Edit by Tiểu Mạn
Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904
o0o
Bông tuyết rơi xuống nhanh hơn, sắc mặt nàng bởi vì bị rét lạnh nên đã tái nhợt.
Bỗng nhiên có một bông tuyết bay xuống, rơi vào hàng lông mi dài của nàng làm nàng nhẹ nhàng run một chút, không tự chủ được chớp chớp mắt: "Lạnh thật đấy!"
Cố Viễn Du nhẹ nhàng nâng ngón tay lên, chưa kịp chạm đến lông mi nàng đã thấy bông tuyết tan thành giọt nước, khiến cho cặp mắt đen thuần túy kia giống như được nước hồ thanh tẩy, càng thêm rung động lòng người.
"Nghi Hoa..." Hắn nhẹ nhàng gọi tên nàng, ý cười trên khóe môi gia tăng. Bây giờ hắn đã biết vì sao thiếu nữ trước mắt lại lấy hai chữ "Nghi Hoa" làm tên rồi. Hai mắt nàng giống như hoa được tạo ra giữa thiên địa, rất xứng đáng với cái tên này.
Tô Diêu nhìn hắn, giống như bị chấn kinh, bước tới bên cạnh hai bước như đang trốn chạy. Sau đó lại cảm thấy mình phản ứng hơi thái quá, vội vàng trở lại chỗ cũ: "Công tử, mặc dù chúng ta đã có hôn ước từ trước nhưng vẫn chưa thành thân. Huynh cũng nên gọi ta một tiếng Mộc tiểu thư, như thế mới hợp với lễ nghi quy củ..."
Nàng càng nói càng nhỏ, gò má một mảnh hồng nhạt.
Nhìn thấy nàng như vậy, Cố Viễn Du không khỏi khẽ cười ra tiếng: "Muội không nhớ rõ việc trước kia, cho rằng ta chiếm tiện nghi của muội cũng không có gì sai trái. Sở dĩ ta gọi tên húy của muội là do muội yêu cầu mấy lần ở trong thư."
Tô Diêu ngẩng đầu, hơi hơi chớp mắt, thần sắc nghiêm túc nói: "Đó... Đó là do ta trước kia còn nhỏ không hiểu chuyện. Bây giờ đã trưởng thành rồi, tự nhiên muốn tuân theo lễ nghi quy củ."
Khuôn mặt nàng trắng nõn, lúc này hơi đỏ lên, nghiêng đầu nhìn hắn, càng khiến hắn muốn trêu đùa nàng: "Nhưng ta gọi thành quen rồi, đột nhiên nói Mộc tiểu thư thì thật xa lạ."
Nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi, Tô Diêu hơi lấy sức, phảng phất như muốn lấy hết can đảm của mình: "Nếu như huynh thật sự không thể sửa được, vậy về sau ta cũng gọi tên húy của huynh. Có qua có lại như thế mới công bằng."
"Được. Vậy muội gọi ta là Viễn Du."
"Nhân vô viễn lự, tất hữu cận ưu*? Chính là Viễn Du này sao?"
* Nhân vô viễn lự, tất hữu cận ưu 人无远虑, 必有近忧: Có ý nói rằng người không biết lo xa thì tất sẽ có điều ưu phiền gần.
"Đạm đạm Trường Giang thủy, du du viễn khách tình*. Chính là chữ Viễn Du này."
* Đạm đạm Trường Giang thủy, du du viễn khách tình 淡 淡 長 江 水, 悠 悠 遠 客 情: Câu này trong bài thơ "Nam hành biệt đệ", hay còn có tên là "Đi Lĩnh Nam từ biệt em trai" của Vi Thừa Khánh. Có nghĩa là nước Trường Giang lững lờ trôi, khách đi xa mối tình man mác.
"Thật ra ta cảm thấy cái đầu tiên có ý nghĩa hơn." Tô Diêu gật gật đầu.
Cố Viễn Du cười: "Tên này là do cha mẹ ban tặng, không thể tùy ý sửa đổi."
"Vậy được rồi."
Bông tuyết càng rơi càng nhanh, Cố Viễn Du nhìn người nàng phủ đầy tuyết trắng, gọi một người thái giám tới. Không bao lâu sau, thái giám đưa tới một cái dù.
Cố Viễn Du đem dù che trên đầu nàng, mở miệng nói: "Tuyết càng rơi xuống càng lớn, muội quần áo đơn bạc, vẫn là nên vào bên trong đại điện trước đi. Không lâu sau yến hội sẽ tan thôi."
Tô Diêu nhận lấy dù, để lên vai. Sau đó nâng tay lên vẫy vẫy với Cố Viễn Du: "Ta còn muốn chờ thêm một lát, huynh chạy nhanh vào trong đại điện đi."
Cố Viễn Du cười cười nhìn cây dù trong tay nàng: "Chiếc dù này hình như là của ta."
Tô Diêu vô tội chớp chớp mắt: "Huynh tự mình đưa cho ta, tất nhiên sẽ là của ta rồi. Huynh mau vào đại điện đi, ta sẽ đi từ từ. Nói không chừng một lát nữa Khanh Thần sẽ qua đây tìm ta nói chuyện, hôm nay sắc mặt đệ ấy không tốt lắm, ta lo lắng đệ ấy bị người khác khi dễ."
Nhìn thấy Tô Diêu thoải mái như thế, ý cười trên khóe môi Cố Viễn Du càng đậm, hắn nhìn một thân ảnh đứng cách đó không xa, khẽ cười một tiếng nói: "Được, muội cũng đừng đứng ngoài trời lâu, tránh nhiễm hàn khí."
"Ta biết rồi." Tô Diêu trả lời.
Cố Viễn Du rời đi, không bao lâu sau Mộc Khanh Thần chạy tới. Đứng cách Tô Diêu hai bước, ngẩng đầu nhìn chằm chằm nàng.
"Nhị đệ, tuyết rơi rất lớn, mau qua đây, ta che ô cho đệ." Tô Diêu cười hì hì, vẫy tay với Mộc Khanh Thần.
Ánh mắt Mộc Khanh Thần phòng bị nhìn chằm chằm nàng, không còn hung ác như khi trước, nhưng lại mang theo vẻ kiêng kị nồng đậm: "Ngươi... Ngươi lại muốn gì?"
Ở trong Vinh Vương phủ, hắn cho rằng đối phương là kẻ bị lợi dụng nhưng vẫn ngốc nghếch tin tưởng người khác, dọc đường đi được lĩnh giáo thủ đoạn của nàng, mới biết được đối phương chính là một con hồ ly khoác lớp da thỏ, tu luyện ngàn năm thành tinh, là loại gian trá đến tận xương cốt.
Triệu ma ma kia, một nô tài điêu ngoa như thế, có thể được coi như nửa cái tâm phúc của Vinh Vương phi, bị nàng thu thập đến một chút thái độ cũng không dám tỏ ra, hiện tại ngoan ngoãn thần phục nàng.
Hắn mấy phen khiêu khích, lúc ấy nàng không để trong lòng, xong việc thì giáo huấn mình một chút. Đáng giận nhất chính là nàng lại đem hắn ném xuống xe ngựa, để hắn vừa hành lễ vừa chạy đuổi theo, trừng phạt hắn vì không thu liễm cảm xúc của mình...
Tô Diêu nhìn bốn bề vắng lặng, bộ dáng đơn thuần ở trước mặt Cố Viễn Du dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt bình tĩnh: "Nhị đệ nói như vậy là sao? Ta bất quá nhìn thấy sắc mặt ngươi kém nên quan tâm một chút, như thế nào lại thành người không có ý tốt rồi?"
"Không cần ngươi quan tâm." Nàng không nghĩ cách hại mình là đã tốt lắm rồi, còn nói quan tâm cái gì, thật khiến người ta muốn cười rớt cả hàm.
Tô Diêu cầm ô dựa vào lan can, đôi chân đông cứng có chút giật giật: "Lời nói này của ngươi sai rồi. Nếu như ngươi thật sự không cần ta quan tâm, vậy làm gì phải chạy từ xa tới?"
"Ta... Ta tới là để cảnh cáo ngươi, không được làm ra việc gì liên lụy đến ta."
"Nhị đệ thật là đặc biệt quan tâm ta, thật là khiến người khác cảm động."
Sắc mặt Mộc Khanh thần căng chặt, hơi thở tức giận cùng bất bình đầy người. Kẻ này nhanh mồm dẻo miệng, có thể nói đen thành trắng!
"Được, nhị đệ. Yến hội sắp kết thúc rồi, thời gian cấp bách không thể lãng phí, ngươi thật sự không có điều gì muốn nói với ta?"
"... Nhắc nhở ngươi một câu, hôm nay ngươi đắc tội Mộc Trân Trân, nàng ta sẽ lấy việc công trả thù tư. Hơn nữa, tại sao thái hậu lại đột nhiên ban thưởng cho ngươi trang sức và tiểu viện riêng?"
Tô Diêu nhẹ nhàng sờ má: "Có lẽ là cảm thấy ta quá xinh đẹp, hào phóng, thông minh, đáng yêu chăng?"
Khóe môi Mộc Khanh Thần run rẩy: "Ngươi..."
"Ha ha, được, không đùa ngươi. Chuyện này không phải vô cùng rõ ràng hay sao? Tất nhiên là vì đem ta trở thành cái bia ngắm đứng ở phía trước, lôi kéo cừu hận của người khác."
Quả thực lúc trước nàng suy nghĩ không cẩn thận, sau này gặp Mộc Trân Trân, nghe nàng lời trong lời ngoài nói về thái hậu mới bừng tỉnh hiểu ra.
Chỉ tiếc dụng tâm của thái hậu, muốn dùng nàng bảo vệ Mộc Trân Trân.
"Ngươi biết là tốt, ta đi trước đây."
"Khanh Thần..." Tô Diêu bỗng nhiên mở miệng, gọi Mộc Khanh Thần đã xoay người lại, hơi giương khóe môi nói: "Chúng ta mới vào hoàng cung, hết thảy đều không quen thuộc, khó lắm mới có được một lúc yên lặng như khi này, ngươi không nghĩ tới việc thưởng thức cảnh tuyết trong hoàng cung một chút hay sao?"
Mộc Khanh Thần xoay người lại, quần áo hôm nay hắn mặc có chút đơn bạc, lại ở giữa tuyết đã lâu, trên người có thể cảm nhận được từng trận lạnh lẽo đến mức run rẩy: "Một mảnh tuyết trắng xóa thì có gì đẹp?"
"Một mảnh huyết hồng trong hoàng cung thì có nhiều, nhưng trắng xóa như này, cảnh tượng sạch sẽ như vậy kỳ thật rất khó nhìn thấy."
Mộc Khanh Thần nhìn xung quanh, tường hồng ngói xanh, một mảnh đỏ như máu... Cái hắn nói chính là kiến trúc hoàng cung này, phải chăng đã có rất nhiều máu rơi xuống? Tô Diêu vươn ngón tay, nhẹ nhàng phác họa hình dạng Thái Hòa điện phía trước: "Khanh Thần, ngươi trở về rồi thì giả bệnh một thời gian đi."