Này không phải là muốn leo lên trời nữa, không bằng nhảy lên đầu anh nhảy disco luôn đi.
Cái tiểu phôi đản này.
"Tôi nghe thấy rồi."
Cố Tầm Xuyên mở miệng nói, đôi mắt màu trà đảo nhìn về phía Sở Từ, chỉ thấy cô ngước đôi mắt to tròn, vẻ mặt vô tội, đáp, "Em không nói, em nói lúc nào?"
Sở Từ hất cằm, nhất quyết không thừa nhận.
Cố Tầm Xuyên khẽ cười một tiếng, vươn tay muốn nhéo gương mặt cô. Sở Từ nghiêng mình né tránh, đồng thời nghiêm túc mở miệng, "Anh nói xem, chữ nào là nói bậy?"
Nói xong còn giơ ba ngón tay lên, giống như muốn anh phải tính toán.
Con, là nói bậy sao? Không phải.
Mẹ, là nói bậy sao? Không phải.
Nó, là nói bậy sao? Không phải.
Vậy thì chỗ nào là nói bậy?
Nghe lý luận sắc bén của Sở Từ, Cố Tầm Xuyên nhịn không được muốn cười thành tiếng.
Chỉ giỏi nguỵ biện.
Này là học từ ai a?
Trương Cẩn ở bên cạnh nỗ lực rụt lại thân mình, tuy rằng không có tác dụng gì, cuối cùng chỉ yếu ớt mờ miệng, "Từ muội rõ ràng còn lợi hại hơn cả em a, cái này khẳng định không phải học từ em."
Vẻ mặt Trương Cẩn giãy dụa cầu cứu.
Khát vọng sinh tồn mãnh liệt.
"Đừng náo nữa, trận đấu sắp bắt đầu rồi." Tiểu Tường mở miệng ngăn lại, đáy mắt mang theo một đạo cân nhắc nhìn về phía Cố Tầm Xuyên cùng Sở Từ.
Từ lúc Sở Từ tới, tại sao anh luôn cảm thấy vị đại gia này luôn có điểm không thích hợp?
Tuy rằng mới lúc đầu, Cố Tầm Xuyên không có biểu hiện gì lạ, nhưng sau đó cả ngày chỉ biết khi dễ con gái nhà người ta, trêu chọc xong lại đi dỗ dành, trừ bỏ điểm này, khi ở bên ngoài anh vẫn luôn bảo vệ Sở Từ.
Ban đầu anh còn tưởng, lương tâm của vị đại gia này trỗi dậy, biết người ta là nữ sinh nên không thể giáo huấn giống như đám tiểu tử, nhưng hiện tại... Nghĩ những chuyện xảy ta gần đây, Tiểu Tường không nhịn được nhướng mày.
Hai người này có phải hơi thân cận quá không?
Chủ yếu là do trong đội không phải ai cũng dám cùng Cố Tầm Xuyên trêu đùa như vậy, căn bản cũng không dám nghĩ tới loại chuyện này.
Tiểu Tường nhìn gương mặt Cố Tầm Xuyên, nhăn mày.
Vị gia hoả này, hẳn là không đến mức ra tay với một cô gái mới có 17 tuổi đi?
Hẳn là... Sẽ không đi?
Sau một ván đấu, thật vất vả mới thấy SK thua, trên mạng còn đang chửi rủa chưa tới quá 40 phút, ngay sau đó đội đối diện liền bị SJ "đang nghiêm túc" quật ngược một cái.
Chửi còn chưa xong đã bị vả mặt bôm bốp, còn cái gì tốt hơn không?
Sau đó, SJ cũng được xác định được tham gia thi đấu giải toàn cầu, cũng có thể nói là đội được coi trọng nhất.
Nhận được cúp xong, nhân viên công tác cùng các thành viên trong đội SJ đều vui mừng hớn hở, một đám tụ tập thảo luận xem buổi tối nên đi đâu để ăn mừng, Sở Từ đi bên cạnh Cố Tầm Xuyên, cả hai đi ở cuối cùng.
Cố Tầm Xuyên vẫn như cũ, biểu tình lười biếng, cũng không rõ rốt cuộc đang nghĩ gì, liếc mắt nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.
Mắt thấy khoảng cách hai người cùng đội ngũ có điểm xa, Cố Tầm Xuyên dừng lại, nhanh chóng cúi người hướng tai Sở Từ cắn một cái.
Sở Từ bị hành động của anh làm cho kinh hãi, giơ tay che đi tai của mình, ngước mắt nghi hoặc, "Đội trưởng?"
"Muốn hôn em, làm sao bây giờ?" Cố Tầm Xuyên rũ mắt, hơi cong eo thấp giọng nói.