Trong miệng ngậm điếu thuốc lá, trên người mặc đồng phục đội, biểu tình có chút lười biếng, bộ dạng đến một cái liếc mắt cũng không thèm bố thí cho cô ta.

Nhưng cũng chính vì bộ dạng này, ai cũng không quan tâm, cũng không để trong lòng, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác cường đại mạnh mẽ, làm người không nhịn được muốn theo đuổi.

Nhưng kết quả rõ ràng không phải như vậy.

Cô đều là vì muốn tốt cho anh.

Ôn Như Nguyệt cắn khoé môi, bước nhanh đến phía trước cản Cố Tầm Xuyên lại, "Xuyên Thần, có phải những bức thư cùng với những đả kích đến công ty của nhà em, đều là do anh phân phó có phải hay không?"

Thật là phiền phức.

Cố Tầm Xuyên bực bội nhíu mày, cắn đầu lọc thuốc, nếu sớm biết ra đây sẽ gặp phải chuyện này, không bằng ở lại phòng nghỉ của Sở Từ ôm hôn.

"Tại sao anh lại làm như vậy?" Thấy Cố Tầm Xuyên không hé miệng mở lời, thanh âm Ôn Như Nguyệt càng trở nên gấp gáp, "Trong cái giới này vốn dĩ không nên có một nhân tố không an định tồn tại, em là như vậy là vì chỉ muốn anh tốt hơn, càng chắc chắn lấy được vinh quang vốn nên thuộc về anh, đó là tất cả thứ mà mọi người đều mong đợi, cũng không phải là thứ mà anh vẫn luôn mong muốn sao? Lấy được quán quân của giải đấu quốc gia, cũng là của giải đấu quốc tế, đem nó về Hoa Hạ, không phải đó là mục tiêu mà anh vẫn luôn nỗ lực muốn có được sao?"

Đôi mắt màu trà của Cố Tầm Xuyên hơi nheo lại, lấy điếu thuốc đang ngậm xuống, ở đầy ngón tay hơi xoay tròn.

"Anh muốn mọi người thất vọng đối với anh sao?!" Ôn Như Nguyệt căm giận nhìn anh.

"Vậy tôi hỏi..." Cố Tầm Xuyên hừ một tiếng, đáy mắt lạnh lẽo thâm trầm, doạ Ôn Như Nguyệt lùi về sau mấy bước, "Cô là ai?"

Cô ta cho rằng mình là ai? Có cái tư cách gì để quản tới những việc này? Có cái tư cách gì để bắt buộc mọi người phải đứng trên lập trường của cô? Lại có cái tư cách gì để hắn phải giải thích?

Thật khôi hài.

"Nếu tôi là cô, tôi đã sớm thu tay cụp lại cái đuôi mà làm người, nói không chừng tôi đã có thể tha cô một mạng, dù sao dạo gần đây tâm tình của tôi còn đang tốt." Cố Tầm Xuyên nhếch khoé môi, "Nhưng cô một hai nhất định phải đến trước mặg của tôi, vậy tôi cũng không ngại khiến cô thảm hại hơn một chút."

"Anh..."

Lười biếng trên người Cố Tầm Xuyên tan đi, thay vào đó là một loại hơi thở âm trầm, cứ như vậy nhìn cô ta, giống như đối với mọi vật đều là sự chế giễu cùng khinh miệt.

Loại khí thế này luôn bị anh giấu đi, không để người phát hiện đến, nhưng một khi đã xuất hiện, liền khiến cho nhân tâm kinh sợ không nói lên lời.

"Không tính đến chuyện cô nói một chút đạo lý cũng không có, cũng đừng có dùng cái lý luận kia đem ra nói với tôi, mấy người có làm cái gì, tôi cũng chưa từng để trong lòng, cô thì biết cái gì?" Điếu thuốc trong tay cũnv bị anh bẻ thành hai nửa, vụn thuốc rơi vào tay, Cố Tầm Xuyên rũ mắt nhìn thoáng qua, cũng lười quan tâm trực tiếp ném vào thùng rác bên cạnh rồi xoay người rời đi.

Thần sắc lười biếng có phần mệt mỏi, mang theo một tia bực bội chán ghét.

Đáy mắt không hề gợn sóng.

Đúng, không sau, có rất nhiều người vì cái mục tiêu kia mà phấn đấu, bất quá đối bới anh mà nói, tham gia mấy thứ này cũng chỉ cảm thấy có tính khiêu chiến mà thôi.

Cố Tầm Xuyên trời sinh lương bạc quá mức, nếu muốn cùng anh giảng mấy cái đạo nghĩa đó thì thật xin lỗi, anh không cần.

Anh trước kia không để ý thứ gì, hiện tại cũng chỉ để ý một thứ.

Chính thứ kia đã khiến anh đến thuốc cũng không dám đốt một điếu, khi trở về cũng sợ bị cô phát hiện là bản thân hút thuốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện