Edit by Tiểu Mạn

Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904

o0o

Mộc Khanh Thần ngẩng đầu: "Ngươi nói cái gì?"

"Hôm nay ngươi đứng ở trong tuyết lâu như thế, tuổi ngươi lại nhỏ, từ nhỏ đã chịu khắt khe dẫn tới thân thể không tốt, ngã bệnh không phải rất bình thường hay sao?" Khóe môi Tô Diêu mỉm cười, nói tới vân đạm phong khinh.

Mộc Khanh Thần không ngăn được sự rung động trong lòng: "Ngươi... Ngươi đây là đang để ta tạm tránh sự công kích?"

"Tuổi còn nhỏ, sao tâm tư lại đen tối như vậy? Ta còn chưa tưởng tượng ra đâu."

Nhìn gương mặt xinh đẹp kinh động lòng người đang tươi cười kia, Mộc Khanh Thần nặng nề hít vào hai cái, cảm thấy mình chưa mắc bệnh, cũng sắp bị người trước mắt này làm cho tức chết rồi: "Ngươi rốt cuộc có mưu tính gì?"

Hiện tại bọn họ là người trên cùng một chiếc thuyền, vì sống sót, hắn chỉ có thể thăm dò nàng.

Tô Diêu hơi nâng cây dù lên, một tay nắm lấy cán dù nhẹ nhàng đảo quanh một vòng. Tuyết trên mặt đất khá dày, hình thành một vòng tròn ở xung quanh nàng, phiêu phiêu dật dật vô cùng động lòng người: "Tuổi ta không lớn, lại bị nuôi trong khuê các từ nhỏ, đâu có biết cái gì là mưu tính với không mưu tính chứ."

Mộc Khanh Thần chán nản, nhưng lại ngoan ngoãn không động đậy.

Tô Diêu tạm dừng một lát, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Khanh Thần, ngươi cảm thấy Sở tướng gia như thế nào?"

"Đấy không phải là người chúng ta có thể tùy tiện trêu chọc, ngươi không nên có suy nghĩ xằng bậy!"

Tô Diêu thấp giọng bật cười, trong mắt hiện lên vài tia sáng: "Từ thời điểm ở Vinh Thành ta đã có lòng hâm mộ đối với Sở tướng gia. Hôm nay vừa thấy liền bị phong thái của Sở tướng làm cho khuynh đảo, nếu như may mắn có thể ôm được đùi của Sở tướng, âu cũng là do tổ tiên đã tích đức."

Ngực Mộc Khanh Thần phập phồng, thiếu chút nữa sặc một ngụm gió lạnh mà chết: "Ngươi... Ngươi là một nữ hài tử, sao có thể... Như thế... Không biết xấu hổ!"

"Ha ha, đây là ngươi không đúng rồi Khanh Thần à. Trong triều đình có rất nhiều quan viên đều là nhờ quan hệ để bò lên trên, ta bất quá chỉ suy nghĩ một chút, ôm đùi Sở tướng gia có gì không được? Thật là chưa trải sự đời. Thiếu niên, ngươi đúng là vẫn còn quá trẻ!"

Lúc này có thái giám chạy tới, Tô Diêu vội vàng dừng câu chuyện lại, tiến lên hai bước giúp Mộc Khanh Thần cầm dù, lấy khăn tay ra nhẹ nhàng giúp hắn lau tuyết trên người, thanh âm ôn nhu uyển chuyển: "Nhị đệ, ngươi đã mười tuổi rồi mà vẫn còn ham chơi như thế. Lát nữa trở về bị mọi người chê cười thì phải làm sao?"

"Mộc tiểu thư, Mộc công tử. Yến hội sắp kết thúc, mời hai vị trở về Thái Hòa điện."

"Ta đã biết, vậy làm phiền vị công công này."

"Tiểu thư khách khí rồi."

"Nhị đệ, chúng ta đi thôi?" Tô Diêu cầm ô, kéo Mộc Khanh Thần theo phương hướng tới đại điện.

Mộc Khanh Thần chỉ cảm thấy có một ngụm khí lạnh làm nghẹn yết hầu mình, nuốt xuống không được nhà phun ra cũng chẳng xong. Người này quả thực là hai mặt, diễn trò thật hay! Một lúc lâu sau, tiếng ho khan kèm theo áp lực truyền tới: "Khụ khụ..."

Tô Diêu đứng phía dưới đài cao, một thân áo lông chồn màu trắng bị Sở Phi Diễn nắm lấy đặt ở bên miệng, cố gắng đè thấp tiếng ho.

Thị vệ Danh Thần vội vàng mang lò sưởi mới thay cho cái cũ trong tay hắn, thần sắc trên mặt phức tạp, tựa hồ như khiếp sợ, lại như buồn cười.

Vị vừa rồi chắc là thế thân của Mộc Nghi Hoa - Tô Diêu. Một tiểu nha đầu thế nhưng lại dám tuyên bố muốn ôm đùi tướng gia, cái này đúng thật... chí hướng rộng lớn...

Sở Phi Diễn quay đầu nhìn qua: "Danh Thần, đây là tiểu nha đầu xuất thân hương dã mà ngươi điều tra được?"

Vẻ mặt Danh Thần vô cùng nghiêm túc, cúi dầu thỉnh tội: "Mong chủ tử thứ tội, thuộc hạ trở về lập tức điều tra lại lần nữa, nhất định sẽ tra cho rõ ràng thân phận của "Mộc tiểu thư"."

Sở Phi Diễn với hoàng đế cùng nhau lui xuống, nói được hai câu liền rời khỏi hoàng cung rồi chạy tới đây, lò sưởi trong tay đột nhiên tắt mất nên ở chỗ này chờ Danh Thần đổi cái khác, sau đó liền được chứng kiến một trò hay.

"Đứng lên đi. Vinh Vương phủ bên kia không truyền tin cho Cố gia nói về thân phận thật sự của Tô Diêu?"

"Hồi bẩm chủ tử, bây giờ chưa có."

"Vinh Vương cùng Cố gia càng ngày càng có quan hệ chặt chẽ, đại sự như vậy hẳn là sẽ không giấu giếm. Nếu Vinh Vương phủ có đưa tin tới, ngươi hãy cho người chặn lại. Ta thấy Cố Viễn Du rất có hứng thú với thế thân của Mộc Nghi Hoa - Tô Diêu. Đừng đánh gãy nhân duyên của người khác."

Danh Thần bung dù đỡ Sở Phi Diễn đi ra ngoài, thấy sắc mặt hắn nhàn nhạt nhìn không ra cảm xúc, trong đầu không khỏi vang lên lời nói lúc trước của Tô Diêu, không chú ý mở miệng nói ra: "Chủ tử, thuộc hạ thấy Tô Diêu kia thích người, nàng còn nói đã có lòng hâm mộ với người từ lâu, muốn ôm đùi người..."

Sở Phi Diễn quay đầu, một ánh mắt nhàn nhạt liếc qua khiến cho lời nói của Danh Thần nghẹn ở cổ họng.

"Khụ khụ, chủ tử, thuộc hạ chỉ nói vui thôi... Thuộc hạ cảm giác vị Mộc tiểu thư kia rát thú vị, giống như... Giống như..."

"Giống cái gì?"

"Giống chủ từ lúc người vừa mới vào triều đình." Từ trước tới nay hắn luôn đi theo chủ tử, chứng kiến tính cách của người thay đổi tới mức ảo diệu.

Người ngoài chỉ thấy chủ tử trở thành Trạng Nguyên nhỏ tuổi nhất năm mười lăm tuổi, con đường làm quan suốt mười năm luôn nhàn tản. Bây giờ trở thành thừa tướng, khống chế cục diện trong triều, một đường phong cảnh vô hạn mà không biết lúc người mới tới đã phải chịu đựng không ít gian khổ, trắc trở.

Hiện tại thấy Tô Diêu diễn kịch trước mặt người khác, hắn cảm thấy như đang nhìn lại chủ tử mười mấy năm trước. Đương nhiên, hiện tại trên triều đình, trừ hoàng thượng ra, không ai có thể gây khó dễ cho chủ tử nữa.

Bước chân Sở Phi Diễn không dừng lại, ánh mắt lại ngừng một chút, xuyên qua màn đêm đi tới bên ngoài hoàng cung: "Người đã đến đông đủ cả, ngươi phái người dạy bọn họ quy củ một chút, đừng làm hoàng cung thành một đống lộn xộn không ra gì."

"Tuân lệnh. Vinh Thành bên kia, Vinh Vương phủ tích góp không ít danh vọng, có cần thuộc hạ âm thầm ra tay chèn ép một chút không?"

"Vinh Thành tuy là đất phong của Vinh Vương, nhưng bá tánh chịu khổ, triều đình cũng không thể ngồi yên đứng nhìn. Ngươi cho kiểm tra lại sổ sách, phái Ninh Vương đi Vinh Thành cứu tế nhân dân."

Ninh Vương là đệ đệ nhỏ nhất của hoàng thượng, trong khoảng thời gian này liên lạc với không ít triều thần trong triều đình, âm thầm lung lạc nhân tâm. Rải rác lời đồn Sở Phi Diễn mắc dịch tả, thường xuyên cùng hắn đối chọi gay gắt, tuy rằng rất ít khi chiếm được tiện nghi nhưng cũng không thể khinh thường.

"Chủ tử, Ninh Vương vẫn luôn nhìn chằm chằm vào động tĩnh của tướng phủ, lần này phải rời xa kinh đô đi Vinh Thành, hắn sẽ đồng ý sao?"

"Nếu hắn không tự mình đi, vậy thì đánh gãy chân hắn đưa đi, giống nhau cả." Sở Phi Diễn hơi rũ mắt xuống, ánh mắt trầm tĩnh, lạnh lẽo dị thường.

"Tuân lệnh."

Rời khỏi hoàng cung, trở lại vương phủ, Sở Phi Diễn xuống xe ngựa đi về phía hậu viện.

Phủ thừa tướng rất lớn, lại chỉ có một mình hắn ở, tuyết lớn tràn ngập, mọi thứ đều tĩnh lặng, càng thêm vẻ trống vắng.

Đi vào cửa phòng ngủ, Danh Thần bỗng nhiên tiến lên một bước che Sở Phi Diễn trước mặt: "Chủ tử..."

Khóe môi Sở Phi Diễn hơi giương lên, lắc đầu với Danh Thần, ý bảo hắn lui xuống rồi tự mình đẩy cửa phòng ngủ ra.

"Phanh!"

Một chậu nước từ khung cửa rơi xuống phía dưới.

Một lão giả từ phía sau cửa nhìn tới, thấy Sở Phi Diễn không trúng chiêu thì hừ lạnh một tiếng: "Mỗi lần tính kế đều không thành công, quả thật là không thú vị chút nào."

"Lão gia tử, ngài chơi trò này nhiều năm lắm rồi, vẫn chưa chơi đủ hay sao?" Sở Phi Diễn không khỏi cười khẽ, không có nửa điểm giả dối như trong hoàng cung, lại có thêm vài phần độ ấm ở trong đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện