Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Linh Quỳnh chán nản ngồi trong ống thông gió, "Có thể đẩy ra được chưa?"
Thang máy đi xuống đến tầng trống không này thì không đi được nữa, có lẽ thang máy đã tới tầng thấp nhất rồi.
Những Zombie kia lần theo dây thang máy bò lên.
Khương Tầm Sở lắc đầu: "Không được, bị hàn kín rồi."
Hắn không nghĩ tới nơi này sẽ bị hàn kín. . . Không có công cụ, hoàn toàn không mở được.
Mục Sâm ngồi ở phía sau cùng, mặt âm trầm, nhìn chằm chằm phía dưới hành lang Zombie chạy khắp nơi, nắm đấm càng nắm chặt.
Lúc ấy những Zombie kia đột nhiên xuất hiện, tốc độ lại nhanh.
Trước sau chỉ có mấy giây.
Hoàn toàn không có thời gian cứu người.
Cánh tay Linh Quỳnh chống lên cái thùng bên cạnh, suy tư một hồi, "Có thể trở lại tầng trước đó được chứ?"
"Tầng có thang máy màu đỏ kia à?"
"Ừm."
"Hẳn là có thể. . ." Khương Tầm Sở suy nghĩ một chút, "Nhưng mà trở về rất nguy hiểm."
Khối thiên thạch kia ở ngay phía dưới.
Nên Zombie dưới đó hẳn là càng nhiều hơn rồi.
"Cầu phú quý trong nguy hiểm, luôn có cơ hội sống sót khi đến đường cùng nha." Ba ba thế nhưng là người chơi hệ khắc kim!
"???" Hai câu này có thể đi chung với nhau à? . . .
Rạng sáng, 3 giờ 13 phút.
Thành phố H, bên ngoài viện nghiên cứu thứ ba.
Zombie đông như kiến cỏ, đóng chiếm hết đường phố.
Lúc này nếu có người đứng trên cao nhìn xuống.
Sẽ thấy hình ảnh như vậy, khắp nơi toàn là Zombie dày đặc, vây viện nghiên cứu thứ ba đến chật như nêm cối.
Đây là tràng cảnh chỉ có thể có trong phim ảnh.
Những Zombie này đứng ở bên ngoài, bất động không nhốn nháo, giống như cột điện dựng trong bóng tối.
Hình ảnh lặng im không tiếng động, bất giác khiến cho người ta có một loại cảm giác sợ hãi kỳ quái.
An Trường Kình núp ở dưới gầm xe, ôm đầu run lẩy bẩy.
Trời mới biết những con Zombie này xuất hiện từ nơi nào.
Hắn muốn chạy cũng không kịp, trực tiếp bị bọn nó vây bên trong.
An Trường Kình không dám thở mạnh, bám lấy cửa sổ nhìn ra.
Theo dòng thời gian trôi qua, trong lòng An Trường Kình dần dần bất an.
Mấy người kia sẽ không vứt bỏ mình chạy đường khác thoát chứ?
Vậy hắn phải làm sao thoát khỏi miệng nhiều Zombie như vậy?
Thần không làm được!
Ngay tại lúc An Trường Kình lo lắng bất an, đột nhiên có một tiếng vang thật lớn, hai mắt được chiếu sáng bởi ánh lửa.
Đám mây hình nấm màu đen bốc lên bầu trời.
An Trường Kình: ". . ." Sao lại có một vụ nổ ở đây?
An Trường Kình nhìn về phía viện nghiên cứu thứ ba bên kia, có khoảng đất nhỏ trực tiếp lún xuống dưới, ánh lửa chính là phát ra từ chỗ sụp đổ đó.
Ở trong đó người. . .
An Trường Kình lập tức cảm thấy lạnh lòng.
Rốt cục bọn họ ở trong đó làm gì thế!
Zombie ngoài xe 'Bịch' ngã xuống đất, sau đó như quân bài domino, bắt đầu rầm rầm ngã xuống đất theo.
An Trường Kình: ". . ."
An Trường Kình: "? ? ?"
An Trường Kình nuốt một ngụm nước bọt, hung hăng véo đùi một cái.
Không phải nằm mơ nha. . .
Nhưng vào lúc này, trên chỗ phế tích tựa hồ có bóng người lắc lư, An Trường Kình nhanh chóng cầm lấy kính viễn vọng nhìn qua bên kia.
Khương Tầm Sở rất dễ nhận ra, hắn đang khom người kéo Linh Quỳnh lên.
Tiểu cô nương sau khi được kéo ra liền ngã vào trong ngực Khương Tầm Sở, Khương Tầm Sở ôm lấy cô, đưa tay xuống phía dưới, cũng kéo Mục Sâm lên.
Thẳng cho đến khi cả ba người lên xe, An Trường Kình mới hồi thần lại.
"Các người. . . Các người. . ."
"Các người cái gì các người, lái xe." Linh Quỳnh thúc giục, "Tôi không muốn trở thành thức ăn cho Zombie đâu."
Zombie ngã trên mặt đất đang từ từ đứng dậy.
Một con rồi một con bò từ dưới đất dậy.
An Trường Kình bị dọa rùng mình một cái, nhanh chóng lái xe rời đi, lấy kỹ thuật có thể so sánh với xe thể thao xuyên qua bầy Zombie.
. . .
Đi qua đoạn đường này, giống như là nhìn thấy Zombie toàn bộ thành phố H tụ tập ở chỗ này.
Bọn chúng đang dùng các loại tư thế kỳ kỳ quái quái, bò dậy từ dưới đất.
Đêm hôm khuya khoắt nhìn thấy cảnh tượng như vậy, quá dọa người.
Linh Quỳnh dựa vào trong ngực Khương Tầm Sở, hạ giọng xuống thật thấp: "Ca ca, ta sợ."
Thanh âm tiểu cô nương kia giống như tiếng hít thở, rất ủy khuất, nếu Khương Tầm Sở không ngồi gần,chắc chắn sẽ không nghe được.
Nhưng mà. . .
Cô bị hù dọa gì chứ?
Là ai đưa ra ý kiến làm nổ thiên thạch kia?
Là ai vỗ ngực nói mình chuyên nghiệp, đi đặt thuốc nổ?
Là ai làm nổ tung?
Bây giờ cô lại sợ. . .
Khương Tầm Sở đem toàn bộ lời muốn nói nuốt về, ôm lấy Linh Quỳnh, trấn an xoa xoa đầu cô, "Tôi ở đây."
【 Tình yêu ơi, ngài như vậy vô cùng. . . 】 Lấp Lánh khả năng là nhịn không được, rụt rè nói.
Làm sao?
【 Chó đẻ. 】 Lá gan Lấp Lánh rất lớn.
Linh Quỳnh trợn trắng mắt dưới đáy lòng, quản ta làm gì, chuyện của ta chỉ là HE với con yêu.
Mi quản trời quản khắc thì thôi đi, còn muốn quản ba ba nữa à?
【 Ngài vui vẻ là được rồi. 】 Lấp Lánh lấy ra đòn sát thủ.
Hừ!
Linh Quỳnh yên tâm thoải mái làm ổ trong ngực Khương Tầm Sở.
Khương Tầm Sở xoa rối tóc cô, lại hôn lên tóc cô một chút.
Làm những thứ này quá mức tự nhiên, một ý nghĩ dư thừa cũng không có.
Chờ khi làm xong, Khương Tầm Sở mới bỗng nhiên phản ứng lại, nhanh chóng buông tay, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Linh Quỳnh cọ cọ vào người hắn.
Khương Tầm Sở cảm giác được cánh môi cô đều dán hết lên vành tai của mình.
"Ca ca, nhịp tim của anh tăng lên 135 rồi kìa, là đập vì tôi sao?"
Khương Tầm Sở: ". . ."
Đột nhiên rất muốn nói chuyện với những người khác.
Đáng tiếc Mục Sâm đang suy nghĩ chuyện của mình, An Trường Kình đang bận xuyên qua bầy zombie, ai cũng không rảnh quan tâm đến bọn họ.
Khương Tầm Sở nói sang chuyện khác: "Cô nghỉ ngơi một lát đi."
Linh Quỳnh rụt về lại, dán tai lên ngực hắn nghe một hồi, lại bỗng nhiên hôn một cái cách một lớp quần áo.
Quần áo mỏng manh, hoàn toàn không ngăn cản được nhiệt độ cô gái nhỏ truyền tới.
