"Muội tử, là Phượng Phi Linh làm hết à?"
Chỉ có Mạc Vân Thiên hiểu được là những người này có khả năng có liên quan đến Phượng Phi Linh. Nhưng nhiều thiên tài bị phế trong tay Phượng Phi Linh thế này vẫn khiến hắn giật mình. Phượng Phi Linh, so với ma tu còn tàn nhẫn hơn.
Đường Quả ngước lên, cười nhạt, "Mạc đại ca, tham dự vào những chuyện này không chỉ có Phượng Phi Linh mà còn có cả Lãnh Dạ Lăng. Phượng Phi Linh thiết kế, còn người ra tay là Lãnh Dạ Lăng."
Mạc Vân Thiên chấn động, sắc mặt hơi phẫn nộ, "Thằng hỗn láo này." Nghĩ thêm, hắn tức không chịu được, "Để tôi đi tìm nó."
"Mạc đại ca, hắn đã mê muội Phượng Phi Linh rồi, anh tìm về sẽ càng thêm mâu thuẫn, càng khiến..." Đường Quả dừng một chút, nói tiếp, "Phượng Phi Linh ghi hận anh. Đến lúc đó, người bị hãm hại là anh. Anh đừng tưởng ả không làm được, vốn dĩ anh vì Lãnh Dạ Lăng mà bị Phượng Phi Linh ghi hận, bị ả tính kế chết."
"Chuyện này..." Mạc Vân Thiên sững sờ trong chốc lát, hồi lâu mới bừng tỉnh, "Là thật?"
"Đương nhiên là thật."
Mạc Vân Thiên nuốt nước bọt, vừa căng thẳng vừa lo lắng, "Muội tử, cô tùy ý tiết lộ thiên cơ thế này, có phải hơi không tốt hay không? Có thể bị trời phạt hay không?"
Không phải Mạc Vân Thiên sợ phiền phức, mà là người có khả năng nhìn trộm thiên cơ tiết lộ nhiều cũng sẽ bị phản phệ. Có nhiều người vì thế mà không độ kiếp được, cuối cùng chết dưới lôi kiếp. Hoặc là đột nhiên xuất hiện tai vạ, chết đột ngột.
Dù sao người tiết lộ thiên cơ sẽ không có kết cục tốt.
"Yên tâm đi, trời đất này có diệt, tôi cũng không chết." Đường Quả thấp giọng cười một tiếng. "Dường như tôi không bị trời ràng buộc."
Lúc trước không rõ tình hình, cô còn tương đối cẩn thận. Nhưng từ khi thả bay bản thân rồi, cô phát hiện ra cô có nói thế nào ông trời cũng như bị mù, hoàn toàn không quản cô, chỉ coi cô là người vô hình.
Vì thế mà nhiều khi cô hoài nghi lai lịch của bản thân, và nguyên nhân vì sao cô liên tục xuyên qua những thế giới này.
Nói có người hại cô, cô thật sự không bị ràng buộc một chút nào, thích làm gì thì làm, coi như có phá banh trời đất này lên thì nghiêm trọng nhất cũng chỉ là đến thế giới tiếp theo, hoàn toàn không bị trừng phạt.
Nghĩ đến chuyện đó, cô không nhịn được mà giao lưu với hệ thống: "Thống tử, mi thăng cấp nhiều lần như thế, có nhớ ra được thêm cái gì không?"
[Xin lỗi ký chủ đại đại, vẫn chỉ nhớ được từng đó, không thêm được gì.] Hệ thống có hơi tiếc nuối, [Ký chủ đại đại, biết đâu về sau có cơ hội tìm hiểu, không phải chúng ta đã từng gặp hệ thống lậu rồi à? Hơn nữa, tôi đi ra từ Cục Quản Lí Thời Không, không chừng còn có các hệ thống bản chính khác, lỡ sẽ có ngày gặp được thì sao? Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ chộp đến hỏi thăm.]
"Ý hay."
Đường Quả khá hứng thú với Cục Quản Lí Thời Không kia, nhưng mà lại không có dấu vết gì cả.
Nếu gặp được hệ thống bản chính, thật sự có thể bắt đến hỏi thăm.
[Ký chủ đại đại, cô chuẩn bị xử lí Bạch Vô Thanh thế nào? Anh ta có vẻ ỷ lại vào cô.] Cho đến bây giờ nó cũng không ngờ rằng loại lãnh đạm như Bạch Vô Thanh lại âm thầm ỷ lại vào ký chủ, có hơi OOC rồi đấy.
[Bạch Vô Thanh hẳn hối hận chuyện ngày đó lắm.]
"Thì sao?" Đường Quả mỉm cười, nói thầm, vẻ coi thường, "Tự anh ta từ bỏ mà."
Ờ... Được rồi! Ký chủ đại đại quả nhiên là lạnh lùng vô tình, cực kì thù dai, mãi mãi cũng chỉ có một bộ nguyên tắc cho bản thân.
"Chờ xử lí tốt chuyện ở đây rồi, ta sẽ thoát li khỏi thế giới này." Đường Quả nói, "Còn Bạch Vô Thanh à, kệ anh ta hối hận đi."
Ai... Hệ thống cảm thán một tiếng.