"À".

Tôi nhìn anh ta kỹ hơn, liền cảm thấy có chút quen thuộc, nói "Tại không gặp gần sáu năm rồi, anh cũng đã thay đổi quá nhiều, vừa bảnh trai lại cao lớn, không giống như lúc nhỏ người ốm, da ngăm chút nào".

Vừa nói tôi vừa mỉm cười, Trương Lăng vội vàng gảy đầu, đáp "Do khi cậu lớn Sài Gòn cũng là lúc tôi vô quân đội, sau khi xuất ngũ cũng đã thay đổi ít nhiều".

Anh ta cười hì hì, nói tiếp "Thì cậu cũng thay đổi rồi mà, ít nghịch ngợm như lúc nhỏ, lại còn đẹp trai nữa chứ".

Nghe anh ta nói tôi có chút ngạc nhiên, không ngờ Trương Lăng vẫn như lúc nhỏ, rất thích nói giỡn.

Tôi không biết nên trả lời làm sao, liền đổi chủ đề, lên tiếng nói "Mà anh bận quần áo vô trước đã, như vậy không ổn đâu".

Lời tôi vừa dứt, Trương Lăng liền nhìn vào cơ thể của mình, sao đó có chút ngại ngùng, đáp "A, không để ý, tưởng giống như lúc nhỏ, ở truồng tắm mưa nên... Thôi, cậu vào nhà trước đi".

Anh ta vừa nói vừa kéo tôi vô nhà, khiến cho tôi chưa kịp nói năng câu gì.

"Cậu ngồi uống nước đi, đợi tôi thay đồ cái đã".

Trương Lăng bước vội vô phòng, âm thanh của anh ta vẫn còn vang vọng.

Tôi nhìn trên bàn, mùi nước trà ướp bông mai thơm phảng phất. Loại trà này lúc còn nhỏ bán cũng không nhiều, giờ hầu như không còn bán nữa, hiếm lắm mới nhìn thấy, không ngờ nhà Trương Lăng lại có.

Tôi vừa đưa tay rót một ly trà để uống, thì Trương Lăng ở bên trong đã nói vọng ra "À, cậu định đi đâu, mà lại bị té giữa đường vậy?"

Giọng nói của anh ta lúc này có vẻ nghiêm túc, coi bộ cũng đã suy đoán được mục đích của tôi, vì vậy tôi đành nói luôn "Tôi tới nhà bà Năm, hồi chiều bà Năm có sang rủ tôi qua ăn chè bà ba".

Tôi dừng lại một chút rồi nói tiếp "Với lại tôi nghe nói anh về, nên cũng định qua gặp, dù sao cũng là bạn bè mà".

Lời tôi nói vừa dứt, ở bên trong phòng không phát ra âm thanh nào, đúng thiệt là khó hiểu.

Đoạn, Trương Lăng bước ra với bộ quần áo đá banh, trông anh ta ăn bận như vậy lại có vẻ cao hơn nhiều.

Trương Lăng ngồi xuống cái ghế đối diện với tôi, sau đó lên tiếng hỏi "Mà bộ cậu được nghĩ phép về hay sao? Khi nào lên lại Sài Gòn".

Tôi mỉm cười, đáp "Cũng xin chỉ nghĩ vài ngày, còn việc lên lại Sài Gòn hay không cũng không quan trọng, bởi vì cơ bản công việc viết lách đối với tôi ở đâu mà viết không được chứ? Chỉ cần thoải mái thôi".

Nghe tôi nói vậy, Trương Lăng liền gật đầu, vẻ mặt có chút thay đổi khó hiểu.

Tôi thầm nghĩ, sẵn tiện anh ta đang hỏi về mục đích về quê, không bằng tôi cũng hỏi ngược lại anh ta coi sao. Bèn lên tiếng "Còn anh, nghe nói là cảnh sát trưởng ở Hàm Võ mà, công việc rất bận rộn, hiếm khi có thời gian rảnh rỗi về quê lắm, bộ có chuyện gì xảy ra sao?".

Vừa nghe câu hỏi của tôi, sắc mặt của Trương Lăng liền thay đổi, anh ta nuốt một ngụm nước miếng, rồi trầm giọng đáp "Nói thiệt cho cậu biết, tôi về quê lần này thực chất là vì công việc".

Anh ta ngưng lại, sau đó đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tôi, mà hỏi "Cậu về đây vừa lúc, chắc là cũng biết tới vụ xác nữ trôi sông chứ?".

Lời nói này khiến cho tôi giựt mình, nghĩ bụng không lẽ lại có liên quan tới Quỷ Sông sao? Liền gấp gáp hỏi "Tôi có nghe nói, nhưng mà chẳng phải đã giao phó cho cảnh sát thôn mình giải quyết rồi hay sao?"

"Nếu như một cái xác chết trôi, thì dĩ nhiên tôi sẽ không tham gia, hiện tại lại có thêm một cái, mà lần này cũng y hệt như lần trước, một chút dấu hiệu gây tử vong cũng không có. Nên dấy lên nghi ngờ là giết người hàng loạt".

Vừa nói xong những lời này, anh ta liền gõ ngón trỏ lên trên bàn, âm thanh vang lên khiến cho tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng, hình như anh ta có vẻ như cũng đã liên tưởng tới một vụ việc nào đó, liền lên tiếng nói thêm "Trước khi tôi về đây, tôi có đọc sơ qua hồ sơ của vụ án, thì mới phát hiện ra một chuyện khá kỳ quái, hình như vụ việc này chỉ xảy ra ở vùng sông Hậu, thời gian có vẻ đã được định trước".

"Ý anh là, rất có thể hung thủ chỉ quanh quẩn xung quanh sông Hậu? Và giết người theo một chu kỳ nhất định sao?"

Tôi ngạc nhiên hỏi, Trương Lăng thì chỉ biết gật đầu đồng ý, có vẻ như anh ta cũng chú trọng tới điểm kỳ lạ ở dòng sông Hậu, mà nói chính xác là Quỷ Sông. Tôi liền hỏi "Vậy thì nạn nhân tiếp theo sẽ như thế nào?"

"Đây cũng chỉ là suy đoán".

Anh ta thở dài, ra vẻ thất vọng nói tiếp "Đây cũng chỉ là suy đoán của riêng tôi, về vụ việc này rất khó giải thích về tình trạng và cách suy nghĩ của kẻ sát nhân hàng loạt. Nhưng tôi biết rằng nhất định sẽ có những vụ án chết trôi kỳ lạ liên tiếp xảy ra, nếu như chưa thể phá được vụ án này ngay".

"Vậy thì coi bộ chỉ có cách tìm ra điểm chung nhất của hai vụ án kia, thì mới có thể xác định được mục đích, cùng với thủ pháp giết người của tên sát nhân kia".

Tôi gấp gáp hỏi, bởi vì bản thân cũng rất tò mò không biết vụ án thứ hai, về các xác chết trôi kia rốt cuộc ra sao?

Trương Lăng nhìn tôi một cái thực sâu, rồi nghi hoặc nói "Cậu có vẻ quan tâm tới vụ án này quá? Không lẽ cậu cũng biết về gì đó hay sao?"

Nghe anh ta nói vậy, tôi thoáng cái đứng hình, liền vội vội vàng vàng nói ra một lý do "Tôi không biết gì đâu, cũng chỉ nghe một người cảnh sát ở thôn nói qua thôi, nên cũng có chút tò mò, nếu như anh không muốn kể thì thôi vậy".

"Thì ra là vậy".

Trương Lăng thở phào, sau đó lại nói "Vụ án này tuy có phần khá kỳ lạ, nhưng mà nếu nói một số chuyện về xác chết trôi thì vẫn có thể, bởi vì trên cơ bản đó hoàn toàn là chuyện bình thường, không phải chuyện cần bảo mật gì hết".

Nghe anh ta nói vậy, tôi liền thuận thế hỏi chi tiết hơn "Nếu vậy thì xác chết thứ hai ra sao? Có giống với xác chết thứ nhất hay không?"

Vừa nói tôi vừa cố gắng bày ra nét mặt hỏi chuyện bình thường, không để lộ ra bộ dạng quan tâm chuyện này quá mức, tránh để anh ta nghi ngờ.

"Cơ bản là như vầy"

Trương Lăng bắt đầu dùng giọng nói trầm trầm như đang kể chuyện ma, nó càng khiến cho tôi cảm thấy tò mò.

"Nạn nhân lần thứ hai là nam, có cùng tình trạng chết y hệt như nạn nhân thứ nhất, trên thân thể và tổng quan đều không có dấu hiệu của nghẹt thở, thương tật hay độc dược, chỉ có biểu hiện của tình trạng chết trôi. Đồng thời, nạn nhân nam này nếu so sánh về bộ dạng trước khi chết, thì nhất định là một người khá mạnh khỏe, cao lớn, bự con, cũng vì vậy rất khó để hành hung, mặt khác sẽ không thể nào không để lại thương tích hay dấu vết gì được. Đây chính là điểm kỳ lạ"

"Cảnh sát trưởng, ở ngoài bờ sông lại xuất hiện thêm một xác chết trôi nữa rồi".

Trương Lăng còn chưa nói hết, thì đột ngột có một giọng nói gấp gáp của một người từ bên ngoài bận đồ cảnh sát vang lên, câu nói cắt ngang của trò chuyện của tụi tôi. Trương Lăng đột ngột đứng bật dậy, khuôn mặt tối sầm nói "Các cậu ra đó trước, phong tỏa hiện trường, không cho bất kì ai vô, tôi thay đồ xong sẽ ra liền".

Người cảnh sát kìa nhìn chằm chằm vào Trương Lăng một hồi, rồi sau đó gật đầu lia lịa mà vội vã rời đi.

"Lại thêm một nạn nhân nữa rồi, coi bộ chuyện này đích thị do một tên cuồng sát gây ra".

Trương Lăng bực bội suy đoán, nhưng mà những gì anh ta nói, có phần chưa hợp lý cho lắm nếu là một tên cuồng sát gây ra, thì khi có cảnh sát điều tra, hắn nên dừng lại một khoảng thời gian cho mọi chuyện êm xuống trước khi giết người tiếp, đằng này lại ra tay liên tục. Không lẽ hắn không sợ bị phát hiện sao? Nói cách khác hắn căn bản không phải là người.

"Bây giờ tôi có chút chuyện cần giải quyết rồi, chắc là hơi lâu đó".

Trương Lăng đột nhiên lên tiếng, khiến cho dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang. Chỉ là câu nói này, không lẽ anh ta là đang muốn đuổi khéo tôi hay sao? và không muốn tôi dính dáng vào chuyện này.

"Thôi, tôi cũng có việc phải về rồi"

Tôi thuận theo suy nghĩ của anh ta, mà trả lời một câu cho yên ổn mọi chuyện, với lại tôi không muốn để lộ quá nhiều sự quan tâm dư thừa, khiến cho anh ta nghi ngờ mà đề phòng tôi.

"Vậy khi khác gặp"

Lời của Trương Lăng vừa dứt, tôi liền gật đầu mà rời đi.

Hiện tại cách duy nhất chính là tìm Nguyễn Thành Hiên, chắc chắn anh ta biết không ít chuyện. Có lẽ sẽ giúp đỡ khá nhiều cho tôi.

Tôi vội vàng bước về nhà, chỉ là vừa tới cửa đã nhìn thấy Nguyễn Thành Hiên ngồi ở trong nhà, còn chưa kịp bất ngờ, thì anh ta đã lên tiếng "Phúc Phúc, cậu đi đâu vậy? Tôi ở đây lo lắng cho cậu lắm"

Tôi liền bày ra bộ mặt ngạc nhiên, lên tiếng nói "Lo lắng gì? Tôi chỉ là tới nhà một người bạn nói chuyện phiếm thôi".

"Không thể nào, Lão Phan vừa mới bói cho cậu một quẻ, theo quẻ bói đó thì chính là nói cậu sẽ gặp chuyện, có thể sẽ mất mạng".

Nguyễn Thành Hiên nói chuyện rất nghiêm túc, không giống như anh ta đang giỡn với tôi chút nào, câu nói này làm tôi bất chợt nhớ tới một vụ việc, liền nói "À, chắc là tôi bị té xuống ruộng trong lúc tới nhà người bạn trong xóm, nhưng mà tôi không sao hết, người bạn kia đã phát hiện và giúp đỡ tôi rồi".

Vừa nói xong câu, tôi liền ngồi vào trong ghế, Nguyễn Thành Hiên mắt bự mắt nhỏ, nói "Không thể nào, theo quẻ bói thì cậu phải mất mạng, nhưng mà hiện tại thì không... Chẳng lẽ..."

Nói tới đây, anh ta liền nhìn chằm chằm vào tôi, khuôn mặt tối sầm lại, coi bộ đã xảy ra chuyện gì đó? tôi liền sốt ruột lên tiếng hỏi "Chẳng lẽ gì? Bộ anh đã nghĩ tới chuyện gì rồi hay sao?"

Nguyễn Thành Hiên lúc này nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi mà trả lời "Theo như quẻ bói, Quỷ Sông đang muốn lấy mạng của cậu, nhưng mà hiện tại cậu vẫn bình bình an an, coi bộ nó đã chuyển mục tiêu, chắc chắn đã có một kẻ đã chết thay cho cậu rồi đó đa".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện