Mặc dù rõ ràng là đang giận dỗi, vậy mà ngữ khí lại đầy sự sủng nịch, giống như chiều người ta lên tận trời.

Trong lòng bỗng chợt dâng lên dự cảm không lành.

Ôn Như Nguyệt đứng yên tại chỗ, vẻ mặt hiện lên sự âm trầm.

......

Những người khác trong đội đều đã đi khỏi sân vận động ngồi trên xe chờ, không bao lâu liền thấy Cố Tầm Xuyên dẫn Sở Từ lên xe.

Tiểu Tường nhướng mày, nhìn Cố Tầm Xuyên đang ngồi bên cạnh, "Dỗ được rồi?"

Khoé môi Cố Tầm Xuyên hơi câu lên, liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi lại lười nhác lên tiếng, "Không, bây giờ quay về là vì còn phải nháo cùng tôi."

"Ai nói muốn đi về nháo cùng anh?"

Sở Từ ngồi ở phía sau theo phản năng liền phản bác.

Cố Tầm Xuyên câu môi, "Em a."

".... Tôi muốn tiếp tục chơi song bài bán sống anh."

"Vậy sao, em thật lợi hại." Cố Tầm Xuyên lười biếng dựa vào ghế, cười nói.

"Ai nha, không phải em nói chứ, anh đừng có cãi nhau giống như học sinh tiểu học như vậy không?" Trương Cẩn ngồi bên cạnh nghịch điện thoại nghe vậy không nhịn được ngẩng đầu, "Quan trọng là mỗi lần hai người cãi nhau như vậy, bọn em đều có cảm giác bản thân rất dư thừa a, hai người không phải quan hệ yêu đương, bọn em cũng không phải là bóng đèn, rốt cuộc làm vậy làm gì?"

Tiểu Tường nghe xong liền đồng tình gật đầu, nhìn về phía Cố Tầm Xuyên, cũng không biết não có bị  đập vào đâu hay không mà cả ngày chỉ biết vô liêm sỉ khi dễ con gái nhà người ta.

Khi dễ xong lại đi dỗ, đây là cái thể loại sở thích gì vậy? Sau đó liền thấy lão nam nhân vô liêm sỉ đảo mắt nhìn qua, bên trong con ngươi không có bất luận cảm xúc, cũng không hề để ý mở miệng.

Vừa đúng lúc xe khởi động, lập tức lấn át thanh âm lười biếng của anh.

[Giá trị yêu thích của Cố Tầm Xuyên +10, hiện tại 75.]

Tiểu Tường ngồi bên cạnh mơ hồ chỉ có thể nghe thấy một hai chữ, không khỏi giương mắt sang nhìn một cách kì lạ.

Chỉ thấy anh ngáp một cái rồi nhắm mắt, một bộ dạng không quan tâm tới xung quanh.

Cái tính khí này cũng thật.... Xấu.

Tiểu Tường lẩm bẩm, cúi đầu tiếp tục lướt điện thoại của mình.

Không khí vô cùng yên tĩnh, đa số mọi người nếu không phải đang lướt điện thoại thì cũng là đang nhắm mắt dưỡng thần, chỉ còn tiếng động cơ ô tô vang lên bên tai.

Nam nhân đang nhắm mắt nghỉ ngơi xong lại nâng mí mắt nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn tiểu cô nương phía sau thu mình thành một đoàn, khoé môi không khỏi cong lên, nghĩ lại lời nói lúc nãy của bản thân.

'Đúng vậy, mấy người đúng là rất dư thừa.'

Không khỏi cười một tiếng, mang theo tia bất đắc dĩ sau đó mới nhắm mắt lại.

SJ tham gia vào ngày thứ ba sau khi giải đấu bắt đầu, căn bản mỗi ngày đều phải thi đấu để tích luỹ điểm, điểm số mỗi vòng đều không giống nhau, cuối cùng hai đội đứng đầu sẽ được chọn, một là trở thành nhà vô địch, hai là đội đạt được nhiều điểm thi đấu nhất sẽ tham gia đấu giải thế giới.

Thông tin về các đội đối thủ đều đã được các chuyên gia phân tích ổn thoả rồi giao cho mọi người, xem như cũng là đội ngũ tái đấu không tồi.

Đại khái là do đây là lần đầu tiên Sở Từ tham gia đấu giải nên có không ít fans đã đợi sẵn ở sân vận động để xem, đầy ắp tiếng cổ vũ ồn ào.

Sau khi ổn định vị trí, Trương Cẩn đảo mắt nhìn quanh một vòng, vui vẻ nói, "Thật là đông, giống như đang ở trận chung kết vậy."

"Từ muội, lúc trước tôi có xem qua trên Weibo có rất nhiều người khinh thường cậu, cậu có muốn nói gì không?" Lưu Văn bên cạnh vừa điều chỉnh lại thiết bị vừa cười nói.

Động tác Sở Từ dừng lại, chậm chạp cất giọng, "Nói cái gì sao? Đợi lát nữa tôi sẽ bắt bọn họ quỳ xuống gọi baba."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện