Sắc mặt Lãnh Dạ Lăng trầm xuống, "Bạch Vô Thanh, ả đã không có quan hệ gì với ngươi, hiện giờ còn gia nhập Ma tông. Ả rơi vào ma đạo rồi, ngươi còn che chở cho ả, ngươi không phải tu sĩ chính đạo à?"
"Làm sao?" Mí mắt của Bạch Vô Thanh cũng không nâng lên một chút, 'Bạch Vô Thanh ta làm gì cũng không cần lí do."
"Ngươi nghiêm túc?"
Bạch Vô Thanh nhìn lên, gương mặt quạnh quẽ tuấn tú hiện ra mấy phần ý cười, 'Đương nhiên."
Hắn không nói nguyên nhân, cho người ta cảm giác được hắn nghĩ gì làm nấy.
Hắn không giải thích, cũng không biết giải thích thế nào, có một số việc giải thích không nổi.
Hắn làm gì cũng thuận theo tâm ý, hắn không muốn thấy nàng bị người khác ức hiếp. Nghe Lãnh Dạ Lăng nói muốn phế nàng lần hai, hắn không muốn, cho nên lựa chọn ngăn cản.
Lần này, hắn sẽ không cố gắng trốn tránh và xem nhẹ cảm xúc của mình để hối hận thêm nữa.
"Bạch Vô Thanh, tốt lắm."
Lãnh Dạ Lăng thấy Bạch Vô Thanh khó chơi, trong lòng hận vô cùng, lại nhìn Đường Quả như không có chuyện gì nhìn bản đồ, cười lên, "Ngươi nghĩ ràng ngươi làm thế là ả sẽ biết ơn ngươi? Không có khả năng! Bạch Vô Thanh, ngươi nhìn ả đi, rõ ràng là đang xem kịch. Ngày đó ngươi không giúp ả, ả hận ngươi."
Ánh mắt Bạch Vô Thanh rơi trên mặt Đường Quả. Hắn hỏi thẳng, "Tiểu Quả hận ta à?"
"Có chút." Đường Quả cũng thẳng thắn trả lời, mặt mày tươi sáng, "Hắn nói đúng, ta ghi hận tất cả những người đã tổn thương ta, bao gồm cả anh."
Bạch Vô Thanh không nhìn nữa, khóe môi nhẹ cong lên, "Không sao, Tiểu Quả hận ta là đúng rồi."
Lãnh Dạ Lăng chờ cả hai trở mặt, kết quả Bạch Vô Thanh không ra bài theo lẽ thường, còn nói như đúng rồi.
Sao y lại không biết Bạch Vô Thanh mặt dày mất giá vô liêm sỉ như thế? "Các ngươi..."
Lãnh Dạ Lăng không chịu được, cắn răng, thở phì phò rời đi.
Bạch Vô Thanh cũng không thèm quan tâm, vẫn ngồi đối diện Đường Quả, không có ý chuyển sang chỗ khác. Hắn lo trà lạnh, ngay lập tức đổ nước ấm vào, còn rót cho Đường Quả một chén.
Hắn nắm chặt lấy chén trà, đưa đến trước mặt cô, cứ nghĩ là cô sẽ không nhận, ai ngờ rằng cô lại nhận.
Lúc trước cả hai đã sống như thế này, Tiểu Quả lúc nhìn hắn luôn có dáng vẻ nói không hết lời, pha trà cũng pha hương vị hắn thích nhất.
Nàng biết rõ hắn thích gì, kiểu gì cũng sẽ tìm vấn đề trong tu luyện để xin hắn dạy bảo.
Thân là sư phụ, hắn thật sự không có lí do để không dạy bảo đệ tử.
Hắn nhìn ra trong mắt nàng có ẩn giấu yêu thích, cũng thấy được mỗi khi nàng tìm hắn, trong mắt nàng lóe lên hồi hộp.
Mà lúc này, Đường Quả chỉ nhìn bản đồ, dường như đang lập mưu gì đó, thỉnh thoảng còn nở một nụ cười mưu mô.
Vốn dĩ hắn không quá thích người có tâm kế, nhưng nhìn người trước mặt, hắn không thể nào dời mắt nổi.
Thực tế, nhìn một người thuận mắt với chuyện người đó có tốt hay không không liên quan gì đến nhau. Nhìn thuận mắt, có xấu hơn nữa cũng vẫn thuận mắt, nhìn ngứa mắt, có khá mấy vẫn là ngứa mắt.
Đường Quả tiện tay uống trà của hắn, khiến hắn sinh ra cảm giác thỏa mãn.
Hắn giật mình, nhớ trước kia lúc nàng tỉ mỉ pha trà rồi đưa cho hắn, hắn uống rồi nàng dường như cũng rất mừng. Tâm tình nàng lúc đó có lẽ giống với hắn bây giờ.
Cũng vui vẻ như thế.
Ánh mắt Bạch Vô Thanh lóe lên, hình như hắn đã hiểu ra được gì đó.
"Tiểu Quả yên lặng hơn trước."
Đường Quả nghe vậy, ngẩng đầu lên, "Ta vốn không phải người ầm ĩ."
"Nàng..." Bạch Vô Thanh sững sờ một lúc, hắn muốn hỏi vì sao lúc trước nàng lại hoạt bát vui cười trước mặt hắn.
Đường Quả như đi guốc trong bụng hắn, môi cong lên, phun ra hai chữ, "Giả vờ."
"Giả vờ đáng yêu đấy, hiểu không? Nghe nói là anh thích."
Bạch Vô Thanh: Hắn... hắn trước kia không thích đáng yêu.
Ai nói hắn thích đáng yêu?