Trong nháy mắt kia, phảng phất có dòng điện xoẹt qua toàn thân, cuối cùng bắn trúng tim.
Khương Tầm Sở phảng phất nghe thấy âm thanh ầm vang sụp đổ của bức tường trái tim.
Hắn nghĩ, rồi xong.
Nhịp tim càng mất khống chế hơn rồi.
Hắn nghe thấy giọng nói tiểu cô nương mềm mại, ở bên tai trượt xuống, nghiền ép lên phế tích của bức tường trái tim, chạm vào tim, theo dòng máu lan tràn đến toàn thân.
"Ca ca, tôi hi vọng nó chỉ có thể đập nhanh vì tôi."
. . .
Rõ ràng vừa thoát khỏi cái chết trong kia, Khương Tầm Sở cũng đã quên cảm giác gì lúc đó rồi.
Tất cả suy nghĩ bây giờ của hắn là nên làm gì với người trong ngực đây.
Đương nhiên cuối cùng cũng không thể nghĩ ra.
Bởi vì tất cả mọi người rất mệt mỏi, không bao lâu sau Khương Tầm Sở cũng ngủ thiếp đi.
An Trường Kình cẩn thận lái xe.
. . .
Linh Quỳnh bị ánh nắng chiếu vào làm tỉnh giấc.
Cô che mắt ngồi dậy, trong xe có chút oi bức, ngoại trừ cô cũng không có người khác.
Linh Quỳnh dịch chuyển đến chỗ ánh sáng mặt trời không chiếu tới, bám lấy cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài.
Khương Tầm Sở đứng cách hai mét, An Trường Kình và Mục Sâm không thấy tăm hơi.
Linh Quỳnh gõ gõ vào cửa sổ.
Khương Tầm Sở nghe thấy âm thanh, quay đầu nhìn qua.
Linh Quỳnh kéo cửa sổ xe xuống, âm thanh Khương Tầm Sở liền truyền vào, "Tỉnh rồi à?"
Hai tay Linh Quỳnh tì lên cửa sổ xe, chống cằm lên mu bàn tay, giống một con vật nhỏ đáng yêu.
Cô hít mũi một cái, ánh mắt đảo qua xung quanh, âm thanh mang theo giọng mũi "Bọn họ đâu?"
"Mục Sâm đi tìm bạn hắn, An Trường Kình đi vệ sinh."
"À."
Linh Quỳnh phát hiện lúc này bọn họ dừng ở gần một cửa hàng, con ngươi Linh Quỳnh lập tức sáng lên chút, trong nháy mắt tinh thần khôi phục không ít, mở cửa xe đi xuống.
"Ca ca, dạo phố không?"
Khương Tầm Sở: "? ? ?" Nằm mơ à?
Khương Tầm Sở cầm nước và khăn mặt từ phía trước đến, nhúng khăn cho ướt rồi đưa cho cô "Rửa mặt đi."
Linh Quỳnh: ". . ."
Lạnh lùng!
Vô tình!
—— ---- Vạn vật đều có đường phân cách—— ----
Các anh chị em ơi!!
Ném vé tháng hết ra đây!!
Nhìn Quỳnh thần đi con đường rải đầy hoa nào!!!
***
Hura, hôm nay bão 15 chương nha.
Cùng chúc mừng truyện của chúng ta đã được 5k lượt bình chọn nào.
Khi nào ta–@tuyethabinhchi được 100 lượt theo dõi sẽ bão 20 chương nha.
Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ.
Yêu các nàng lắm ❤❤❤❤
Hạ: sau đây ta xin ngâm cho quý zị một bài thơ, ta đặt tên là 'Cảnh sắp thi học kì mà phải bão chương':
Rồi, đã đăng hết chương rồi
Làm việc cật lực để bão chương
Bài vở kia còn đang dang dở
Việc ôn thi tạm gác một bên
Hoảng loạn đề ôn nhiều khôn xiết
Gắng gượng làm thêm một vài chương
Chỉ mong cơn mưa sao ào đến
Niềm vui, lòng ta đủ đong đầy.
-Tuyển tập thơ "Khi bạn đọc sách ngữ văn quá 180p" _ Triệu Mộc Hạ-
Nhớ đó nha, động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~