Lưu Thiên Phúc cười gượng nói:
- Tại sao không ăn cho xong đi?
- Không nuốt được nữa.
Sở Hoan nói:
- Lưu thúc, chỗ đó cách đây xa không?
Lưu Thiên Phúc gật gật đầu, thu dọn qua loa rồi mới đi ra phía cửa, thuận tay cài cửa lại, do dự một lát mới nói:
- Ngoài trời tối đen như mực, hai vị sư phó ở đó không biết đã ngủ hay chưa, không bằng để mai rồi tới đó?
- Lưu thúc, ta qua xem Khổ đại sư, sau đó còn phải đi, có việc trong người.
Sở Hoan giải thích:
- Chỉ gặp được một lần rồi lập tức lên đường, không thể ở lại nơi này lâu được.
Lưu Thiên Phúc gật đầu, sau đó đi trước dẫn đường. Ra khỏi thôn, ba người theo một lối nhỏ đi về phía Nam. Hương thôn về đêm vô cùng yên tĩnh, lúc này đã là tháng sau, trời khá oi bức, mỗi khi có một trận gió mát thổi qua thật khiến người ta sảng khoái tinh thần.
Mỵ Nương đi theo bên người Sở Hoan, vẫn luôn thắc mắc “Khổ đại sư” là ai, nên nàng thấp giọng hỏi:
- Ngươi nói vị Khổ đại sư kia là người phương nào? Tại sao lại ở nơi thâm sơn cùng cốc thế này?
- Ngươi không biết đại sư nhưng đại sư lại biết ngươi.
Sở Hoan khẽ thở dài:
- Thực ra mà nói, đại sư coi như là ân nhân cứu mạng của ngươi đi. Tới lúc ngươi nhìn thấy sẽ hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
Danh sách chương