Lúc ở trên bục lãnh thưởng, trong nháy mắt, ánh đèn liền chiếu rọi lên khuôn mặt đầy ý cười xán lạn của cô.

Nếu không phải còn có chút lý trí tồn tại, phỏng chừng lúc ấy anh đã vươn tay ôm lấy cô gái nhỏ vào lồng ngực rồi.

Sở Từ dừng lại, chớp mắt nhìn anh.

Lão nam nhân vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt màu trà có phần nặng nề, biểu thị rằng bản thân thật sự muốn hôn hôn.

Anh liếc mắt nhìn người xung quanh, tựa hồ có một tia uỷ khuất, "Một cái có được không?"

"Không được."

Sở Từ mở miệng đáp, Cố Tầm Xuyên bất mãn một tiếng, mí mắt gục xuống, cọ cọ bên người cô, bộ dáng có điểm đáng thương, bất quá phải biết nơi này không phải nơi để anh có thể náo loạn.

Nghĩ như vậy, Sở Từ liền vươn tay, đầu ngón tay mềm mại túm lấy tay anh.

Phúc lợi đưa tới cửa như vậy, không nhận lấy thì chẳng lẽ tự uỷ khuất chính mình sao?

Cố Tầm Xuyên rũ mắt, đem bàn tay của Sở Từ nắm chặt, ngay sau đó liền nghe thấy cô mở miệng, thanh âm tuy không lớn, nhưng anh lại có thể phá lệ nghe thấy được ở nơi ồn ào như vậy, "Bất quá nhìn đội trưởng đáng thương như vậy, hôn thì không được, nhưng nắm tay thì vẫn có thể."

Ngọt đến không chịu được, đầu ngón tay của cô không thành thật mà cựa quậy một chút.

Trong nháy mắt liền đem bực bội trong lòng anh xua tan đi không ít.

Tuy rằng vẫn rất muốn hôn một cái...

Lực đạo trong tay có phần mạnh hơn, thanh âm Cố Tầm Xuyên mang theo một tia vui vẻ, ôn nhu ghé bên tai cô nói, "Em thật biết dỗ người."

Đặc biệt là dỗ anh.

"Nếu không phải thấy đội trưởng đáng thương như vậy, còn lâu em mới dỗ anh."

Hai người dính lấy nhau, hai bàn tay đan chặt.

Nghe cô nói, Cố Tầm Xuyên bật cười.

Đến khi về lại phòng nghỉ, hai người mới buông tay ra, Cố Tầm Xuyên vừa thu dọn đồ đạc của mình xong, tuỳ tiện ném sang một bên, sau đó đứng dậy mở cửa định đi ra ngoài.

"Đợi một chút, cậu lại đi đâu vậy?"

Tiểu Tường giúp đỡ mọi người thu dọn đồ đạc, thấy động tác của anh liền cảm thấy chính mình vì cái đội ngũ này cũng thật tận tâm.

"Trong lòng kích động, muốn đi ra ngoài hít thở không khí."

Khuôn mặt này, nhìn thế nào cũng không thấy một chút kích động a.

Thật vất vả mới thi đấu xong, phỏng chừng muốn chạy ra ngoài hút thuốc đi, Tiểu Tường phất phất tay ý chỉ anh xử lý nhanh một chút rồi trở về.

Đi vào sân vận động tuỳ tiện tìm một chỗ, Cố Tầm Xuyên cầm lấy hộp thuốc, thật lâu mới rút ra một điếu thuốc đưa lên miệng, vô biểu tình.

Nghĩ tới đôi mắt sáng ngời của cô, khuôn mặt trắng nõn cùng cánh môi phấn nộ, tư vị vừa mềm mại lại vừa ngọt, lúc trước anh từng chạm qua...

Càng nghĩ lại càng bực bội, cuối cùng vẫn là không bình tĩnh, Cố Tầm Xuyên mang một thân đầy hoả nhiệt quyết định trở về lại căn chứ, ôm tiểu cô nương vào trong lòng ngực mới là thoải mái nhất.

Vừa mới đứng dậy, còn chưa kịp đem điếu thuốc trên miệng xuống thì bên cạnh truyền đến âm thanh giày cao gót, tiếp đó một bóng người xuất hiện, "Xuyên Thần, anh đợi một chút."

Người nọ mặc bộ đồ công sở màu trắng, sắc mặt có phần tiều tuỵ, đáy mắt mang theo kiên định đi về phía anh.

Đúng là Ôn Như Nguyệt, chẳng qua hiện tại trông cô ta có chút chật vật, hôm nay cũng không tham gia bình luận giải đấu.

"Xuyên Thần, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?"

Cố Tầm Xuyên đến mí mắt cũng không thèm nâng, căn cắn đầu lọc điếu thuốc, cười nhạt, "Cô là ai?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện