Khoảng thời gian sau đó, Phượng Phi Linh đưa Lãnh Dạ Lăng đi khắp nơi. Bên ngoài là đi rèn luyện kiếm cơ duyên, nhưng thực chất là ả đi đến đâu gây sự đến đó.
Người sinh sự với ả không ai có một cái kết tốt.
Lãnh Dạ Lăng không muốn thấy Phượng Phi Linh bị bắt nạt, ra tay không khống chế nặng nhẹ, mặc dù không gϊếŧ người nhưng cũng không khác gì phế hẳn người ta là bao.
Phượng Phi Linh nhìn những thiên tài từng người một bị Lãnh Dạ Lăng phế bỏ, trong lòng không nhịn được mà cười điên cuồng.
Thiên tài, đã từng là thiên tài, không biết có thích món quà này của ả không? Ả biết, một số thiên tài cậy tài khinh người, không coi ai ra gì, chỉ cần hơi châm ngòi là có thể sinh sự.
Ả làm người hai đời, có khả năng lợi dụng điểm này rất tốt. Ả phế những người kia, không ai tìm ra lỗi sai, thậm chí trong mắt người khác, ả lưu lại cái mạng cho bọn họ, bọn họ cỏn phải cảm ơn ả.
Lãnh Dạ Lăng không có cảm giác gì với mấy chuyện này, giới tu luyện không phải là thế này hay sao? Không tìm phiền phức thì phiền phức cũng tự đến, Linh Nhi đẹp như vậy, nhiều người nhìn ngứa mắt cũng là bình thường.
Cũng may là có y che chở, nếu không không biết bao nhiêu người sẽ bắt nạt Linh Nhi. Y đã nói rồi, không để cho Linh Nhi bị bắt nạt được.
Phượng Phi Linh thấy Lãnh Dạ Lăng đối xử với mình càng ngày càng tốt, trong lòng thở phào một hơi. Lãnh Dạ Lăng là thiếu tông chủ Ma tông, không dễ quản cho lắm. Ả nhất định phải trở thành máu đầu tim của Lãnh Dạ Lăng, như thế y mới cam tâm tình nguyện giúp ả hành sự.
Tu vi của ả còn bị đình chỉ một năm mới tiến bộ được. Nếu như không phải rất nhiều tiên cơ đã bị cướp đi, không chừng ả đã sớm khôi phục được rồi.
Tính kế một con Đường Quả mà tu vi đình chỉ ba năm, thật chẳng có lời tí nào. Nhớ đến Đường Quả, lòng Phượng Phi Linh lại trầm xuống, chẳng biết đã đi đâu rồi.
Ả vụиɠ ŧяộʍ đi hỏi thăm rất lâu, vẫn không biết tung tích.
Chẳng lẽ... Chết rồi? Cứ thế mà chết rồi, vậy có lợi cho cô ta quá.
Đệ tử Ma tông những ngày này đều rất phấn khởi. Phải nói từ khi thánh nữ cô cô đến Ma tông, ngày nào bọn họ cũng trong trạng thái hào hứng.
Duy chỉ có điều khiến bọn họ không hiểu là, thánh nữ cô cô có hơi kì quái, rất thích ra ngoài nhặt mấy "người tàn tật" về, còn muốn thu những "người tàn tật" này làm đệ tử.
Hai sư huynh sư muội Ôn Ý và Cốc Cầm ngày nào cũng phải phụ trách chăm lo các sư đệ sư muội "tàn tật" này.
Nửa năm qua, sư phụ vẫn đưa người ra ngoài, trở về là ném cho cả hai một đám người, không phải đứt tay đứt chân thì cũng bị phế tu vi, bị phế kinh mạch, bị phế linh căn.
Đã vậy, người còn bổ sung một câu, "Đây là tam sư đệ, tứ sư muội, ngũ sư đệ, lục sư đệ... của các con."
Hai người ban đầu còn kinh ngạc đến ngây người, đến giờ đã chết lặng. Đối với sở thích thu "người tàn tật" làm đệ tử của sư phụ, không ai hiểu được cả.
Có lẽ là... đam mê đặc thù?
Về sau cả hai phát hiện, những "người tàn tật" này dần khôi phục rồi có thể tu luyện, tốc độ tu luyện còn không dưới hai người, rốt cuộc mới có cảm giác nguy hiểm. Thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, cả hai hiểu được những sư đệ sư muội này vốn có thiên phú khá tốt, vì xung đột với người khác mà bị phế đi.
Dù có thiên phú khá hay tu vi tốt, một khi đã thành phế vật thì các thế lực sẽ không coi trọng nữa.
Mà những thiên tài này đều có hơi kiêu căng, đã từng đắc tội không biết bao nhiêu người. Thấy họ rơi đài, người ta đương nhiên phải bỏ đá xuống giếng, giày vò rất ác.
Phế vật vô dụng, tông môn sẽ không quan tâm.
Những thiên tài này tuyệt vọng rồi mới nhìn rõ tất cả, nhưng đã quá muộn. Không ngờ rằng lại xuất hiện một nữ tử đội đấu lạp lụa trắng nói muốn mang họ đi.
Trong tuyệt vọng có một hi vọng, không ai không chấp nhận.