Phượng Phi Linh bị thiên kiếp đánh chết.
Lãnh Dạ Lăng thành công độ kiếp, sau quay về Ma tông, tự nhốt mình trong phòng, không xuất hiện.
Ngoại trừ chỗ ma tu, tất cả các môn phái đều phát triển dưới sự thống trị của Ma tông.
Nhóm đệ tử thiên tài của Đường Quả phi thăng tập thể, ngày đó chỉ có người biết mới thấy được cảnh đó đẹp đẽ như thế nào.
Nhưng trừ người rõ tình hình ra, không ai biết được những người này phi thăng chỉ có một mục đích là tức chết Phượng Phi Linh.
Phượng Phi Linh đúng là bị tức chết. Nếu họ không xuất hiện, phỏng chừng Phượng Phi Linh sẽ không bị lôi kiếp đánh chết.
Sau khi ả chết, Tinh Nguyệt môn rung chuyển, chưởng môn Văn Tử Thu chết, tử trạng cực kì thê thảm.
Có người kiểm tra, phát hiện ra Văn Tử Thu đã từng bị khống chế. Theo lí mà nói, người đã hạ chú với hắn ta rất có thể là Phượng Phi Linh.
Không ngạc nhiên chút nào, Tinh Nguyệt môn, suy bại.
Mạc Vân Thiên không khôi phục thân phận thiếu tông chủ của Lãnh Dạ Lăng, mà chọn ra một người trẻ tuổi khá tốt, nâng lên thành thiếu tông chủ.
Hắn và chân nhân Tử Vân, chân nhân Xích Tiêu đã bàn chuyện xong, chờ Đường Quả đi, họ cũng dự định phi thăng đến tiên giới.
"Các vị đại ca, ta định đi."
Ba người đang ăn mĩ vị trên bàn, lần đầu tiên cảm thấy nhạt như nước ốc, không có hương vị gì.
Họ cũng đã từng hỏi Đường Quả, nếu như cô không xuất hiện, thế giới này sẽ thế nào.
Biết được sự thật, họ không nhịn được cảm thán.
Nhất là chân nhân Tử Vân, phải lắc đầu, "Buồn cười thật, chỉ là không muốn xen vào chuyện của người khác thôi cũng bị ghi hận?"
"Điên rồ." Chân quân Xích Tiêu cũng không chịu được tính nết của Phượng Phi Linh, "Vẫn là cô Bùi Tuyết kia đáng thương nhất, cũng may là đã nghĩ rõ ràng, giờ có cái kết cũng không tệ, tên nhóc Cơ Thành Thiện kia là người tốt."
"Khi nào thì đi?" Mạc Vân Thiên hỏi.
Đường Quả nghĩ nghĩ, "Chắc mấy ngày nữa."
"Ai, thật không nỡ mà." Chân nhân Tử Vân thở dài một hơi, "Thôi, chúng ta cũng không giữ được. Muội tử đến chỗ mới nhớ nhắn trong nhóm một tiếng, còn nữa, đừng có cứ biến mất là đến vài năm chục năm, nên thỉnh thoảng vào trong nhóm tám nhảm chút, đỡ để chúng ta lo lắng."
"Được."
Có thể quen được vài người bạn tốt, Đường Quả vẫn khá vui vẻ, nhất là khi tuổi thọ của tất cả đều tương đối dài, cô hài lòng cực kì.
Chân quân Xích Tiêu chần chờ một lát, "Còn Bạch Vô Thanh thì sao?"
Bạch Vô Thanh lưu luyến si mê em gái họ, ai cũng biết. Nhưng nhìn ý tứ của Đường Quả, xem ra không có ý dây dưa với Bạch Vô Thanh.
"Ta sẽ cáo biệt với anh ta."
Ẩn ý là, không có cơ hội.
Mấy người nhìn nhau, yên lặng thắp một ngọn nến cho Bạch Vô Thanh.
Vài ngày sau, Đường Quả chỉ vui chơi giải trí với họ, lấy hết rượu tốt thịt ngon ra chiêu đãi tất cả.
Mọi người ăn đến vui vẻ, trong lòng cũng vẫn không nỡ. Lần này từ biệt, không biết tương lai còn có cơ hội chạm mặt không.
Bạch Vô Thanh dường như cảm nhận được gì đó. Hắn tìm cơ hội, cản Đường Quả lại. Gương mặt lạnh tanh kia nhiều thêm mấy cảm xúc khác.
"Tiểu Quả."
"Ừ?"
Bạch Vô Thanh đến trước mặt cô, chăm chú nhìn cô, muốn tìm gì đó trong mắt cô, "Ta cảm giác được nàng sắp rời xa ta."
Hắn muốn nói, nàng không đi được không, nhưng rồi lại nhận ra rằng mình không có tư cách.
"Anh cũng có giác quan thứ sáu à?" Đường Quả tủm tỉm ngẩng đầu lên, "Chuẩn đấy."
Bạch Vô Thanh không nhịn được mà bắt lấy cổ tay cô, sắc mặt có hơi nóng nảy, "Nàng muốn đi đâu?"
Đưa hắn đi cùng được không? Hắn sẽ nghe lời.