Edit : Nại Nại



(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___



Cục đá bay loạn trên không trung, trực tiếp ngừng ở một chỗ trong giá sách trong phòng.



Nơi đó có mấy quyển sách, nhìn qua có chút cũ kĩ.



Vu Hoan tiến lên nhìn nhìn, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, mảnh nhỏ linh hồn cuối cùng của Thiên Nguyệt còn có thể bám vào trên quyển sách này sao?



Vu Hoan xem xét cục đá, cục đá không chút sứt mẻ.



Thôi...



Vu Hoan cầm lấy quyển sách đưa đến trước mặt cục đá.



Cục đá đột nhiên bay đến trên quyển sách, một làn khói nhẹ liền từ trên quyển sách bay ra.



Vu Hoan: "..." Thật sự bám vào trên quyển sách kìa!



Thật là đủ rồi!



Làn khói nhẹ cũng không bị cục đá hút vào mà là bay ra ngoài.



"Này, ngươi không nhanh chóng thu vào đi!" Vu Hoan duỗi tay muốn bắt lấy làn khói nhẹ, nhưng làn khói nhẹ trực tiếp xuyên qua tay nàng.



Lúc trước cũng không xuất hiện loại tình huống này.



"Ầm!"



"Bách Lý Vu Hoan!" Quý Bạch đỏ mắt xông đến, làn khói nhẹ kia tựa như bị dọa đến, ngừng ở tại chỗ.



"Đừng nhúc nhích."



"Bách Lý Vu Hoan, ngươi dấu Nam Chi đi đâu rồi?" Nữ nhân này gần nhất, Nam Chi có chuyện hắn không nghi ngờ nàng vậy hoài nghi ai?



"Đừng nhúc nhích!" Vu Hoan khẩn trương nhìn làn khói nhẹ kia, căn bản không nghe thấy Quý Bạch đang nói cái gì: "Nhanh chóng lại đây, đừng cản đường."



Lửa giận trong lòng Quý Bạch cọ một chút liền trào lên.



Lúc nãy hắn nhịn, vì nàng không chạm đến điểm mấu chốt của hắn, hơn nữa hắn cũng không muốn liên quan đến nàng quá nhiều.



Nhưng mà hiện tại nàng chạm vào điểm mấu chốt của hắn.



Vu Hoan hoàn toàn làm lơ Quý Bạch, nhéo cục đá, đi đến đoàn sương mù kia.



"Bách Lý Vu Hoan, ngươi có nghe thấy ta nói chuyện hay không?" Quý Bạch đột nhiên kích động, đoàn sương mù kia như bị kinh động đến, cũng đi theo lui về phía sau.



"Mẹ nó, bảo ngươi đừng nhúc nhích, nghe không hiểu sao?" Vu Hoan căm tức nhìn Quý Bạch: "Có chuyện gì chờ ông giải quyết nó xong rồi nói được không?"



Bây giờ Quý Bạch mới chú ý đến đoàn sương mù kia, con ngươi vừa chuyển, cả người liền động, trực tiếp ép đoàn sương mù đến một góc.



"Nam Chi ở đâu?" Quý Bạch chặn đoàn sươn mù kia.



Vu Hoan: "..."



Làm sao nàng biết Nam Chi ở đâu hả? Đệch mọe!



"Nam Chi... ở đâu?" Quý Bạch nhìn chằm chằm Vu Hoan, gằn từng câu từng chữ hỏi.



Vu Hoan câm nín, duỗi tay liền túm chặt Quý Bạch, một chiêu vật qua vai quật ngã, ném Quý Bạch trên mặt đất.



Quý Bạch làm sao sẽ ngồi chờ chết, thuận thế bắt lấy tay Vu Hoan, linh lực trong nháy mắt tràn ra.



"Quý Bạch, người điên rồi." Vu Hoan tránh đi, có chút tức giận.



Đoàn sương mù tựa như tìm đúng cơ hồi, nhanh như chớp hóa thành làn khói nhẹ bay đi, chớp mắt liền ra khỏi cửa phòng.



Vu Hoan cũng bất chấp Quý Bạch, bắt lấy cục đá, đứng dậy đuổi theo.



Tốc độ của làn khói nhẹ rất nhanh, khi nàng ra đến cửa, làn khói nhẹ đã không thấy bóng dáng tăm hơi, lập tức Vu Hoan dừng lại.



Được, lần này muốn đi đâu tìm đây?



Quý Bạch cũng ngay lúc này đuổi đến.



Vu Hoan quay đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh lẽo dừng lại trên người Quý Bạch, Quý Bạch lập tức run rẩy, ánh mắt này quá mức dọa người.



"Chuyện này không có liên quan gì đến ta, ta chỉ nói một lần."



"Hôm nay chỉ có ngươi vào được, ngoại trừ ngươi còn có ai?"



Bởi vì Nam Chi mất tích, làm Quý Bạch có chút mất đi lý trí, theo bản năng ai vào trước người đó là hung thủ.



Dù sao hôm nay Vu Hoan đến cũng quá quỷ dị.



Vu Hoan cười lạnh một tiếng: "Tin hay không tùy thích."



Thân hình Vu Hoan chợt lóe liền biến mất trước mặt Quý Bạch, giải thích quá nhiều cũng không làm người ta tin tưởng.



Vu Hoan cho cục đá dẫn đường, một đường đuổi theo làn khói nhẹ kia.



Khi Vu Hoan đứng ở ngoài một tiểu viện, đỡ trán thở dài.



Hôm nay nàng phải giằng co với những người này sao?



Hít sâu một hơi, Vu Hoan mới đẩy cửa đi vào.



Cái tiểu viện này bây giờ so với lúc trước rời đi, cũng không có khác biệt là mấy... ừ, chỉ là trong viện nhiều thêm một người.



Vu Hoan đánh giá, thật sự là giống y đúc thông tin trong đầu.



"Vu Hoan cô nương."



Vu Hoan híp híp mắt: "Là người à." Quả nhiên vẫn phải dùng giọng nói mới có thể phân biệt.



Cửa của Ma giới mở ra rồi sao?



Nhưng mà... vậy mà Ôn Huyên không chết, thật đúng là ngoài ý muốn.



Cũng không biết lúc ấy Thẩm Thiên Lị bảo vệ nàng ta xuống dưới thế nào.



Ôn Huyên kinh ngạc nhìn Vu Hoan, bọn họ vừa mới đến, sao vị này đã tìm tới?



Nàng ta theo bản năng nhìn nhìn cửa phòng đóng chặt bên kia.



"Nam Chi là do các ngươi bắt?" Tuy Vu Hoan dùng câu nghi vấn, nhưng vẻ mặt đã rất chắc chắn.



Trên mặt Ôn Huyên hiện lên tia giãy giụa, ánh mắt không ngừng nhìn về phía cửa phòng.



"Vu Hoan cô nương..." Ôn Huyên chạy chậm đến bên người Vu Hoan, đè thấp âm lượng: "Thẩm ca ca huynh ấy... hoàn toàn đánh mất lý trí, ta không ngăn cản được huynh ấy."



"Hắn còn biết ngươi, nhớ rõ Nam Chi, chứng minh hắn không có mất đi lý trí." Vu Hoan nhàn nhạt lên tiếng.



Ôn Huyên sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại cười khổ lắc đầu: "Nam Chi là chấp niệm của Thẩm ca ca, huynh ấy không bỏ xuống được. Mà ta..."



Ôn Huyên vén tay áo lên, trên cánh tay có một ký hiệu hình đám mây bại lộ ở trong không khí.



"Ta là ma hầu của Thẩm ca ca."



Điều này đến phiên Vu Hoan kinh ngạc: "Ngươi không phải thích hắn à?"



Ma hầu này tương đương mới một loại khế ước chủ tớ, khi ký loại khế ước này, Thẩm Thiên Lị muốn Ôn Huyên chết, thì ngay cả một câu phản kháng nàng ta cũng không nói nên lời.



Đương nhiên, cái này cũng có chỗ lợi.



Ma hầu có thể cùng hưởng sinh mệnh của chủ nhân.



Thẩm Thiên Lị bây giờ là Ma tộc, thọ mệnh kéo dài vô hạn, chỉ cần hắn không chết, cho dù Ôn Huyên không có tu vi cũng có thể sống được rất lâu lâu dài dài.



Ôn Huyên lắc đầu, biểu cảm trên mặt dịu dàng tinh tế: "Thẩm ca ca là người thân duy nhất của ta, ta đối với huynh ấy như là đại ca ruột của ta."



"Thẩm Thiên Lị có được một biểu muội như ngươi, cũng không uổng phí một chuyến đến thế giới này."



"Vu Hoan cô nương, cầu xin Ngài nghĩ cách, làm Thẩm ca ca khôi phục lại bình thường đi, bộ dáng hiện tại của huynh ấy... ta nhìn liền sợ hãi."



Khi vừa mới đến nơi được gọi là Ma giới kia, Thẩm ca ca liền thay đổi, trở nên máu lạnh vô tình hơn trước kia nhiều.



Người ở đó cũng rất kỳ quái, luôn bọc áo choàng đen nhánh, đội mũ choàng rất lớn, để cả người đều du nhập vào trong bóng đêm.



Thẩm ca ca còn không ngừng khiêu khích những người đó, liên tục chém giết, tựa như chỉ có giết chóc mơi có thể cho huynh ấy cảm giác được thoải mái.



Cuối cùng huynh ấy cũng đi lên vị trí chí tôn của Ma giới, thống nhất Ma tộc.



Mà chuyện đầu tiên mà huynh ấy làm, chính là mở cửa Ma giới.



Trong Ma tộc có người ngăn cản, đều chết hết ở trong tay huynh ấy, Ma tộc chết càng ngày càng nhiều, những người đó cũng không dám ngăn cản nữa.



Sau khi cửa Ma giới mở ra, bọn họ trở lại thế giới này, bây giờ nàng mới phát hiện, thời gian ở đây khác với thời gian trong Ma giới.



Nàng cảm giác được thời gian mình vượt qua như cả đời, nhưng ở bên này lại chưa được một tháng.



"Ta không có năng lực kia, cũng không có tinh lực đó." Vu Hoan lắc đầu, từ chối vô cùng quyết đoán.



Chuyện mở cửa Ma giới, Tư Hoàng đã sớm nói với nàng rồi.



Nàng cho rằng Thẩm Thiên Lị muốn trả thù những người đó, ai biết chuyện đầu tiên hắn trở về là cướp lấy Nam Chi.



Tuy không biết bộ dáng hiện tại của Thẩm Thiên Lị là gì, nhưng xem dáng vẻ này của Ôn Huyên, chắc cũng tốt đến không chạy đi đâu được.



Lấy tính tình tiểu bạch thỏ của Nam Chi kia, nhìn thấy Thẩm Thiên Lị, còn không phải dọa chết khiếp chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện