Edit : Nại Nại



(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___



Vu Hoan ra khỏi phủ vực chủ, vô cùng cảm thấy may mắn vì lúc trước đã làm ký hiệu trên cục đá.



Một đường đuổi đến một dòng sông bên trong Phủ Giang Thành, hơi thở đến đây thì ngưng hẳn.



"Chạy trốn còn rất xa." Đều muốn bay hơn phân nửa cái thành.



Vu Hoan nhìn nhìn dòng sông, con hàng này sẽ không lăn vào trong nước chứ?



Nước này còn được coi là trong sạch, nghe nói là từ một ngọn núi cao ở ngoài thành dẫn xuống, trong thành có rất nhiều người đều uống nước ở đây.



Vu Hoan xoay vài vòng tại chỗ, trong nước có rất nhiều đá vụn, căn bản không nhìn thấy bóng dáng của cục đá kia.



Nó lăn vào trong nước làm gì?



Hay là... bị người ta lấy rồi?



So với trường hợp thứ hai, Vu Hoan càng tin trường hợp thứ nhất hơn.



Dù sao thì cục đá chết tiệt kia chính là một tên có tâm cơ kỹ nữ!



Chạy vào trong nước làm gì? Muốn ở dưới đáy sông dựng trại đóng quân à!



Vu Hoan lại xoay vài vòng, không thể nhịn được nữa nên dùng Linh Hồn Chi Lực dò xét một lần dưới đáy sông.



Nước có thể che được rất nhiều thứ, Vu Hoan quét sạch một vòng dưới đáy sông, căn bản không phát hiện.



Sợ mình để sót, Vu Hoan tới tới lui lui quét sạch thêm vài lần nữa.



"Đậu má, chạy?"



Cục đá này từ đâu tới mà có nhiều tâm cơ như vậy?



Mấu chốt là, mẹ nó bên trong là linh hồn của Thiên Nguyệt, nó cho là nó có thể chạy loạn sao?



Vu Hoan mắng mỏ vài tiếng, chửi thầm mãi sau đó bay đến đầu dòng nước đi mất.



Sau khi Vu Hoan rời đi, mặt nước 'ọc ọc' bốc lên bong bóng.



"Ầm..." Cục đá màu trắng phá nước mà ra.



Khi nó còn định khoe khoang chuẩn bị chạy, đột nihên bị người ta bắt được trong tay.



Vu Hoan đứng ở trên mặt nước, trong tay bắt lấy cục đá: "Tiểu tử, đấu với ông, ngươi còn non lắm!"



Cục đá ở trong tay Vu Hoan không ngừng uốn éo, muốn thoát khỏi kiềm chế của nàng.



Không phải nàng đi rồi sao?



Sao lại quay trở lại rồi?



"Còn muốn chạy?" Vu Hoan giơ cục đá lên trước mặt, ngữ khí lành lạnh uy hiếp: "Còn dám chạy, ta liền nghiền nát ngươi thành bột phấn, đừng không tin, ta nói được làm được."



Nếu không phải coi nó là mấu chốt làm Thiên Nguyệt trọng sinh, nàng đã sớm ra tay.



Cục đá an tĩnh lại, không nhúc nhích.



"Dẫn ta đi tìm mảnh nhỏ linh hồn cuối cùng."



Cục đá không muốn, thẳng đến khi Vu Hoan động thủ, nói mới không tình nguyện dẫn theo Vu Hoan đi về một phương hướng.



Càng đi Vu Hoan càng nghi hoặc, đây là đường quay về phủ vực chủ đúng không?



"Ngươi lại muốn hố ta?" Vu Hoan đứng ở bên ngoài phủ vực chủ, thần sắc khó coi nhìn chằm chằm cục đá trong tay.



Còn muốn chơi tâm cơ cơ đấy!



Cục đá lăn một vòng trong tay Vu Hoan, cố gắng lôi kéo nàng về phía phủ vực chủ.



Vu Hoan cắn răng: "Tốt nhất là ngươi không gạt ta."



Vu Hoan trèo tường đi vào, không biêt có phải vì chuyện lúc nãy hay không mà phòng ngự của phủ vực chủ nghiêm mật hơn không ít lần.



Nàng mới vừa nhảy đi vào, đã bị người phát hiện.



"Đừng, ta là làm khách." Vu Hoan nhanh chóng giơ tay lên, tỏ vẻ bản thân không có uy hiếp.



Vẻ mặt hai người từ chỗ tối ra đều run rẩy, làm khách mà ngươi trèo tường vào? Cái đạo làm khách này, là ai dạy?



"Ta muốn gặp Quý Bạch." Vu Hoan lớn tiếng ồn ào, thuận đường dịch dịch về phía hai người nọ.



"Đừng nhúc nhích!"



"Không nhúc nhích không nhúc nhích, các ngươi đi kêu Quý Bạch đi!"



Dung Chiêu nói, chớ gây chuyện, đừng giết người.



Nàng muốn thục nữ một chút.



Hai người nọ nhìn nhau một cái, tranh của Bách Lý Vu Hoan bọn họ đã sớm nhìn thấy, nhưng bây giờ nìn thấy người thật, vẫn có chút không khỏi kinh ngạc.



Dáng dấp cũng khá bình thường rồi!



Chuyện vừa rồi xảy ra ở Nam Uyển, bọn họ cũng đã nghe nói đến, bọn họ không dám đối diện trực tiếp với Vu Hoan, cho nên rất nhanh có người rời đi gọi Quý Bạch.



Quý Bạch cũng đến rất nhanh, nhưng sắc mặt rõ ràng rất kém.



Nữ nhân này vừa rồi đi rồi, bây giờ lại trèo tường đi vào, rốt cuộc muốn làm cái gì?



"Hai, Quý Bạch." Vu Hoan vẫy vẫy tay với Quý Bạch, cười sáng lạn.



Quý Bạch: "..."



Quả thật là đang khiêu khích quyền uy của hắn.



Hít sâu một hơi: "Ngươi lại quay lại làm gì?"



"Tìm một thứ, không để ý chứ?"



"Để ý." Nghĩ chỗ của hắn là chợ bán thức ăn à? Nói đến là đến, nói đi là đi.



Vu Hoan không sao cả nhún vai: "Dù sao ta cũng đã nói với ngươi một tiếng, miễn cho bị người ta nói ta là một cô nương không có lễ phép."



Phụt!



Như vậy là lễ phép?



Đây là trực tiếp khiêu khích đó được không?



"Ngươi cũng không muốn phủ vự chủ của ngươi máu chảy thành sông chứ?" Vu Hoan nhướng mày, cười đến có chút âm trầm.



Quý Bạch lạnh mặt, không nói tiếng nào nhìn chằm chằm Vu Hoan.



Lát sau, Quý Bạch phất tay cho những người khác lui xuống: "Ngươi muốn tìm cái gì?"



"Mảnh nhỏ linh hồn."



"Cái gì?" Hắn nghe lầm, hay là nàng biểu đạt sai rồi?



"Ngươi không nghe lầm, ta muốn tìm chính là mảnh nhỏ linh hồn." Vu Hoan cho Quý Bạch câu trả lời khẳng định.



Ánh mắt của Quý Bạch trở nên quái dị, nữ nhân này không phải điên rồi chứ?



Bốn chữ "linh hồn mảnh nhỏ" không khó hiểu, nhưng cái thứ đó, tìm thế nào?



Người bình thường đều không nhìn thấy được linh hồn hoàn chỉnh, chỉ có sau khi biến thành quỷ tu hoặc người có tu vi cao hoặc là người có chỗ đặc biệt mới có thể nhìn thấy quỷ tu không có thật thể.



"Tìm thế nào?" Mặc kệ nữ nhân này muốn làm cái gì, hiện tại hắn không thể làm bừa với nàng.



Nếu nàng thật sự tới tìm mảnh nhỏ linh hồn kia, nàng tìm được thì hai bên bình yên không có chuyện gì, đó cũng coi như cách tốt nhất.



Quý Bạch phối hợp như vậy, Vu Hoan cũng không kéo dài, lấy cục đá vẫn luôn nắm chặt trong tay ra.



Cục đá lại muốn chạy, Vu Hoan trừng nó mang theo ý vị cảnh cáo mười phần, lập tức liền thành thật.



Vô cùng không tình nguyện bắt đầu làm việc.



Cục đá dẫn theo Vu Hoan và Quý Bạch một đường thẳng đến Nam Uyển.



"Ở bên trong này?" Thần sắc của Quý Bạch lạnh hơn.



Vu Hoan gật đầu: "Đại khái đi."



Quý Bạch chịu đựng xúc động muốn đánh Vu Hoan tơi bời, lạnh lùng nói: "Ở đây có ai ở, không cần ta nhiều lời. Cho nên làm như thế nào, ngươi nên hiểu rõ?"



"Biết biết. Còn không phải vị kim ốc tàng kiều kia sao? Yên tâm, ta tìm được sẽ rời đi ngay." Vu Hoan cảm khái gật đầu.



Bây giờ Quý Bạch mới mở cửa viện ra, cho Vu Hoan đi vào.



Nháy mắt cửa viện mở ra, mùi máu tươi liền bay đến.



Sắc mặt Quý Bạch đột biến, như một làn gió bay vào.



Trong sân, thi thể nằm đầy đất, máu tươi trải rộng, cửa phòng của Nam Chi mở rộng ra.



Quý Bạch nhanh chóng vọt vào, lại nhanh chóng vọt ra, khuôn mặt dữ tợn.



"Người đâu, người đâu!" Quý Bạch rống to.



Quý Tiết mang theo người vội vàng chạy đến, nhìn thấy thi thể đầy đất, cũng bị dọa nhảy dựng.



Tầm mắt không tự chủ được dời đến trên người Vu Hoan, không phải vị này làm chứ?



Vu Hoan chớp chớp mắt, vô cùng bình tĩnh nói: "Làm gì? Không có liên quan gì đến ta hết. Đừng nhìn ta như vậy, vừa rồi ta ở bên cạnh hắn. Xem bộ dáng của những người này như vậy cũng là vừa chết, ta cũng không có thuật phân thân."



"Không thấy Nam Chi, mau đi tìm cho ta." Quý Bạch rống giận.



Lúc hắn đi còn đang yên lành, trước sau chỉ chưa đến một nén nhan, sao lại biến thành cái dạng này?



Sắc mặt Quý Tiết khẽ biến, cho người tản ra đi tìm.



Vu Hoan bình tĩnh đứng đó, giống như không thấy những thi thể trên mặt đất vậy.



Quý Bạch phát hỏa với Quý Tiết một trận, Vu Hoan nhìn chán rồi đi vào phòng, móc cục đá ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện