Lãnh Dạ Lăng đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy hai thi thể ôm nhau cùng tiêu tán. Đây là sức mạnh cuối cùng của Bạch Vô Thanh. A Quả Quả là của hắn, thi thể cũng không được cho người khác đụng đến.
Lãnh Dạ Lăng nhanh chóng xông lên, chỉ vồ hụt.
"Tiểu Quả Nhi!"
Y điên cuồng tìm trong không khí, muốn bắt được hơi thở của Đường Quả, nhưng trước mặt không có cái gì nữa. Y thống khổ ngồi trên đất, ngây ngốc nhìn lên.
"Tối hôm qua con mơ hai giấc mơ, phải nói là hai thế giới khác nhau."
Ba người Mạc Vân Thiên nhìn nhau, không cắt lời Lãnh Dạ Lăng. Thật ra họ có hơi nghi ngờ, hai giấc mơ này thật sự là hai thế giới đã xảy ra.
"Giấc mơ thứ nhất có con, có Tiểu Quả Nhi, có Bạch Vô Thanh, cũng có Phượng Phi Linh..." Lãnh Dạ Lăng cười lên, "Tiểu Quả Nhi ở cùng một chỗ với Bạch Vô Thanh, con tự nguyện thành toàn cho cả hai, còn Phượng Phi Linh hãm hại Tiểu Quả Nhi, bị con phế linh căn."
"Giấc mơ thứ hai, vẫn có chúng con...." Lúc này, trên mặt Lãnh Dạ Lăng có thống khổ, nước mắt không tự chủ được mà nhỏ xuống, "Cũng như lúc trước, Tiểu Quả Nhi cũng bị con phế linh căn, nhưng khác kiếp này là, sau khi nàng xuống núi chưa được bao lâu thì bị Phượng Phi Linh hãm hại rơi vào tay ma tu, nhận lấy vô số giày vò... chết... tại con..."
Y không kiềm được nước mắt, dùng lực lau mặt, "Bạch Vô Thanh phát hiện ra, nhưng lúc đó Phượng Phi Linh đã quá mạnh, nên hắn bị ả dẫn vào Vạn Ma quật nhận hết giày vò, con đoán hắn cam tâm tình nguyện chịu hành hạ. Còn con... đến khi độ kiếp rồi mới biết được sự thật, cam nguyện chết dưới lôi kiếp."
"Còn sư phụ..." Y ngẩng đầu nhìn Mạc Vân Thiên, trong mắt áy náy, "Cũng vì con mà bị Phượng Phi Linh tính kế chết."
Mạc Vân Thiên thở dài, đây không phải mơ, đây là sự thật. Nếu em họ không đến kịp, có lẽ vận mệnh của tất cả mọi người sẽ bị Phượng Phi Linh trêu đùa trong tay.
Nói xong, Lãnh Dạ Lăng nhìn chỗ Đường Quả tiêu tán, đau đớn khóc nấc lên, "Tiểu Quả Nhi nhất định cho là con ngu xuẩn, không cần con nữa. Rõ ràng Bạch Vô Thanh cũng sai như thế, vì sao nàng vẫn để Bạch Vô Thanh lưu lại bên mình?"
"Bạch Vô Thanh thay đổi nhanh hơn, ý thức được sai lầm của mình." Chân quân Xích Tiêu không nhịn được, "Tên kia da mặt vô cùng dày, từ lúc muội tử xuống núi đã đi theo một tấc không rời, không có nguyên tắc nào. Ngươi nói xem, sao muội tử lại cần một kẻ suốt ngày chỉ trích mình đi cạnh mình chứ? Nếu như không đến cuối, ngươi cũng không biết được sự thật đâu."
Chân nhân Tử Vân kéo chân quân Xích Tiêu, "Đừng nói nữa, nó đã đau đến phát khóc rồi, để nó yên đi."
"Vậy chúng ta đi." Mạc Vân Thiên cũng không để ý Lãnh Dạ Lăng nữa. Mệnh vẫn còn, nhưng người thì cũng đã phế rồi. Em gái Giáo Hoa à, chiêu này quả nhiên đã khiến Lãnh Dạ Lăng vạn kiếp bất phục.
Ba người đi xa rồi vẫn nghe thấy tiếng nghẹn ngào trong phòng. Không bao lâu sau, họ nhận được tin Lãnh Dạ Lăng tự phế linh căn. Từ đó, Ma tông có nhiều thêm một người tàn tật, nghe nói ngày nào y cũng cười cuồng si, khi thì gọi Tiểu Quả Nhi, khi thì nói, nếu ta gọi nàng là thánh nữ cô cô, nàng có về không? Thánh nữ cô cô, cô cô, nàng về đi.
...
"Thống tử, ta cảm thấy cơ thể không thoải mái."
"Có hơi chua, cũng có hơi đau."
Hệ thống bên trong giả chết... Xin lỗi ký chủ đại đại, cháu vẫn là một hệ thống vị thành niên, không thích hợp với những hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi như thế này.
Đường Quả mở mắt ra, đánh giá chớp nhoáng xung quanh. Nhà đất mái ngói, trong phòng có một cái bàn gỗ không sơn, một cái thùng, một cái tủ treo quần áo, trên người cô là một tấm chăn lớn, còn trên cửa sổ là một chữ hỉ.
"Đây là sáng tân hôn?"
[Ký chủ cô quên rồi à? Cô đến từ tối qua.]
Gương mặt Đường Quả cứng lại. Hôm qua thân thể này uống say, sau đó thì cô đến. Lúc truyền tống, cô có thiếp đi, làm một giấc mơ rất tuyệt vời.
Hình như có một hơi thở quen thuộc xâm nhập, rồi thì...
____
Editor: Ủa ủa ủa mới đến mà đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ thế hả =))))