"Phúc Phúc hãy nghe ta nói, mọi chuyện đang diễn biến phức tạp dần rồi, Quỷ Sông đang âm thầm ẩn mình dưới đáy sông Hậu, việc cần làm hiện tại chính là con phải nhớ lại toàn bộ mọi chuyện".
Giọng nói của Lão Phan như thì thào vào tận tâm trí của tôi, tôi có chút khó hiểu, bèn lên tiếng hỏi "Rốt cuộc thì tại sao con lại quên mất nó chứ?"
Lão Phan ho khan vài cái, nói "Đây chính là quy luật của thời gian và không gian, một người không thể có hai ký ức của hai khoảng thời gian riêng biệt được. Nhưng nếu cố gắng, con nhất định sẽ nhớ ra được".
"Vậy hiện tại, con nên làm gì đây?"
Tôi gấp gáp hỏi. Lão Phan thở dài, trả lời "Con phải đi tới những địa điểm trước đây đã tới... Ta...ta.."
Bất chợt đầu dây bên kia hình như xảy ra chuyện gì đó, giọng nói bắt đầu nhiễu loạn. Tôi lo lắng, lên tiếng "Bên kia có chuyện gì vậy ông? Sao nó cứ giựt giựt?"
"Linh lực của ta đang yếu... Yếu dần...không thể tiếp tục... Hãy....hãy...tìm mọi cách để tới đó... Ta đã biểu thằng Hiên bảo vệ con rồi... Con nhất định không thể rời xa nó... Không thôi sẽ mất mạng... Nhớ... Nhớ..lời ta nói... "
Giọng Lão Phan vừa nói tới đây thì im lặng. Tôi hỏi liền mấy câu nhưng vẫn không có hồi đáp, chắc là linh lực của ông ta không thể duy trì được rồi.
Tôi ngồi thẩn thờ, đưa ánh mắt nhìn ra xa xăm. Theo như lời của Lão Phan vừa nói, tôi rất có thể đã từng có một đoạn ký ức liên quan tới Quỷ Sông, đồng thời trong khoảng thời gian đó đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Điều trước mắt, tôi phải tìm bằng được những nơi từng đi qua, cùng với Nguyễn Thành Hiên.
Tuy nhiên, nếu theo tôi bị mất trí nhớ do khoảng thời gian và không gian quá khác biệt, thì những nơi kia chắc chắn đã thay đổi rất nhiều rồi. Tôi phải làm sao để tìm lại được đây?
Đúng lúc này, tôi liền nhớ ra một chuyện quan trọng. Hồ sơ ghi chép lịch sự của thôn, không phải có một bản lưu trữ ở nhà Đặng Phong sao? Lúc nhỏ tôi từng nhìn thấy.
Bên ngoài mưa cũng đã tạnh, tôi khoác vội cái áo mỏng bước vội ra ngoài.
Đoạn đường ở phía bên ngoài có chút mông lung đối với đôi mắt của tôi, không biết có phải mưa vừa tạnh, nên bầu không khí như vậy hay không? Tuy nhiên nó làm lòng dạ của tôi cảm thấy bất an.
Bất chợt có một làng sương khói ở đâu tỏa ra khắp không gian, nó giống như là che mất tầm nhìn của tôi vậy.
Tôi từng đọc một câu chuyện dân gian nói rằng, khi nhang khói đột nhiên từ đâu xông ra, nhất định sẽ có chuyện chẳng lành.
"Phúc Phúc, cậu có nhớ đường về không? Sao tự nhiên tôi cảm thấy đường tụi mình đang đi không đúng nghen".
Một giọng nói từ đâu vang lên, nó khiến cho tôi giựt mình, nhìn xung quanh. Lúc này tôi phát hiện xung quanh tôi đều là tre gai, những ngôi nhà lúc nãy trong thôn đều biến mất.
Cảm thấy có chuyện không ổn, tôi liền đưa mắt cố gắng nhìn cho rõ chỗ này là chỗ nào. Tuy nhiên càng nhìn càng cảm thấy lạ lẫm, giống hệt như nơi này hoàn toàn không có trong thôn.
Một ngọn gió lạnh lẽo từ đâu đột ngột thổi mạnh tới, tiếng tre nứa va chạm vào nhau vang lên âm thanh kèn kẹt liên hồi, khiến cho da gà da vịt của tôi nổi lên hết.
Lúc đưa mắt nhìn lên, tôi mơ hồ nhìn thấy một cái bóng trắng, ngay lập tức tôi đưa tay dụi mắt, nhưng khi nhìn lại chẳng thấy gì ngoài những ngọn tre đang lay động.
Tâm trạng khủng hoảng của tôi đã chiếm lấy lý trí tôi, cơ thể tôi đứng bất động tại chỗ, miệng thì thầm vài tiếng "Nam mô a di đà phật".
Tuy giọng nói của tôi có chút run run, nhưng cũng nhờ thì thào được vài tiếng nam mô, mà lòng dạ cũng cảm thấy ổn định và cảm thấy bớt sợ hãi hơn.
Khi đưa mắt nhìn lên một lần nữa, tôi chợt trông thấy một cái xác không đầu hiện ra, trên người nó là một bộ đồ rách rưới, cùng với máu me chảy lai láng từ cái cổ không đầu xuống khắp người.
Tôi bắt đầu run rẩy sợ hãi nếu như nó tiến tới gần, thì không biết phải làm gì.
"Đừng lo lắng, nó không tiến tới đâu đa".
Một giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên, tôi vội vàng quay lại, thì nhìn thấy Nguyễn Thành Hiên. Hiện thời, anh ta với vẻ mặt nghiêm túc, nhìn tôi với ánh mắt tỏ vẻ không hề có chuyện gì đâu.
Nhưng mà, tôi vẫn còn sợ hãi, liền hỏi "Sao anh biết?"
"Đương nhiên là biết rồi đa".
Vừa nói Nguyễn Thành Hiên vừa vỗ nhẹ lên vai tôi, sau đó anh ta trầm giọng nói "Bởi vì những thứ này chỉ là ảo giác thôi, cậu hiện tại đang nằm mơ".
"Nằm mơ sao?"
Tôi vội hỏi, Nguyễn Thành Hiên ầm ừ vài tiếng rồi đáp" Đúng vậy, lúc nãy Lão Phan có dùng linh lực tác động lên người cậu trong lúc cậu đang ngủ, nên hiện giờ chỉ là giấc mơ. Nếu muốn không nhìn thấy những thứ kinh dị kia nữa, cậu nhất định phải thức dậy và..."
Lời của anh ta còn chưa dứt, tôi đã ngay lập tức giựt mình tỉnh dậy, bởi có ai đó vừa chạm vào người tôi.
"Phúc, con mơ thấy gì mà kêu la ú ớ vậy?"
Giọng của bà Năm vang lên, tôi nheo nheo đôi mắt nhìn.
Thấy tôi đã thức dậy, bà ta liền nói tiếp "Lúc nãy Năm đi qua, thì thấy con kêu la ú ớ, tưởng đâu có chuyện gì xảy ra chứ? Làm hết hồn".
"Dạ, tại con nằm mơ thấy ác mộng nên vô thức kêu la, mà chắc cũng do lạ chỗ".
Tôi cười khổ, bịa ra một câu trả lời thích hợp nhất, tôi thực lòng không muốn bà Năm bị cuốn vào trong chuyện này.
Bà Năm à à vài tiếng, sau đó nói "Bên nhà Năm có nấu nồi chè bà ba ngon lắm, lát con qua ăn".
Tôi vội vàng gật đầu, bà ta mỉm cười tiếp lời "À, mà thằng Lăng cũng có về quê đó, hồi nhỏ hai đứa thường hay ở truồng tắm mưa".
Nói tới đây bà ta liền phá lên cười, tôi thì không quan tâm tới chuyện đó, ngạc nhiên hỏi "Con nghe nói anh Lăng là cảnh sát trưởng trên Hàm Võ mà, bộ xin nghỉ phép về quê chơi hả bà Năm?"
"Ừ, nó nói là nó được nghỉ phép nên về chơi, mà chuyến này về gấp hơn những lần trước".
Lời vừa dứt, tôi liền có chút bất an, do là quen thân từ nhỏ, nên tôi cũng biết được tánh khí của Trương Lăng, vụ việc anh ta về quê gấp gáp như vậy, chắc chắn có liên quan tới cái xác chết trôi rồi.
Tôi nghĩ, có khi nào mình sẽ tìm được chút thông tin từ anh ta không, dù sao chức vụ của anh ta cũng cao hơn Đặng Phong nhiều mà.
Vì cái ý nghĩ đó, tôi đã quyết định sẽ tới gặp Trương Lăng, trước khi tìm hiểu về lịch sử lưu trữ của thôn ở nhà tổ của Đặng Phong.
Trời cũng đã sụp tối, nó mau lẹ một cách khác lạ, hay cũng có khi do tôi đã quen với thời gian trên Sài Gòn, nên về đây cảm thấy nó như vậy.
Tôi tắm rửa sạch sẽ, thay đổi một bộ đồ tươm tất hơn. Dù sao đi nữa chuyện ăn bận lịch sử một chút, cũng là thói quen khó thay đổi được của tôi.
Nhà bà Năm cách chỗ tôi ở không quá xa, tuy nhiên nếu đi bộ sẽ là một khoảng đường tương đối dài.
Chỉ là do tôi về đây cũng chẳng đem theo xe cộ, nên buộc lòng phải chạy trên chiếc xe đạp cũ hồi đi học của mình, để tới đó.
Dọc đường đi gió thổi khá lạnh, nhà bà Năm lại nằm trong một con đường nhỏ hẹp, bao xung quanh toàn bộ là đồng ruộng và nghĩa địa, cách mấy chục mét mới có nhà. Nên luôn tạo cảm giác sợ hãi cho tôi.
"Phúc... Phúc... ".
Bất chợt có tiếng gọi vang lên, âm thanh vừa lạnh lẽo vừa như thể từ cõi âm vọng lại vậy.
Tôi nhất nhất không quay sang hướng đó, một mạch chạy thẳng tới nhà bà Năm.
"Phúc Phúc... Là tôi đây mà... Lưu Thành đây... Cậu nhất định phải giải thoát cho tôi đó đa.."
Lời vừa dứt, tôi thoáng cái giựt mình.
Lưu Thành.
Cái tên này hình như rất quen thuộc, đầu óc của tôi lại bắt đầu mông lung, tôi mơ mơ hồ hồ nhớ tới một chàng trai cao lớn, bự con, chạy và bơi rất giỏi. Người đó tên là Lưu Thành. Chỉ là hình như đã chết rồi mà...
Tôi rùng mình sợ hãi, cùng lúc này đôi mắt của tôi như bị ai đó che lại, khiến cho bản thân không thể nhìn thấy đường đi, lái chiếc xe đạp chạy thẳng xuống ruộng.
Đầu tôi đập vào một cục đá lớn ven đường, làm cho bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, đã trông thấy mình đang nằm trên giường, ở một căn phòng xa lạ.
Lúc này đột nhiên có tiếng nước chảy truyền tới, tôi tò mò ngồi bật dậy, bước đi về hướng đó coi sao.
Tôi đi qua một dãy nhà theo đúng phong cách cổ của Miền Nam, rồi dừng lại trước cánh cửa sao.
Hai mắt của tôi có chút bất động, tiếng nước kia cơ bản không có gì đặc biệt hết, chỉ là âm thanh dội nước của một người.
Lúc đó, tôi lại cảm thấy bản thân bất lịch sử vô cùng, khi mà vô tình nhìn thấy một thằng con trai đang trần truồng như nhộng đứng tắm.
Chỉ có điều, người này khá quen mặt thì phải, hình như tôi đã gặp ở đâu đó rồi.
"A".
Người kia bỗng dưng quay sang, liền phát hiện ra sự có mặt của tôi, khiến anh ta lộ vẻ ngạc nhiên.
Tôi giựt mình, định quay đi, ai ngờ anh ta lại lên tiếng gọi "Phúc Phúc, cậu tỉnh rồi sao?"
Lời vừa dứt, tôi ngay lập tức ngập tràn ngạc nhiên, anh ta biết tên của tôi, còn kêu một cách thân mật như vậy? Không lẽ có quen biết với tôi hay sao?
"Sao vậy? Bộ không nhớ ra tôi là ai hả?"
Anh ta bước tới gần, trong tình trạng vẫn không có một mảnh vải che thân, giống hệt như chuyện này hết sức bình thường.
Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy không ổn chút nào, chuyện nhìn người khác trần truồng thiệt tình rất mất lịch sự
"Cậu vẫn ổn chứ? Mới nãy bị té xuống ruộng lúa, bất tỉnh ở đó luôn mà".
Vừa nghe anh ta nói tới đây, tôi liền mặc kệ chuyện có lịch sự hay hay không, gấp gáp hỏi "Bộ anh biết tôi sao?".
"Đương nhiên".
Anh ta mỉm cười, rồi nói tiếp "Hổng ngờ chỉ mấy năm không gặp, mà tánh khí của cậu cũng thay đổi quá nhiều đi, càng lúc càng tỏ vẻ trầm ổn".
"Khoan đã, anh là ai? Tôi thiệt sự hổng nhớ".
Nghe tôi hỏi, anh ta liền cười lớn hơn đáp "Tôi là Trương Lăng, là bạn hàng xóm của cậu lúc nhỏ đây nè".
Giọng nói của Lão Phan như thì thào vào tận tâm trí của tôi, tôi có chút khó hiểu, bèn lên tiếng hỏi "Rốt cuộc thì tại sao con lại quên mất nó chứ?"
Lão Phan ho khan vài cái, nói "Đây chính là quy luật của thời gian và không gian, một người không thể có hai ký ức của hai khoảng thời gian riêng biệt được. Nhưng nếu cố gắng, con nhất định sẽ nhớ ra được".
"Vậy hiện tại, con nên làm gì đây?"
Tôi gấp gáp hỏi. Lão Phan thở dài, trả lời "Con phải đi tới những địa điểm trước đây đã tới... Ta...ta.."
Bất chợt đầu dây bên kia hình như xảy ra chuyện gì đó, giọng nói bắt đầu nhiễu loạn. Tôi lo lắng, lên tiếng "Bên kia có chuyện gì vậy ông? Sao nó cứ giựt giựt?"
"Linh lực của ta đang yếu... Yếu dần...không thể tiếp tục... Hãy....hãy...tìm mọi cách để tới đó... Ta đã biểu thằng Hiên bảo vệ con rồi... Con nhất định không thể rời xa nó... Không thôi sẽ mất mạng... Nhớ... Nhớ..lời ta nói... "
Giọng Lão Phan vừa nói tới đây thì im lặng. Tôi hỏi liền mấy câu nhưng vẫn không có hồi đáp, chắc là linh lực của ông ta không thể duy trì được rồi.
Tôi ngồi thẩn thờ, đưa ánh mắt nhìn ra xa xăm. Theo như lời của Lão Phan vừa nói, tôi rất có thể đã từng có một đoạn ký ức liên quan tới Quỷ Sông, đồng thời trong khoảng thời gian đó đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Điều trước mắt, tôi phải tìm bằng được những nơi từng đi qua, cùng với Nguyễn Thành Hiên.
Tuy nhiên, nếu theo tôi bị mất trí nhớ do khoảng thời gian và không gian quá khác biệt, thì những nơi kia chắc chắn đã thay đổi rất nhiều rồi. Tôi phải làm sao để tìm lại được đây?
Đúng lúc này, tôi liền nhớ ra một chuyện quan trọng. Hồ sơ ghi chép lịch sự của thôn, không phải có một bản lưu trữ ở nhà Đặng Phong sao? Lúc nhỏ tôi từng nhìn thấy.
Bên ngoài mưa cũng đã tạnh, tôi khoác vội cái áo mỏng bước vội ra ngoài.
Đoạn đường ở phía bên ngoài có chút mông lung đối với đôi mắt của tôi, không biết có phải mưa vừa tạnh, nên bầu không khí như vậy hay không? Tuy nhiên nó làm lòng dạ của tôi cảm thấy bất an.
Bất chợt có một làng sương khói ở đâu tỏa ra khắp không gian, nó giống như là che mất tầm nhìn của tôi vậy.
Tôi từng đọc một câu chuyện dân gian nói rằng, khi nhang khói đột nhiên từ đâu xông ra, nhất định sẽ có chuyện chẳng lành.
"Phúc Phúc, cậu có nhớ đường về không? Sao tự nhiên tôi cảm thấy đường tụi mình đang đi không đúng nghen".
Một giọng nói từ đâu vang lên, nó khiến cho tôi giựt mình, nhìn xung quanh. Lúc này tôi phát hiện xung quanh tôi đều là tre gai, những ngôi nhà lúc nãy trong thôn đều biến mất.
Cảm thấy có chuyện không ổn, tôi liền đưa mắt cố gắng nhìn cho rõ chỗ này là chỗ nào. Tuy nhiên càng nhìn càng cảm thấy lạ lẫm, giống hệt như nơi này hoàn toàn không có trong thôn.
Một ngọn gió lạnh lẽo từ đâu đột ngột thổi mạnh tới, tiếng tre nứa va chạm vào nhau vang lên âm thanh kèn kẹt liên hồi, khiến cho da gà da vịt của tôi nổi lên hết.
Lúc đưa mắt nhìn lên, tôi mơ hồ nhìn thấy một cái bóng trắng, ngay lập tức tôi đưa tay dụi mắt, nhưng khi nhìn lại chẳng thấy gì ngoài những ngọn tre đang lay động.
Tâm trạng khủng hoảng của tôi đã chiếm lấy lý trí tôi, cơ thể tôi đứng bất động tại chỗ, miệng thì thầm vài tiếng "Nam mô a di đà phật".
Tuy giọng nói của tôi có chút run run, nhưng cũng nhờ thì thào được vài tiếng nam mô, mà lòng dạ cũng cảm thấy ổn định và cảm thấy bớt sợ hãi hơn.
Khi đưa mắt nhìn lên một lần nữa, tôi chợt trông thấy một cái xác không đầu hiện ra, trên người nó là một bộ đồ rách rưới, cùng với máu me chảy lai láng từ cái cổ không đầu xuống khắp người.
Tôi bắt đầu run rẩy sợ hãi nếu như nó tiến tới gần, thì không biết phải làm gì.
"Đừng lo lắng, nó không tiến tới đâu đa".
Một giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên, tôi vội vàng quay lại, thì nhìn thấy Nguyễn Thành Hiên. Hiện thời, anh ta với vẻ mặt nghiêm túc, nhìn tôi với ánh mắt tỏ vẻ không hề có chuyện gì đâu.
Nhưng mà, tôi vẫn còn sợ hãi, liền hỏi "Sao anh biết?"
"Đương nhiên là biết rồi đa".
Vừa nói Nguyễn Thành Hiên vừa vỗ nhẹ lên vai tôi, sau đó anh ta trầm giọng nói "Bởi vì những thứ này chỉ là ảo giác thôi, cậu hiện tại đang nằm mơ".
"Nằm mơ sao?"
Tôi vội hỏi, Nguyễn Thành Hiên ầm ừ vài tiếng rồi đáp" Đúng vậy, lúc nãy Lão Phan có dùng linh lực tác động lên người cậu trong lúc cậu đang ngủ, nên hiện giờ chỉ là giấc mơ. Nếu muốn không nhìn thấy những thứ kinh dị kia nữa, cậu nhất định phải thức dậy và..."
Lời của anh ta còn chưa dứt, tôi đã ngay lập tức giựt mình tỉnh dậy, bởi có ai đó vừa chạm vào người tôi.
"Phúc, con mơ thấy gì mà kêu la ú ớ vậy?"
Giọng của bà Năm vang lên, tôi nheo nheo đôi mắt nhìn.
Thấy tôi đã thức dậy, bà ta liền nói tiếp "Lúc nãy Năm đi qua, thì thấy con kêu la ú ớ, tưởng đâu có chuyện gì xảy ra chứ? Làm hết hồn".
"Dạ, tại con nằm mơ thấy ác mộng nên vô thức kêu la, mà chắc cũng do lạ chỗ".
Tôi cười khổ, bịa ra một câu trả lời thích hợp nhất, tôi thực lòng không muốn bà Năm bị cuốn vào trong chuyện này.
Bà Năm à à vài tiếng, sau đó nói "Bên nhà Năm có nấu nồi chè bà ba ngon lắm, lát con qua ăn".
Tôi vội vàng gật đầu, bà ta mỉm cười tiếp lời "À, mà thằng Lăng cũng có về quê đó, hồi nhỏ hai đứa thường hay ở truồng tắm mưa".
Nói tới đây bà ta liền phá lên cười, tôi thì không quan tâm tới chuyện đó, ngạc nhiên hỏi "Con nghe nói anh Lăng là cảnh sát trưởng trên Hàm Võ mà, bộ xin nghỉ phép về quê chơi hả bà Năm?"
"Ừ, nó nói là nó được nghỉ phép nên về chơi, mà chuyến này về gấp hơn những lần trước".
Lời vừa dứt, tôi liền có chút bất an, do là quen thân từ nhỏ, nên tôi cũng biết được tánh khí của Trương Lăng, vụ việc anh ta về quê gấp gáp như vậy, chắc chắn có liên quan tới cái xác chết trôi rồi.
Tôi nghĩ, có khi nào mình sẽ tìm được chút thông tin từ anh ta không, dù sao chức vụ của anh ta cũng cao hơn Đặng Phong nhiều mà.
Vì cái ý nghĩ đó, tôi đã quyết định sẽ tới gặp Trương Lăng, trước khi tìm hiểu về lịch sử lưu trữ của thôn ở nhà tổ của Đặng Phong.
Trời cũng đã sụp tối, nó mau lẹ một cách khác lạ, hay cũng có khi do tôi đã quen với thời gian trên Sài Gòn, nên về đây cảm thấy nó như vậy.
Tôi tắm rửa sạch sẽ, thay đổi một bộ đồ tươm tất hơn. Dù sao đi nữa chuyện ăn bận lịch sử một chút, cũng là thói quen khó thay đổi được của tôi.
Nhà bà Năm cách chỗ tôi ở không quá xa, tuy nhiên nếu đi bộ sẽ là một khoảng đường tương đối dài.
Chỉ là do tôi về đây cũng chẳng đem theo xe cộ, nên buộc lòng phải chạy trên chiếc xe đạp cũ hồi đi học của mình, để tới đó.
Dọc đường đi gió thổi khá lạnh, nhà bà Năm lại nằm trong một con đường nhỏ hẹp, bao xung quanh toàn bộ là đồng ruộng và nghĩa địa, cách mấy chục mét mới có nhà. Nên luôn tạo cảm giác sợ hãi cho tôi.
"Phúc... Phúc... ".
Bất chợt có tiếng gọi vang lên, âm thanh vừa lạnh lẽo vừa như thể từ cõi âm vọng lại vậy.
Tôi nhất nhất không quay sang hướng đó, một mạch chạy thẳng tới nhà bà Năm.
"Phúc Phúc... Là tôi đây mà... Lưu Thành đây... Cậu nhất định phải giải thoát cho tôi đó đa.."
Lời vừa dứt, tôi thoáng cái giựt mình.
Lưu Thành.
Cái tên này hình như rất quen thuộc, đầu óc của tôi lại bắt đầu mông lung, tôi mơ mơ hồ hồ nhớ tới một chàng trai cao lớn, bự con, chạy và bơi rất giỏi. Người đó tên là Lưu Thành. Chỉ là hình như đã chết rồi mà...
Tôi rùng mình sợ hãi, cùng lúc này đôi mắt của tôi như bị ai đó che lại, khiến cho bản thân không thể nhìn thấy đường đi, lái chiếc xe đạp chạy thẳng xuống ruộng.
Đầu tôi đập vào một cục đá lớn ven đường, làm cho bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, đã trông thấy mình đang nằm trên giường, ở một căn phòng xa lạ.
Lúc này đột nhiên có tiếng nước chảy truyền tới, tôi tò mò ngồi bật dậy, bước đi về hướng đó coi sao.
Tôi đi qua một dãy nhà theo đúng phong cách cổ của Miền Nam, rồi dừng lại trước cánh cửa sao.
Hai mắt của tôi có chút bất động, tiếng nước kia cơ bản không có gì đặc biệt hết, chỉ là âm thanh dội nước của một người.
Lúc đó, tôi lại cảm thấy bản thân bất lịch sử vô cùng, khi mà vô tình nhìn thấy một thằng con trai đang trần truồng như nhộng đứng tắm.
Chỉ có điều, người này khá quen mặt thì phải, hình như tôi đã gặp ở đâu đó rồi.
"A".
Người kia bỗng dưng quay sang, liền phát hiện ra sự có mặt của tôi, khiến anh ta lộ vẻ ngạc nhiên.
Tôi giựt mình, định quay đi, ai ngờ anh ta lại lên tiếng gọi "Phúc Phúc, cậu tỉnh rồi sao?"
Lời vừa dứt, tôi ngay lập tức ngập tràn ngạc nhiên, anh ta biết tên của tôi, còn kêu một cách thân mật như vậy? Không lẽ có quen biết với tôi hay sao?
"Sao vậy? Bộ không nhớ ra tôi là ai hả?"
Anh ta bước tới gần, trong tình trạng vẫn không có một mảnh vải che thân, giống hệt như chuyện này hết sức bình thường.
Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy không ổn chút nào, chuyện nhìn người khác trần truồng thiệt tình rất mất lịch sự
"Cậu vẫn ổn chứ? Mới nãy bị té xuống ruộng lúa, bất tỉnh ở đó luôn mà".
Vừa nghe anh ta nói tới đây, tôi liền mặc kệ chuyện có lịch sự hay hay không, gấp gáp hỏi "Bộ anh biết tôi sao?".
"Đương nhiên".
Anh ta mỉm cười, rồi nói tiếp "Hổng ngờ chỉ mấy năm không gặp, mà tánh khí của cậu cũng thay đổi quá nhiều đi, càng lúc càng tỏ vẻ trầm ổn".
"Khoan đã, anh là ai? Tôi thiệt sự hổng nhớ".
Nghe tôi hỏi, anh ta liền cười lớn hơn đáp "Tôi là Trương Lăng, là bạn hàng xóm của cậu lúc nhỏ đây nè".
Danh sách chương