Chớp mắt đã một năm trôi qua, cả Ma tông vì Đường Quả đến mà biến hóa long trời lở đất.
Ngay cả Lãnh Dạ Lăng cũng không thể không thừa nhận rằng Đường Quả làm những chuyện này dường như không gây bất lợi cho Ma tông.
Vì thế mà y cực kì hoài nghi, chẳng lẽ là y nghĩ sai, Đường Quả thực chất không xấu xa như trong tưởng tượng của y? Một năm này, thỉnh thoảng y vẫn đi tìm Phượng Phi Linh, nhưng bởi vì sợ Ma tông gặp chuyện không may, thời gian ở chung với ả càng ít.
Tận mắt thấy Ma tông từng bước từng bước tiến hóa, nội tâm y cực kì phức tạp.
Càng khiến y khó hiểu hơn là, Bạch Vô Thanh vẫn cứ ở lại không đi. Một trưởng lão chính đạo suốt ngày ở chỗ Ma tông, thật kì quái.
Nhưng dù thế nào đi nữa, địch ý của y với Đường Quả đã giảm đi rất nhiều. Nếu cô vẫn ngoan ngoãn như thế, y sẽ không so đo chuyện lúc trước.
Yên tâm rồi, Lãnh Dạ Lăng nhớ đến Phượng Phi Linh, nói với Mạc Vân Thiên một tiếng rồi rời đi.
Mạc Vân Thiên lắc đầu, "Dạ Lăng quá mê muội." Hắn trộm nhìn Đường Quả, thấy cô hoàn toàn thản nhiên, không thèm để ý tí nào.
Lại nhìn sang Bạch Vô Thanh bên cạnh, vẫn là một người tàng hình như thế. Chính hắn cũng không ngờ được Bạch Vô Thanh đã ở lại đây tận một năm.
"Mạc đại ca, vài ngày nữa chúng ta đi chiếm địa bàn đi."
Đường Quả đột nhiên lên tiếng, Mạc Vân Thiên hơi bất ngờ, "Đánh môn phái nào?"
Sau một năm, đệ tử Ma tông trưởng thành lên rất nhiều, cứ tình hình này, nhất định Ma tông sẽ càng tốt hơn nữa.
"Mạc đại ca, không phải là đi đánh, mà là đi cứu vớt, sát nhập bọn họ vào Ma tông, để Ma tông bảo vệ bọn họ." Đường Quả mỉm cười, "Bọn họ chắc chắn sẽ rất vui lòng."
Mạc Vân Thiên và Bạch Vô Thanh nhìn nhau, cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Mạc Vân Thiên dẫn người đi theo Đường Quả, xuất phát. Lúc này họ đến một môn phái nhỏ, tên là Phi Sa môn.
Đường Quả không nói vì sao phải khai đao với Phi Sa môn.
Đến khi đã tới Phi Sa môn, Mạc Vân Thiên và Bạch Vô Thanh hiểu ngay vì sao Đường Quả nói là tới cứu vớt.
Một mùi máu tươi đập vào mặt họ. Đệ tử Ma tông đơ mặt lại, vội nhìn về phía Đường Quả, dường như muốn hỏi cô nên làm như thế nào.
Đường Quả vẫn đội đấu lạp lụa mỏng, phất tay lên rồi xuất hiện ở một bên chiến trường.
Lúc này, trưởng lão Phi Sa môn còn đang đau khổ chống đỡ, phía bên kia cũng không khác là bao. Nếu đánh tiếp, cả hai môn phái sẽ lưỡng bại câu thương, cuối cùng sẽ bị thế lực khác ngư ông đắc lợi.
Đoàn người Đường Quả xuất hiện, cả hai phe chú ý đến ngay.
Đối mặt với người lạ xông vào, đôi bên cực kì ăn ý mà phất tay ra hiệu ngừng lại.
"Các hạ là người phương nào, tới đây để làm gì?" Chưởng môn Phi Sa môn hỏi, cực kì cảnh giác.
Đường Quả tiến lên từng bước, cũng không lộ ra gương mặt thật, cũng không nói chuyện. Đệ tử Ma tông rất thông minh, nhanh mồm nhanh miệng nói, "Chúng ta là Ma tông, vị này là thánh nữ cô cô của Ma tông chúng ta."
Thánh nữ cô cô?
Người Phi Sa môn lẫn người của môn phái kia đầy máu đứng đơ tại chỗ, vô cùng ngơ ngác. Ma tông có thêm một thánh nữ cô cô từ khi nào thế?
Đường Quả cũng không chú ý đến suy nghĩ của bọn họ, mở miệng ra, "Hai môn phái các ngươi đánh tiếp sẽ bị diệt môn ngay lập tức."
Dứt lời, đôi bên đều biến sắc.
Bọn họ nhìn nhau, cuối cùng đè xuống thù hận trong mắt, chuẩn bị buông tha cho nhau.
"Các hạ tới đây là để nhắc nhở chúng ta?"
Nếu không phải, vì sao không đợi đến khi cả hai không còn có sức chiến đấu nữa?
"Không."
"Đệ tử Ma tông nghe lệnh, trong một canh giờ phải chiếm được nơi này."
Phi Sa môn: "..."
____
Editor: Nhây quá chị hai =)))