Trà Bạch:...
Được rồi, hằng ngày đều dành thời gian ở cạnh với đám thanh niên nghiện điện tử, chuyện học được mấy lời cợt nhả như vậy là hoàn toàn bình thường... Rất bình thường... Nó phải hiểu... Phải hiểu...
Chỉ cần đừng hở tí dùng nắm đấm để biểu diễn, nó cảm thấy như vậy đã rất tốt rồi, nó chính là một hệ thống tốt rất hiểu chuyện.
Đúng, chính là dạng này, không sai.
Sau khi nỗ lực thuyết phục bản thân, nó tiếp tục mỉm cười lặn xuống.
......
Nghe tiểu cô nương phát ngôn ra câu nói như vậy, Lưu Văn bên cạnh không khỏi nghẹn lại không biết nói gì.
Trương Cẩn cùng An Hữu Chi đều ôm bụng cười thành tiếng, Cố Tầm Xuyên không nhịn được mà cong môi, đôi mắt tràn đầy ý cười, sau đó đưa tay xoa đầu tiểu cô nương nói, "Đừng có học nói từ bọn họ."
Sinh ra vốn đã như vậy, đâu có học hỏi từ bọn họ? Tiểu cô nương bất mãn liếc mắt nhìn anh một cái.
"Tiểu tỷ tỷ, 666!!" Trương Cẩn ở bên cạnh cao giọng hò hét, "Thấy chưa, Từ muội của chúng tôi chính là có bàn tay to, trụ cột của đội ngũ, Xuyên ca đã là thứ từ thời đại trước, điện tử thể thao vẫn nên là nhường cho những người trẻ tuổi."
"Thể thao điện tử có nên nhường cho người trẻ tuổi hay không thì tôi không biết, dù sao tôi biết cậu chắc chắn sẽ nói điều đó, chờ đến khi thi đấu xong, Xuyên ca nhất định sẽ dạy cho cậu một bài học nhớ đời." An Hữu Chi cười nói, thấp giọng nhắc nhở Trương Cẩn.
Tiểu Tường ở bên cạnh nghe được cũng không khỏi giật giật mí mắt.
Đây là đấu giải quốc gia, vậy mà cả đám lại nhởn nhơ đứng cợt nhả mà không hề lo lắng, Tiểu Tường đứng sau không nhịn được giơ tay vỗ vào đầu An Hữu Chi cùng Trương Cẩn.
Sau đó híp mắt nói, "Còn dám cợt nhả nữa thì lúc trở về phạt mấy cậu đi dọn nhà vệ sinh, cũng đỡ tốn tiền cho dì giúp việc."
"Tôi cảm thấy những người trẻ tuổi nên có một sức khoẻ cường tráng để có thể hỗ trợ sự nghiệp thể thao điện tử thời hiện đại." Cố Tầm Xuyên không ngẩng đầu lên tiếng, "Vì vậy cậu phải dậy sớm chạy mười vòng quanh tiểu khu là hợp lí nhất."
Vừa dứt lời, vẻ mặt Trương Cẩn hiện ra tia hoảng sợ.
Tiểu khu trong miệng Cố Tầm Xuyên kia chính là khu căn cứ biệt thự của bọn họ a, lớn đến vậy mà bắt chạy mười vòng?
"Ý kiến hay." Tiểu Tường nhìn biểu tình của Trương Cẩn, cũng nở nụ cười ứng hoà nói.
"Tường ca, Xuyên ca, nói vậy thì không bằng thà tự sát còn hơn." Trương Cẩn sợ hãi mở miệng, bắt cậy chạy bộ, không bằng cậu tự sát luôn đi cho nhanh.
"Rốt cuộc cậu cũng có chút tiền đồ." Lưu Văn đeo tai nghe lên cười nói.
Trận đầu, mọi người đều cố ý để Sở Từ có thể thả lỏng thư giãn, để tránh tới khi vào thi đấu thật bị căng thẳng, nên không khí cũng không quá áp lực.
Rất nhanh bắt đầu.
Phía địch thủ đã nghe qua cách chơi của Sở Từ, sau đó cũng xem qua rất nhiều tư liệu, tuy rằng cũng cẩn thận, nhưng thật ra nhìn bộ dạng nhuyễn manh của Sở Từ khiến họ không quá cảnh giác lắm.
Sau đó chờ bọn họ phản ứng lại thì tiểu cô nương đã bắt đầu điên cuồng đuổi theo bọn họ để đánh.
Thao tác quyết đoán nhanh nhạy làm người ta căn bản không thể đánh lại, cả người đặc biệt tàn bạo.
Phe đối thủ ban đầu chỉ nghĩ cần tránh Cố Tầm Xuyên là được, và kết quả? Vừa tránh thoát khỏi Cố Tầm Xuyên, ngay sau đó lại gặp được Sở Từ đang đứng trong góc tường chờ đợi đã lâu.
Quả thực đây là một trận đấu lưu lại bóng ma tâm lí cho bọn họ.
Đến khi thua tận 2:0, phe địch vẫn chưa phản ứng lại.
Nhanh như vậy đã đánh xong rồi?
Trận đấu kết thúc, mấy người bên phe đối diện liền đứng dậy, nhìn về phía tiểu cô nương nhỏ nhắn mềm mại ngồi ở giữa.