Sở Từ nhìn Cố Tầm Xuyên như vậy, khoé môi không nhịn được cong cong, đôi mắt trở nên sáng người, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.
Tiểu cô nương cũng thật....
Có còn chút thông cảm nào hay không? Nhìn đội trưởng của mình bị như vậy, cư nhiên còn cười.
Tiểu nha đầu thật xấu tính.
Cố Tầm Xuyên nhướng mày, rũ mắt nhìn tiểu cô nương sắp cười ra tiếng, đè thấp giọng nói, mang theo phần bất mãn cất lên, "Cười cái gì?"
Tiểu phôi đản.
Mắt thấy nữ nhân kia sắp đi đến gần hai người, tiểu cô nương mới đưa tay xoa cằm Cố Tầm Xuyên, thanh âm mềm mại mang theo ý cười mở miệng, "Đội trưởng thật đáng thương a."
Biết đáng thương mà còn cười được sao?
Cằm bị xúc cảm mềm mại ấm áp chạm vào, Cố Tầm Xuyên theo bản năng nắm lấy bàn tay của tiểu cô nương, nhìn đôi mắt của cô.
Anh cười lên một tiếng, sự bất mãn trong lòng cũng bị Sở Từ xua tan đi rất nhiều.
Tất nhiên Ôn Như Nguyệt cũng đã nhìn ra không khí kì lạ giữa hai người.
Cô ta hơi nheo mắt, đáy mắt hiện rõ sự suy tư.
Cô đương nhiên biết cô gái đứng cạnh Cố Tầm Xuyên.
Nữ tuyển thủ điện tử đầu tiên gây xôn xao cộng đồng dư luận, Sở Từ, ID Coco.
Đôi mắt Ôn Như Nguyệt đảo quanh người Sở Từ còn chưa đến tuổi vị thành niên bắt đầu đánh giá, ngay sau đó hiện lên một tia khinh miệt ở đáy mắt.
Tuy rằng lớn lên đúng là có chút đáng yêu, nhưng vừa nhìn liền biết phát triển không được tốt, loại con gái như này, rốt cuộc có điểm nào gợi được sự hứng thú của đàn ông cơ chứ?
"Xuyên Thần." Ôn Như Nguyệt nghĩ vậy, sau đó mỉm cười tới gần hai người, "Em được mời tới làm bình luận viên cho trận đấu, nếu anh rảnh thì cùng nhau đi ăn một bữa đi."
Cố Tầm Xuyên không thèm nâng mí mắt, căn bản không thấy cô ta, cứ như vậy rũ mắt nhìn Sở Từ, một bộ dáng 'nếu không phải ra ngoài đi tìm em thì tôi đã không gặp chuyện như vậy, em nói, bây giờ phải làm thế nào?'
Một bộ dáng muốn doạ người.
Sở Từ kéo góc áo của anh, chớp đôi mắt to tròn, nhìn thoáng qua sắc mặt cứng đờ của Ôn Như Nguyệt, sau đó khua khua bàn tay nhỏ nắm lấy tay Cố Tầm Xuyên, cong môi cười ngọt ngào, cũng không thèm để ý Ôn Như Nguyệt nói, "Đội trưởng, tôi đói bụng rồi, bao giờ chúng ta quay về?"
Đáy mắt Cố Tầm Xuyên hiện lên ý cười, sau đó lập tức nháy mắt che đi, lấy điện thoại ra nhìn tin nhắn, thấy Tiểu Tường gửi năm, sáu tin nhắn cảnh cáo anh không được làm loạn ở bên ngoài. Cho dù anh có tiền có thế đi chăng nữa, nhưng hiện tại đang đấu giải quốc gia, bắt anh không được gây chuyện.
Cố Tầm Xuyên nhẹ ngô một tiếng, tuỳ ý đáp lại Tiểu Tường bằng một cái nhãn dán mặt cười, sau đó mới nâng mắt, nhìn về phía Ôn Như Nguyệt sắp không giữ nổi nụ cười trên mặt nói, "Không cần, không quen."
Sau đó xoay người đưa bàn tay to lớn xoa đầu tiểu cô nương.
Ôn Như Nguyệt chỉ nhàn nhạt nghe thấy thanh âm trầm thấp, tựa hồ mang theo cả chút sủng nịch vang lên, "Cả ngày chỉ biết ăn, mau quay về thôi."
Nhìn bóng dáng hai người dần khuất khỏi tầm nhìn, cô ta cũng không nghe rõ bọn họ nói gì nữa, nhưng chỉ cần nghe ngữ khí vừa rồi cũng đủ để làm Ôn Như Nguyệt cảm thấy choáng váng, rốt cuộc Cố Tầm Xuyên từ trước đến nay vẫn luôn giữ bộ dạng biếng nhác, không bao giờ để người khác vào trong mắt, chính vì vậy mà anh bị đám antifan tặng cho biệt danh, tên không biết tôn trọng người khác.
Kể cả sau khi biết chuyện đó, anh vẫn luôn chẳng để tâm mà làm theo ý của mình, vì sao mà lại có ngữ khí như vậy?