Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

Notebook giống như chỉ dùng để ghi nhật ký, nhưng không nhiều lắm.

Đứt quãng, có đôi khi mấy tháng mới viết một lần.

Những thứ được ghi lại ở đây là cuộc sống phi thường buồn tẻ của Khương Lộ Vân.

Ngẫu nhiên còn xen kẽ nội dung trò chuyện giữa ông ấy và Khương Tầm Sở.

Ví như 'Hôm nay ba ba không về kịp đón sinh nhật cùng con trai' 'Hôm nay không đi họp phụ huynh cho con trai được, rất xin lỗi con' vân vân.

Lật đến cuối cùng cũng không có gì đặc biệt.

Khương Tầm Sở nhìn kiểu chữ quen thuộc, biểu tình có chút sững sờ.

Linh Quỳnh chụp bả vai Khương Tầm Sở để an ủi hắn.

"Kỳ thật ba đối xử với tôi rất tốt." Khương Tầm Sở nói: "Tôi cũng không muốn trách ông ấy."

Khi còn nhỏ hắn không hiểu nổi, vì sao ba ba của người khác có thể đến trường học đón con tan học.

Nhưng đợi đến một độ tuổi nhất định, hắn cũng có thể hiểu cho Khương Lộ Vân.

Bản thân Khương Tầm Sở cũng không phải là một người thích giao tiếp, hắn có thể tìm những thứ mình thích ở trong sách.

Khương Tầm Sở nói xong sửng sốt trong chốc lát, khép notebook lại, giây tiếp theo lại mở ra, ngón tay ấn mạnh và trượt xuống theo tờ giấy.

Một trang của notebook đã bị xé ra.

Khương Lộ Vân không có thói quen xé notebook.

Viết sai rồi thì trực tiếp sửa, nếu không muốn viết tiếp thì bỏ dở ở đó.

Vài năm trước đều như thế, nếu viết đến cái gì không nên viết, Khương Lộ Vân cũng chỉ trực tiếp gạch bỏ đi..

Chưa từng xé trang giấy nào.

Khương Tầm Sở nhìn vào trang sau dưới ánh sáng, cảm giác mặt trên có vài vết xước.

Khương Tầm Sở vừa định đứng dậy tìm gì đó, bên cạnh đã có người đưa qua một cây bút chì.

Tiểu cô nương cầm bút chì cong môi cười một cái "Không cần khách khí."

...

Năm 2023, ngày 23, tháng 4.

Tôi không đồng ý việc chuyển đổi phòng thí nghiệm, nhưng tổ thực nghiệm lại cảm thấy là tôi chuyện bé xé ra to, phê chuẩn lần dời đi này.

Sau khi bắt đầu dời đi, tôi vẫn luôn lo lắng sẽ xảy ra chuyện. Xong việc thì chứng minh là tôi đúng, từ đầu đã không nên dời đi.

Trên đường vận chuyển vật thí nghiệm gặp sự cố, khiến toàn bộ những người bảo vệ nó đều chết. Người được điều tới tiếp theo còn chưa kịp chuẩn bị, lúc mở xe ra đã bị vật thí nghiệm tấn công. Tôi vốn tưởng rằng bọn họ sẽ ngưng hẳn thí nghiệm......

...

Nội dung chỉ có bấy nhiêu.

Đằng sau toàn là bỏ trống, không có dấu vết bị ai xé hay được viết thêm chút nào.

"Chuyện virus bùng nổ có quan hệ với vật thí nghiệm kia không?"

Khương Tầm Sở: "Virus bùng phát ở khắp nơi đều cùng một lúc, nếu lây lan qua vật thí nghiệm thì không thể nhanh như vậy."

Linh Quỳnh ngẫm lại cũng thấy đúng: "Vậy cái vật thí nghiệm này dùng để làm gì?"

Khương Tầm Sở lắc đầu.

Linh Quỳnh lật giở cuốn notebook: "Bình thường ba anh hình như không thích viết về chuyện công việc, vì sao đột nhiên lại viết mấy dòng như vậy?"

Lúc trước đa phần đều nói tới những lúc rãnh rỗi nói chuyện phiếm, hoặc là cảm thấy có lỗi với Khương Tầm Sở, mới được ghi lại.

Chưa từng nhắc tới công việc.

"Có thể ông ấy đã phát hiện ra cái gì, cho nên nhất định phải viết." Khương Tầm Sở ngẩng đầu nhìn về phía bốn phía: "Đây là văn phòng của ba tôi."

Qua video Khương Tầm Sở đã thấy qua văn phòng của Khương Lộ Vân.

Nhưng so với văn phòng trong trí nhớ hắn, căn phòng này đã khác rất nhiều.

Như thể có người đã cố ý xóa bỏ sự tồn tại của Khương Lộ Vân.

Nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra.

Cho nên hắn mới có thể dễ dàng tìm thấy két sắt được giấu kín.

"Ký sinh trùng."

Linh Quỳnh và Khương Tầm Sở đồng thời nhìn về phía người nói chuyện.

Mục Sâm cầm một tập tài liệu "Trong thiên thạch có một loại ký sinh trùng, và con người là vật chủ của chúng nó."

Linh Quỳnh: "......"

Khương Tầm Sở: "......"

Trọng tâm câu chuyện lại ở trong tay nam chính.

Không hổ là nam chính ha......

...

Trước khi thiên thạch rớt xuống một lượng lớn như vậy, nó cũng đã rơi một lần trước đó.

Lần đó thiên thạch rớt xuống một thôn có người sinh sống, khiến cho cả thôn chết hết.

Trước đó cái thôn đó rất lạc hậu nên nhân viên giúp đỡ hộ nghèo đã thuyết phục bọn họ đi gần hết rồi.

Cho nên cũng chỉ còn mấy hộ nhà trong thôn thôi.

Thương vong lần đó không tính là nghiêm trọng.

Chính là ở nơi đó, lần đầu tiên bọn họ phát hiện thiên thạch.

Lúc sau liền từ thiên thạch phát hiện ra một loại ký sinh trùng.

Chúng nó dường như không thể thấy bằng mắt thường, tốc độ sinh sản của chúng ở trong cơ thể con người cũng rất nhanh.

Sau đó chính là bước khởi đầu của nghiên cứu thiên thạch.

Trước khi thiên thạch lần này rớt xuống, bọn họ đã nghiên cứu loại ký sinh trùng này hơn một năm.

Cho nên khi thiên thạch rớt xuống trên diện rộng, phía chính phủ mới phản ứng cấp tốc và cách ly thiên thạch rớt xuống với tốc độ nhanh nhất.

Lần này bọn họ vốn tưởng rằng sẽ không tạo ra thảm kịch như lần trước đâu.

Sau khi thiên thạch rơi xuống bọn họ vẫn luôn chú ý.

Không có xuất hiện tình huống người tử vong, bọn họ còn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thế nhưng vẫn mẫu thiên thạch kia, bọn họ phát hiện có kí sinh trùng, chỉ là không biết vì sao không có bị nhiễm đến người.

Thẳng đến khi virus bộc phát, bọn họ mới biết được, ở đâu cũng có người bị nhiễm.

Chỉ là không có bị kích hoạt thôi.

Những kí sinh trùng này có tổ chức theo hình thức xã hội 'kiến chúa'.

Chẳng qua kiến chúa của chúng nó không chỉ có một con thôi.

Chỉ tới khi những 'Kiến Chúa' này phát ra tín hiệu, ký sinh trùng bên trong thân thể con người mới có thể bị kích hoạt.

Còn thiên thạch 'Kiến Chúa', rất may mắn, vẫn ở sở nghiên cứu thứ ba

Lúc ấy nó rất nhỏ, cho nên không cần lấy mẫu, trực tiếp man toàn bộ về.

Ai biết nó càng ngày càng to ra.

Bọn họ phát hiện cái kia không phải thiên thạch, mà là từ vô số ký sinh trùng chồng chất lên.

Sau khi chúng nó chết, thi thể liền sẽ trở thành cứng ngắc, bề ngoài trở thành dáng vẻ của thiên thạch.

Lúc ấy bọn họ còn không biết thiên thạch kia là ' kiến chúa '.

'Kiến Chúa' là bọn họ tự tay đưa ra ngoài.

Sau khi đưa nó rời khỏi đây, virus liền bạo phát.

Sau khi virus bùng nổ, nơi này còn hoạt động hơn một tháng, trong tư liệu rất nhiều thứ đều là có được kết luận trong một tháng này.

Đương nhiên cuối cùng vẫn thất lạc đi đâu mất.

Khương Lộ Vân không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, để lại một phần tư liệu ở chỗ này.

"Xong rồi." Linh Quỳnh đem văn kiện đập xuống ở trên bàn, nuốt một ngụm nước bọt, ngón tay chỉ xuống dưới: "Phía dưới kia là thủy tinh vỡ."

Cho nên những Zombie đó là nghe thấy tín hiệu từ ' kiến chúa ', mới có thể đột nhiên chạy tới đây.

Thiên thạch kia nếu thật sự là ' kiến chúa ', vậy không phải là xong con bê sao? Khương Tầm Sở: "Chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này đi!"

Mục Sâm: "Có đường đi lên sao?"

Khương Tầm Sở: "Phòng khống chế ở bên kia, tôi đi xem, mọi người tìm khắp nơi một chút đi, xem thử có đường ra hay không."

...

Bốn người tách ra tìm đường, Linh Quỳnh không tìm được thang máy hoặc là cửa, nhưng là tìm được một kho hàng.

Bên trong tất cả đều là các loại vũ khí.

Nơi này hẳn là sau khi virus bùng nổ, tạm thời sửa sang lại.

Thời điểm rút lui, có lẽ là ngại trói buộc, cũng có lẽ là không kịp, tóm lại không có mang đi.

"Hứa tiểu thư, Hứa tiểu thư!!"

Âm thanh Chu Thuận từ bên ngoài truyền đến.

Linh Quỳnh thuận tay ôm một cái rương đi ra ngoài.

"Hứa tiểu thư, tìm được thang máy rồi." Chu Thuận ở đầu kia hành lang phất tay.

"Tôi lập tức tới......"

"Thuận Tử!!"

Giọng Mục Sâm át luôn cả giọng Linh Quỳnh, mang theo một tia hoảng sợ bên trong.

Chu Thuận bị hai con Zombie từ hành lang bên cạnh nhào đến, tầm mắt bị chặn ở chỗ ngoặt.

Tiếp theo là vô số Zombie nhào qua.

Tiếng súng vang lên, chấn động cả mặt đất.

Nhưng rất nhanh tiếng súng đã ngừng.

"Mục ca, chạy mau!!"

Âm thanh Chu Thuận truyền đến từ bên kia, tiếp đó chỉ còn vọng tới tiếng Zombie ăn.

Linh Quỳnh giữ chặt Mục Sâm đang muốn tiến lên, "Không còn kịp nữa rồi, đi mau."

Ngã rẽ hình chữ T, có vô số Zombie ập đến, nhìn thấy bọn họ tựa như nhìn thấy đồ ăn mỹ vị.

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện