Dịch: 707DefenderOfJustice
“Ngươi đang tìm ta sao…”
Thanh âm vừa lọt vào tai, Dereck lập tức cứng đờ, toàn thân thẳng căng, từng sợi lông tơ dựng đứng.
Sau ông ta lại ở đằng sau mình? Sao ông ta vào được phòng mình?
Phong ấn đâu rồi?
Hiệu ứng của vật phẩm thần kỳ kia đâu rồi?
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Dereck, cậu vô thức muốn quay đầu lại.
Nhưng bản năng cậu đã ngăn cản hành động ấy.
Loại bản năng này bắt nguồn từ khóa học “Thường thức chung về Quái Vật” của thành Bạch Ngân, cùng với những tràng cảnh kỳ dị mà cậu đã trải nghiệm sau khi gia nhập đội tuần tra.
Nếu có người đang đứng nói chuyện sau lưng mình, truyệt đối không được quay lại ngay lập tức!
Dereck giơ tay lên nắm chặt để trước ngực, rồi hết sức cảnh giác, chậm rãi quay người lại từng chút một.
Căn phòng bị bao trùm bởi bóng tối thâm trầm, không thể nhìn thấy thứ gì. Nhưng bên trong đôi mắt của Dereck lại có một điểm sáng vàng đang dần mở rộng, hóa thành hai vầng mặt trời nhỏ bé.
Nhờ năng lực của “Người Cầu Nguyện Ánh Sáng”, cậu trông thấy một bóng đen đang lẳng lặng ngồi bên mép giường mình.
Bóng đen kia dần rõ ràng hơn, lộ ra một cái đầu đã bị chẻ làm đôi!
Ở giữa đầu, hai phần óc trắng xám vẫn đang nhúc nhích tựa như còn sống, muốn dính trở lại với nhau nhưng không thể.
Trên mặt cắt của bộ óc, thứ chất lỏng sền sệt bị kéo xuống thành từng sợi chỉ mảnh, nhưng rồi co lại thành từng con giòi.
Giữa hai con mắt ở hai nửa đầu ngày càng tách xa nhau và sống mũi bị bổ đôi, máu đỏ tươi chảy tong tỏng.
Nửa miệng trái toét ra, trong khi nửa miệng phải thì đóng chặt lại.
Con quái vật đáng sợ này không mặc quần áo, trên thân thể trần trụi chi chít vết thương đỏ đậm.
Vô số vết thương bị xé toạc dã man, để lộ từng hàm răng trắng ởn. Chúng đồng thanh thốt lên:
“Ngươi đang tìm ta sao…”
Nó dừng lại một chút, rồi tất cả khóe viền miệng vết thương đều vểnh lên:
“Ngươi nhìn này, ta đang không được bình thường…”
Đồng tử Dereck co rụt vào, cậu không suy nghĩ gì, lập tức đặt tay lên trước ngực, hai bàn tay đan vào nhau để dưới cằm như đang cầu nguyện.
Căn phòng nhỏ hẹp đột nhiên sáng rực, một cột sáng thanh thuần mang theo ngọn lửa đỏ rực xuất hiện từ trên nóc nhà, chiếu thẳng vào thân thể con quái vật.
Chùm sáng này không lớn như lúc Dereck sử dụng bên ngoài tháp tròn, vì phong ấn của vật phẩm thần kỳ đã ngăn cách nơi này với bên ngoài.
Nhưng ngay lúc này, Dereck ngạc nhiên trông thấy chùm sáng mà chính mình cầu khẩn đột nhiên biến hóa càng lớn hơn, sáng chói đến nỗi cậu không thể không nhắm mắt lại.
Thế rồi bên trong cột sáng rực rỡ bỗng tách ra một vật, trông còn tinh khiết hơn, ánh sáng còn dày đặc hơn, giống hệt một con người được làm từ ánh sáng, không có ngũ quan, cũng không có trang phục gì!
“Người ánh sáng” đột nhiên nhấp nháy, nhào thẳng về phía con quái vật.
Tất cả “miệng” của con quái vật bất ngờ mở ra, như thể đang phát lên tiếng thét thảm thiết.
Nhưng Dereck chẳng nghe thấy gì.
Con quái vật run rẩy kịch liệt, nhanh chóng bị chiếu rọi và thiêu cháy bởi “Người ánh sáng”, tan rã ra rồi dần biến mất.
Ngay lúc nó gần như trong suốt, tại đó đột ngột xuất hiện một cái bóng mờ quỷ dị, mặc chiếc áo choàng cổ điển đen dài và đội một chiếc mũ mềm chóp nhọn!
Cái bóng này có mái tóc đen, đôi mắt đen, vầng trán rộng, khuôn mặt gầy, đeo chiếc kính độc nhãn làm từ thủy tinh.
Hắn vừa xuất hiện, “Người ánh sáng” lập tức nổ tung, tầm nhìn của Dereck chìm trong ánh sáng trắng.
Đến khi thị lực khôi phục, cậu nhận ra mình đã rời khỏi căn phòng, đứng trong hành lang đặt từng giá đèn kim loại, ở trong ánh sáng mờ nhạt đang chiếu tới.
Cậu nghiêng đầu mờ mịt nhìn vào căn phòng, thấy một bóng lưng cao lớn, cường tráng, mặc chiếc quần sẫm màu và áo khoác nâu.
Trước mặt thân hình đó là chiếc giường Dereck đã từng nằm ngủ. Những tia sáng như ánh bình minh nhanh chóng ngưng tụ trên một chiếc xương đùi trắng, biến nó thành một thanh kiếm thẳng sắc bén với màu trắng tinh khiết.
Nằm bên cạnh lưỡi kiếm thẳng là một con trùng trong suốt.
Nó chỉ dài cỡ ngón cái, thon như ngón tay út trẻ con, bao quanh là từng vòng trong suốt, chia nó thành từng đốt.
Dereck nhìn thoáng qua, không đếm kỹ, chỉ lờ mờ cảm thấy có khoảng mười vòng.
Thân ảnh cao lớn quay lưng về phía cậu, đưa tay cầm con trùng trong suốt kỳ quái kia lên, xoay người lại, thở dài:
“Suýt thì được rồi…”
Tới lúc này, Dereck mới thấy rõ gương mặt của thân ảnh cao lớn kia:
Ông ta có mái tóc hoa râm không được chăm chút, hơi bù xù, nếp nhăn hằn sâu nơi khóe miệng, khóe mắt, nhưng trán lại không có chút nếp nhăn nào, trên gương mặt có vài vết sẹo cũ, vừa sâu lại vừa ngoằn ngoèo.
Ông ta mặc một chiếc áo sơ mi màu nâu sẫm, đeo thắt lưng có nhiều ngăn ở hông, đôi mắt với con ngươi xanh nhạt sâu thẳm mà phong trần, cả người mang lại cảm giác như một cuốn sách viết đầy cố sự.
Dereck thoạt tiên là sững sờ, sau đó nhận ra mình vừa thoát hiểm thì mở miệng trong niềm ngạc nhiên, vui mừng:
“Ngài ‘Thủ lĩnh’!”
Trước mặt cậu chính là thủ lĩnh “Đoàn nghị sự sáu người” của thành Bạch Ngân, một cường giả đã hơn trăm tuổi, “Kẻ Săn Ma” Colin Iliad!
Colin gật nhẹ đầu, nói:
“Chúng ta vẫn luôn biết hắn có vấn đề, nhưng vì để tìm hiểu rõ xem người tên Amon kia rốt cuộc có mục đích gì, là thực thể quỷ dị nào, nên đã nhốt hắn dưới đáy tháp tròn, phong ấn dưới ảnh hưởng của vật phẩm thần kỳ, cũng thường xuyên đưa một vài Người Phi Phàm có dấu hiệu mất khống chế đến sát vách phòng hắn, thử nói chuyện xem có thể tạo ra vài thay đổi bất thường từ hắn để tìm được thông tin gì không.”
“Đáng tiếc, từ đó đến nay, hắn đã luôn bình thường, thậm chí là quá bình thường.”
“Cậu nghĩ tại sao hắn lại đột nhiên biến dị, cố phá vỡ phong ấn? Cậu có nhận thấy mình có khác biệt gì so với những người kia không?”
Hóa ra là cố tình sắp xếp mình ở ngay bên cạnh căn phòng của cựu đội trưởng tiểu đội thăm dò… Dereck hiểu ra, trầm ngâm vài giây:
“Có lẽ do đường tắt Người Phi Phàm của tôi khác với những người kia, Danh sách 9 “Người Ca Tụng”, Danh sách 8 “Người Cầu Nguyện Ánh Sáng”.”
Nói cách khác là đường tắt “Mặt Trời”… Nếu anh ‘Người Treo Ngược’ nói không sai, nếu quả thật gia tộc Amon là hậu duệ của Thần Thái Dương Cổ Đại, thì chuyện mình khiến hắn đột ngột xuất hiện biến dị là chuyện bình thường… Dereck cảm thấy mình đã nắm được chân tướng đến một mức độ nhất định.
Colin nghe mà mặt không đổi sắc, nhìn nhận Dereck vài giây mới nói:
“Chúng ta đã giám sát hắn, thành viên Đoàn nghị sự sáu người thay phiên nhau phụ trách việc này, nhưng chưa từng nghĩ tới việc hắn đột nhiên biến hóa dị thường. Không hề có dấu hiệu báo trước, hơn nữa, hành động còn vô cùng dứt khoát, vô cùng kiên quyết.”
“Vừa nãy cậu đã làm gì trong phòng?”
Dereck còn đang mải nghĩ đến quan hệ giữa đường tắt “Mặt Trời” và Thần Thái Dương Cổ Đại, nhất thời không kịp nghe ra câu hỏi của ngài ‘Thủ lĩnh’.
Sau khi nhận ra, đầu còn hơi tê tê, cậu nghiêm túc nhớ lại chính mình vừa làm gì.
Mình chẳng làm gì cả, chỉ là gõ vào vách tường, muốn nói chuyện với hắn… Trước đó, trước đó, mình tham gia vào tụ hội Tarot… Tụ hội Tarot! Dereck bỗng nhiên sửng sốt, cảm thấy sự tình có lẽ không đơn giản như mình tưởng.
Cậu hiểu rằng mình không thể kể chuyện này cho ngài ‘Thủ lĩnh’ được, nhưng lại không biết nên thể hiện cơ mặt như thế nào, đành duy trì sự trầm mặc, cô đơn, kín đáo thường có, suy tư nói:
“Tôi gõ vào vách tường kia, gõ ba cái.”
“Trước đó, nến trong phòng tôi vừa tắt, xung quanh tối đen, tôi thử luyện tập năng lực phi phàm một chút.”
Colin lẳng lặng nhìn vào đôi mắt Dereck, mười mấy giây sau mới lên tiếng:
“Đáng tiếc, Amon lưu lại trong linh hồn hắn không phải là bản thể. Hơn nữa, chuyện xảy ra quá bất ngờ, chúng ta không đạt được kết quả mong muốn nhất…”
“Trước khi hắn biến dị, cậu có nhận ra điều gì bất thường không?”
“Không có.” Dereck khá chắc chắn, lắc đầu.
Đôi mắt của Colin bỗng hiện ra những ký hiệu phức tạp màu xanh sẫm, phản chiếu hình ảnh của Dereck.
Im lặng gần mười giây, vị ‘Thủ lĩnh’ thành Bạch Ngân này mới nhắm hai mắt lại, nói:
“Tình trạng của cậu đã ổn định, không cần phải trị liệu nữa, cậu có thể trở về.”
Dereck giật mình:
“Vâng.”
Cậu nhìn “Kẻ Săn Ma” Colin Iliad quay người bước vào căn phòng, cầm thanh kiếm thẳng sắc bén trắng tinh lên, lật qua lật lại kiểm tra.
Cậu lặng im hít vào một hơi, men dọc theo hành lang hướng đến lối ra, trên đường gặp mấy người trông coi đang đi qua đi lại.
Cậu chậm rãi bước vào trong nhà, đóng cửa lại, cẩn thận quan sát xung quanh một vòng, mới ngồi xuống giường, trầm thấp tụng niệm:
“Hỡi ‘Kẻ Khờ’ không thuộc về thời đại này. Ngài là chúa tể thần bí phía trên màn sương xám. Ngài là vị vua Hoàng Hắc chấp chưởng vận may.”
“Tôi vừa trải qua một chuyện đáng sợ…”
Dereck kể lại từ đầu chí cuối chuyện vừa phát sinh lúc nãy, cũng nói lên hai suy đoán của mình.
Làm xong hết thảy, cậu an tâm hơn hẳn.
Bên trong gian phòng mờ tối mà tĩnh lặng, khi thì có tia chớp xẹt qua chiếu sáng tất cả, khi không lại chìm trong đêm tối.
Dereck đang ngủ say bỗng dưng búng ngón trỏ tay phải ra, nhàn nhã gõ nhẹ lên mặt giường.
Một lần, hai lần, ba lần…
…
Sau khi tụ hội Tarot kết thúc, vì linh tính bị tiêu hao kha khá, Klein không xem bói đặc tính phi phàm “Người Sói” và Bình Độc Tố Sinh Học nữa, trực tiếp trở về thế giới thực để ngủ trưa. Tầm hai mươi phút sau, hắn tỉnh dậy, kéo rèm cửa sổ ra, khiến cho từng vệt nắng chiếu xuyên qua lớp sương mù, mang ánh sáng tới phòng mình.
Ngồi vào chiếc ghế phía trước bàn đọc sách, Klein ổn định lại tâm trí, suy nghĩ về việc cần làm trước mắt:
“Quan trọng nhất vẫn là tiếp tục tổng kết ra quy tắc của “Ảo Thuật Gia”, cũng căn cứ vào phản hồi vi diệu của linh tính để điều chỉnh lại.”
“Mặc dù các quy tắc như ‘Không biểu diễn khi chưa chuẩn bị’’, ‘Cần có vũ đài để biểu diễn’, ‘Hoàn thành màn biểu diễn bằng cách sử dụng các phương thức hấp dẫn sự chú ý’ tạm thời không có vấn đề gì. Nếu cứ ‘biểu diễn’ lần lượt như vậy rồi lại điều chỉnh thêm một chút, tiêu hóa ma dược đạt tới trình độ đủ để thăng cấp chỉ còn là vấn đề thời gian. Nhưng kiểu đóng vai này vẫn chưa được trọn vẹn, còn thiếu một vài ‘quy tắc’ trọng yếu, tiến độ tiêu hóa đang chậm lại, cũng không đủ triệt để. Có lẽ phải một năm, thậm chí hai, ba năm mới đủ khả năng thăng cấp.”
“Mà Ince Zangwill sẽ không ở nguyên một chỗ chờ mình! Chỉ có mau chóng trở thành cường giả Danh sách cao, mình mới có tiêu chuẩn báo thù!”
“Cho nên, tìm ra những quy tắc khác của “Ảo Thuật Gia” là ưu tiên hàng đầu. Trước tiên thử nghiệm xem ‘Được khán giả tán thưởng’ có làm linh tính bản thân bị khuấy động không, từ đó dẫn đến việc tiêu hóa ma dược tốt hơn.”
Ngay khi Klein vừa chìm trong suy tư, bên tai hắn bỗng vang lên tiếng khẩn cầu hư ảo trùng điệp.
“Ngươi đang tìm ta sao…”
Thanh âm vừa lọt vào tai, Dereck lập tức cứng đờ, toàn thân thẳng căng, từng sợi lông tơ dựng đứng.
Sau ông ta lại ở đằng sau mình? Sao ông ta vào được phòng mình?
Phong ấn đâu rồi?
Hiệu ứng của vật phẩm thần kỳ kia đâu rồi?
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Dereck, cậu vô thức muốn quay đầu lại.
Nhưng bản năng cậu đã ngăn cản hành động ấy.
Loại bản năng này bắt nguồn từ khóa học “Thường thức chung về Quái Vật” của thành Bạch Ngân, cùng với những tràng cảnh kỳ dị mà cậu đã trải nghiệm sau khi gia nhập đội tuần tra.
Nếu có người đang đứng nói chuyện sau lưng mình, truyệt đối không được quay lại ngay lập tức!
Dereck giơ tay lên nắm chặt để trước ngực, rồi hết sức cảnh giác, chậm rãi quay người lại từng chút một.
Căn phòng bị bao trùm bởi bóng tối thâm trầm, không thể nhìn thấy thứ gì. Nhưng bên trong đôi mắt của Dereck lại có một điểm sáng vàng đang dần mở rộng, hóa thành hai vầng mặt trời nhỏ bé.
Nhờ năng lực của “Người Cầu Nguyện Ánh Sáng”, cậu trông thấy một bóng đen đang lẳng lặng ngồi bên mép giường mình.
Bóng đen kia dần rõ ràng hơn, lộ ra một cái đầu đã bị chẻ làm đôi!
Ở giữa đầu, hai phần óc trắng xám vẫn đang nhúc nhích tựa như còn sống, muốn dính trở lại với nhau nhưng không thể.
Trên mặt cắt của bộ óc, thứ chất lỏng sền sệt bị kéo xuống thành từng sợi chỉ mảnh, nhưng rồi co lại thành từng con giòi.
Giữa hai con mắt ở hai nửa đầu ngày càng tách xa nhau và sống mũi bị bổ đôi, máu đỏ tươi chảy tong tỏng.
Nửa miệng trái toét ra, trong khi nửa miệng phải thì đóng chặt lại.
Con quái vật đáng sợ này không mặc quần áo, trên thân thể trần trụi chi chít vết thương đỏ đậm.
Vô số vết thương bị xé toạc dã man, để lộ từng hàm răng trắng ởn. Chúng đồng thanh thốt lên:
“Ngươi đang tìm ta sao…”
Nó dừng lại một chút, rồi tất cả khóe viền miệng vết thương đều vểnh lên:
“Ngươi nhìn này, ta đang không được bình thường…”
Đồng tử Dereck co rụt vào, cậu không suy nghĩ gì, lập tức đặt tay lên trước ngực, hai bàn tay đan vào nhau để dưới cằm như đang cầu nguyện.
Căn phòng nhỏ hẹp đột nhiên sáng rực, một cột sáng thanh thuần mang theo ngọn lửa đỏ rực xuất hiện từ trên nóc nhà, chiếu thẳng vào thân thể con quái vật.
Chùm sáng này không lớn như lúc Dereck sử dụng bên ngoài tháp tròn, vì phong ấn của vật phẩm thần kỳ đã ngăn cách nơi này với bên ngoài.
Nhưng ngay lúc này, Dereck ngạc nhiên trông thấy chùm sáng mà chính mình cầu khẩn đột nhiên biến hóa càng lớn hơn, sáng chói đến nỗi cậu không thể không nhắm mắt lại.
Thế rồi bên trong cột sáng rực rỡ bỗng tách ra một vật, trông còn tinh khiết hơn, ánh sáng còn dày đặc hơn, giống hệt một con người được làm từ ánh sáng, không có ngũ quan, cũng không có trang phục gì!
“Người ánh sáng” đột nhiên nhấp nháy, nhào thẳng về phía con quái vật.
Tất cả “miệng” của con quái vật bất ngờ mở ra, như thể đang phát lên tiếng thét thảm thiết.
Nhưng Dereck chẳng nghe thấy gì.
Con quái vật run rẩy kịch liệt, nhanh chóng bị chiếu rọi và thiêu cháy bởi “Người ánh sáng”, tan rã ra rồi dần biến mất.
Ngay lúc nó gần như trong suốt, tại đó đột ngột xuất hiện một cái bóng mờ quỷ dị, mặc chiếc áo choàng cổ điển đen dài và đội một chiếc mũ mềm chóp nhọn!
Cái bóng này có mái tóc đen, đôi mắt đen, vầng trán rộng, khuôn mặt gầy, đeo chiếc kính độc nhãn làm từ thủy tinh.
Hắn vừa xuất hiện, “Người ánh sáng” lập tức nổ tung, tầm nhìn của Dereck chìm trong ánh sáng trắng.
Đến khi thị lực khôi phục, cậu nhận ra mình đã rời khỏi căn phòng, đứng trong hành lang đặt từng giá đèn kim loại, ở trong ánh sáng mờ nhạt đang chiếu tới.
Cậu nghiêng đầu mờ mịt nhìn vào căn phòng, thấy một bóng lưng cao lớn, cường tráng, mặc chiếc quần sẫm màu và áo khoác nâu.
Trước mặt thân hình đó là chiếc giường Dereck đã từng nằm ngủ. Những tia sáng như ánh bình minh nhanh chóng ngưng tụ trên một chiếc xương đùi trắng, biến nó thành một thanh kiếm thẳng sắc bén với màu trắng tinh khiết.
Nằm bên cạnh lưỡi kiếm thẳng là một con trùng trong suốt.
Nó chỉ dài cỡ ngón cái, thon như ngón tay út trẻ con, bao quanh là từng vòng trong suốt, chia nó thành từng đốt.
Dereck nhìn thoáng qua, không đếm kỹ, chỉ lờ mờ cảm thấy có khoảng mười vòng.
Thân ảnh cao lớn quay lưng về phía cậu, đưa tay cầm con trùng trong suốt kỳ quái kia lên, xoay người lại, thở dài:
“Suýt thì được rồi…”
Tới lúc này, Dereck mới thấy rõ gương mặt của thân ảnh cao lớn kia:
Ông ta có mái tóc hoa râm không được chăm chút, hơi bù xù, nếp nhăn hằn sâu nơi khóe miệng, khóe mắt, nhưng trán lại không có chút nếp nhăn nào, trên gương mặt có vài vết sẹo cũ, vừa sâu lại vừa ngoằn ngoèo.
Ông ta mặc một chiếc áo sơ mi màu nâu sẫm, đeo thắt lưng có nhiều ngăn ở hông, đôi mắt với con ngươi xanh nhạt sâu thẳm mà phong trần, cả người mang lại cảm giác như một cuốn sách viết đầy cố sự.
Dereck thoạt tiên là sững sờ, sau đó nhận ra mình vừa thoát hiểm thì mở miệng trong niềm ngạc nhiên, vui mừng:
“Ngài ‘Thủ lĩnh’!”
Trước mặt cậu chính là thủ lĩnh “Đoàn nghị sự sáu người” của thành Bạch Ngân, một cường giả đã hơn trăm tuổi, “Kẻ Săn Ma” Colin Iliad!
Colin gật nhẹ đầu, nói:
“Chúng ta vẫn luôn biết hắn có vấn đề, nhưng vì để tìm hiểu rõ xem người tên Amon kia rốt cuộc có mục đích gì, là thực thể quỷ dị nào, nên đã nhốt hắn dưới đáy tháp tròn, phong ấn dưới ảnh hưởng của vật phẩm thần kỳ, cũng thường xuyên đưa một vài Người Phi Phàm có dấu hiệu mất khống chế đến sát vách phòng hắn, thử nói chuyện xem có thể tạo ra vài thay đổi bất thường từ hắn để tìm được thông tin gì không.”
“Đáng tiếc, từ đó đến nay, hắn đã luôn bình thường, thậm chí là quá bình thường.”
“Cậu nghĩ tại sao hắn lại đột nhiên biến dị, cố phá vỡ phong ấn? Cậu có nhận thấy mình có khác biệt gì so với những người kia không?”
Hóa ra là cố tình sắp xếp mình ở ngay bên cạnh căn phòng của cựu đội trưởng tiểu đội thăm dò… Dereck hiểu ra, trầm ngâm vài giây:
“Có lẽ do đường tắt Người Phi Phàm của tôi khác với những người kia, Danh sách 9 “Người Ca Tụng”, Danh sách 8 “Người Cầu Nguyện Ánh Sáng”.”
Nói cách khác là đường tắt “Mặt Trời”… Nếu anh ‘Người Treo Ngược’ nói không sai, nếu quả thật gia tộc Amon là hậu duệ của Thần Thái Dương Cổ Đại, thì chuyện mình khiến hắn đột ngột xuất hiện biến dị là chuyện bình thường… Dereck cảm thấy mình đã nắm được chân tướng đến một mức độ nhất định.
Colin nghe mà mặt không đổi sắc, nhìn nhận Dereck vài giây mới nói:
“Chúng ta đã giám sát hắn, thành viên Đoàn nghị sự sáu người thay phiên nhau phụ trách việc này, nhưng chưa từng nghĩ tới việc hắn đột nhiên biến hóa dị thường. Không hề có dấu hiệu báo trước, hơn nữa, hành động còn vô cùng dứt khoát, vô cùng kiên quyết.”
“Vừa nãy cậu đã làm gì trong phòng?”
Dereck còn đang mải nghĩ đến quan hệ giữa đường tắt “Mặt Trời” và Thần Thái Dương Cổ Đại, nhất thời không kịp nghe ra câu hỏi của ngài ‘Thủ lĩnh’.
Sau khi nhận ra, đầu còn hơi tê tê, cậu nghiêm túc nhớ lại chính mình vừa làm gì.
Mình chẳng làm gì cả, chỉ là gõ vào vách tường, muốn nói chuyện với hắn… Trước đó, trước đó, mình tham gia vào tụ hội Tarot… Tụ hội Tarot! Dereck bỗng nhiên sửng sốt, cảm thấy sự tình có lẽ không đơn giản như mình tưởng.
Cậu hiểu rằng mình không thể kể chuyện này cho ngài ‘Thủ lĩnh’ được, nhưng lại không biết nên thể hiện cơ mặt như thế nào, đành duy trì sự trầm mặc, cô đơn, kín đáo thường có, suy tư nói:
“Tôi gõ vào vách tường kia, gõ ba cái.”
“Trước đó, nến trong phòng tôi vừa tắt, xung quanh tối đen, tôi thử luyện tập năng lực phi phàm một chút.”
Colin lẳng lặng nhìn vào đôi mắt Dereck, mười mấy giây sau mới lên tiếng:
“Đáng tiếc, Amon lưu lại trong linh hồn hắn không phải là bản thể. Hơn nữa, chuyện xảy ra quá bất ngờ, chúng ta không đạt được kết quả mong muốn nhất…”
“Trước khi hắn biến dị, cậu có nhận ra điều gì bất thường không?”
“Không có.” Dereck khá chắc chắn, lắc đầu.
Đôi mắt của Colin bỗng hiện ra những ký hiệu phức tạp màu xanh sẫm, phản chiếu hình ảnh của Dereck.
Im lặng gần mười giây, vị ‘Thủ lĩnh’ thành Bạch Ngân này mới nhắm hai mắt lại, nói:
“Tình trạng của cậu đã ổn định, không cần phải trị liệu nữa, cậu có thể trở về.”
Dereck giật mình:
“Vâng.”
Cậu nhìn “Kẻ Săn Ma” Colin Iliad quay người bước vào căn phòng, cầm thanh kiếm thẳng sắc bén trắng tinh lên, lật qua lật lại kiểm tra.
Cậu lặng im hít vào một hơi, men dọc theo hành lang hướng đến lối ra, trên đường gặp mấy người trông coi đang đi qua đi lại.
Cậu chậm rãi bước vào trong nhà, đóng cửa lại, cẩn thận quan sát xung quanh một vòng, mới ngồi xuống giường, trầm thấp tụng niệm:
“Hỡi ‘Kẻ Khờ’ không thuộc về thời đại này. Ngài là chúa tể thần bí phía trên màn sương xám. Ngài là vị vua Hoàng Hắc chấp chưởng vận may.”
“Tôi vừa trải qua một chuyện đáng sợ…”
Dereck kể lại từ đầu chí cuối chuyện vừa phát sinh lúc nãy, cũng nói lên hai suy đoán của mình.
Làm xong hết thảy, cậu an tâm hơn hẳn.
Bên trong gian phòng mờ tối mà tĩnh lặng, khi thì có tia chớp xẹt qua chiếu sáng tất cả, khi không lại chìm trong đêm tối.
Dereck đang ngủ say bỗng dưng búng ngón trỏ tay phải ra, nhàn nhã gõ nhẹ lên mặt giường.
Một lần, hai lần, ba lần…
…
Sau khi tụ hội Tarot kết thúc, vì linh tính bị tiêu hao kha khá, Klein không xem bói đặc tính phi phàm “Người Sói” và Bình Độc Tố Sinh Học nữa, trực tiếp trở về thế giới thực để ngủ trưa. Tầm hai mươi phút sau, hắn tỉnh dậy, kéo rèm cửa sổ ra, khiến cho từng vệt nắng chiếu xuyên qua lớp sương mù, mang ánh sáng tới phòng mình.
Ngồi vào chiếc ghế phía trước bàn đọc sách, Klein ổn định lại tâm trí, suy nghĩ về việc cần làm trước mắt:
“Quan trọng nhất vẫn là tiếp tục tổng kết ra quy tắc của “Ảo Thuật Gia”, cũng căn cứ vào phản hồi vi diệu của linh tính để điều chỉnh lại.”
“Mặc dù các quy tắc như ‘Không biểu diễn khi chưa chuẩn bị’’, ‘Cần có vũ đài để biểu diễn’, ‘Hoàn thành màn biểu diễn bằng cách sử dụng các phương thức hấp dẫn sự chú ý’ tạm thời không có vấn đề gì. Nếu cứ ‘biểu diễn’ lần lượt như vậy rồi lại điều chỉnh thêm một chút, tiêu hóa ma dược đạt tới trình độ đủ để thăng cấp chỉ còn là vấn đề thời gian. Nhưng kiểu đóng vai này vẫn chưa được trọn vẹn, còn thiếu một vài ‘quy tắc’ trọng yếu, tiến độ tiêu hóa đang chậm lại, cũng không đủ triệt để. Có lẽ phải một năm, thậm chí hai, ba năm mới đủ khả năng thăng cấp.”
“Mà Ince Zangwill sẽ không ở nguyên một chỗ chờ mình! Chỉ có mau chóng trở thành cường giả Danh sách cao, mình mới có tiêu chuẩn báo thù!”
“Cho nên, tìm ra những quy tắc khác của “Ảo Thuật Gia” là ưu tiên hàng đầu. Trước tiên thử nghiệm xem ‘Được khán giả tán thưởng’ có làm linh tính bản thân bị khuấy động không, từ đó dẫn đến việc tiêu hóa ma dược tốt hơn.”
Ngay khi Klein vừa chìm trong suy tư, bên tai hắn bỗng vang lên tiếng khẩn cầu hư ảo trùng điệp.
Danh sách chương