"Ta cũng không biết sẽ đi đâu, cho nên không đưa anh theo được."

Bạch Vô Thanh không tin, rõ ràng là nàng không muốn đưa hắn đi cùng.

Là hắn sai nên nàng không chịu tha thứ cho hắn.

"Ta biết nàng còn trách ta."

Đường Quả lắc đầu, "Không phải."

"Anh đã trả giá rồi, chờ ta rời đi, ân oán sẽ tiêu tán hết."

"Ta không muốn!"

"Tiểu Quả, ta tình nguyện để nàng hận ta."

Đường Quả cạn lời, "Ta chưa từng hận anh."

Bạch Vô Thanh hơi giật mình, "Ngay cả hận nàng cũng không muốn cho ta?"

Đường Quả: "..."

"Loại cán bộ kì cựu thẳng thắn thế này đúng là ế bằng thực lực." Cô chửi với hệ thống.

Hệ thống: [Ký chủ đại đại, cô đây là đang bắt nạt người ta không thể mang theo ký ức đấy.]

"Ai biết anh ta vốn thế nào? Không chừng còn là người đã hại ta."

Hệ thống: Ha ha...

Bạch Vô Thanh thấy Đường Quả phớt lờ, cuối cùng đành buông, "Vậy... Trước khi nàng đi, ta có thể vẫn ở cùng nàng được không?"

"Được."

Bạch Vô Thanh thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện lên một nụ cười trong trẻo như đóa sen, vừa nhạt vừa chân thành, như vừa nhận được bảo bối. Hắn tự giác buông tay Đường Quả ra, đứng vững bên cạnh cô. Coi như không ở chung được bao lâu, nhưng hắn vẫn muốn ở.

Hắn không biết cô sẽ rời đi thế nào, tóm lại hắn có một dự cảm không tốt lắm.

Mấy ngày kế tiếp, Đường Quả đi đâu Bạch Vô Thanh theo đó, hai người một tấc cũng không rời, còn gần gũi với nhau hơn hẳn lúc trước, khiến đệ tử Ma tông còn tưởng chuyện tốt của cả hai sắp đến.

Thẳng đến một ngày, họ không thấy thánh nữ cô cô nữa, cũng không thấy Bạch Vô Thanh.

Một buổi sáng, Bạch Vô Thanh cảm giác được hắn đã đợi rất lâu rồi nhưng người quen thuộc vẫn không xuất hiện. Hắn nghĩ ra gì đó, không cần biết cô thích hay không, đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy được một cơ thể không có sức sống nào, sụp đổ ngay lập tức.

Từ ngày cô rời đi Tinh Nguyệt môn, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với cô gần như thế. Hắn ôm lấy... cơ thể lạnh như băng của cô.

Hắn hoàn toàn không ngờ cô rời đi theo cách này. Hắn không tìm được hồn của cô, không biết cô đi đâu, hồn đến chỗ nào, nhưng hắn thực sự hối hận.

Ba người Mạc Vân Thiên đã được nhắc nhở trước khi Đường Quả rời đi nên cũng không bất ngờ.

Nhưng khi đến phòng cô, thấy được nam tử lãnh đạm ôm lấy cơ thể lạnh như băng của Đường Quả, trong mắt còn rơm rớm nước mắt, họ vẫn động lòng.

Bạch Vô Thanh thật sự thích em gái họ.

Đáng tiếc, cô là một người cố chấp như thế, không cho là không cho, bù đắp mấy cũng không được, chẳng biết cái tính này là tốt hay xấu nữa.

"Ta nói rồi, nàng ở đâu ta ở đó, nàng đi đâu ta cũng đi đó."

"Tiểu Quả."

Ba người chưa kịp phản ứng, Bạch Vô Thanh đã tự tán tu, chủ động tiêu tan giữa trời đất. Cả ba sững sờ, cuối cùng cảm thán.

Mà ý thức của Bạch Vô Thanh cũng tỉnh lại, khóe môi hiện lên một chút bất đắc dĩ. Thế giới này thật không cam lòng mà, A Quả Quả thật sự không nể tình tí nào.

"Đường Quả đâu? Thánh nữ cô cô đâu? Các ngươi có thấy nàng không? Ta muốn tìm nàng, nàng đâu rồi?"

Nghe âm thanh bên ngoài truyền đến, ý thức của Bạch Vô Thanh hiện lên một ý lạnh trong mắt, ai cũng không thể cướp đi A Quả Quả của hắn.

"Đường Quả, Tiểu Quả Nhi, ta nhớ ra rồi. Ta đã mơ, cái gì ta cũng đã nhớ ra rồi. Ta đã biết sự thật, ta có lỗi với nàng, ta muốn xin lỗi, chúng ta về sau..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện