"Chị Trần Anh, không phải chị thích thanh niên trí thức Tống lắm à?" Lý Thúy Hoa nghe được người khác nói chuyện, nhìn sang Trần Anh đang ngồi nhổ cỏ, "Hiện tại Tống nhạt là người nhà hoa khôi Đường rồi, chị chả mơ được nữa."
Trần Anh khinh thường liếc nhìn Lý Thúy Hoa đang tiếc nuối, "Ai nói là chị đây thích anh ta?"
"Ai... Chị không vui à? Trước kia không phải chị trộm cho người ta trứng gà sao? Em thấy hết đấy." Giọng nói của Lý Thúy Hoa có hơi lớn, "Có điều người ta lại không muốn. Ha ha, đúng là Tống nhạt."
Trần Anh cau mày, có hơi không vui, 'Thúy Hoa, không có chứng cứ thì chớ nói lung tung, chị mày đây đã có hôn phu rồi, làm gì có dây dưa không rõ với thanh niên Tống chứ? Nếu mày còn bôi bác chị nữa, cẩn thận chị tìm đến tận họ Lý nhà mày nói chuyện."
"Èo..." Lý Thúy Hoa không thoải mái. Cô thấy rõ ràng từ lúc thanh niên trí thức Tống đến đây, Trần Anh lúc nào cũng sáp đến hỏi chuyện, người có mắt ai cũng thấy được, giờ còn che che giấu giấu, cũng biết danh dự à? Có biết xấu hổ hay không, rõ ràng đã có vị hôn phu, thế mà còn muốn cò cưa thanh niên trí thức Tống, cũng không nhìn lại cái vẻ khô đét của mình, người ta sẽ thèm để ý đến mình chắc?
"Chị, Thúy Hoa nói thật à?" Trần Phương Phương đứng gần đó nghe được lời Lý Thúy Hoa, lặng lẽ như mèo đến gần, "Chị thích thanh niên trí thức Tống thật hả?"
"Không thể nào." Trần Anh có hơi đau đầu, cả cái nhà họ Trần này ai cũng phiền.
Trần Phương Phương không bỏ qua, "Chị, không phải chị không thích Tạ Thế Quân ư?"
"Chị, nếu chị không thích Tạ Thế Quân, không bằng nói với bố mẹ để em gả cho Tạ Thế Quân đi. Ảnh đang tham gia quân ngũ ở bên ngoài, hai năm nữa em mười tám, cũng không chê ảnh già. Chị không thích ảnh, em còn trẻ hơn, gả cho ảnh cũng coi như là bồi thường."
Trần Anh suýt chút nữa bổ Trần Phương Phương một cuốc. Em gái cô ta vẫn vô liêm sỉ không khác gì kiếp trước.
Cô ta còn chưa từ hôn với Tạ Thế Quân, nó đã muốn cướp Tạ Thế Quân đi.
"Phương Phương!"
"Chị quát tôi làm gì?" Trần Phương Phương gào lên, mặc kệ xung quanh ồn ào, "Rõ ràng chị không thích Tạ Thế Quân, tôi nói cũng chả có gì sai cả, dù sao đều là con gái họ Trần..."
"Mày câm mồm!"
Trần Anh thật sự rất muốn nhảy dựng lên xé miệng Trần Phương Phương. Sao cô ta lại có một con em gái vô liêm sỉ như thế nhỉ.
May mắn là Lý Thúy Hoa không để ý, cũng có ít người qua lại chỗ này. Nhưng người ở xa xa vẫn liếc về phía này vẫn khiến sắc mặt Trần Anh không tốt.
"Mẹ, mẹ xem chị quát con kìa."
Mắt thấy Trần Phương Phương sắp chạy đến chỗ Đinh Ngọc Trân bên kia, Trần Anh kiềm chế lại.
Đường Quả ôm bình nước đứng bên bờ ruộng nhìn Tống Dã cày. Trần Phương Phương nói chuyện với Trần Anh, cô nghe không sót một chữ nào, không nhịn cười được.
"Trần Anh trùng sinh mà không có bàn tay vàng kiểu như không gian hay gì gì đó à?"
[Không có. Chắc là tác giả này nghĩ nữ chính không cần bàn tay vàng cũng có thể sống được cuộc đời khác lúc trước.]
Lúc này, Tống Dã đã cày xong một mảnh đất, lau mồ hôi. Đường Quả vồn vã rót cho anh một bát đầy nước.
Tống Dã uống nước, ngay lập tức cảm nhận được cái mát lạnh tràn xuống bụng. Anh nhìn gương mặt trắng nõn đang đỏ bừng lên của cô vợ nhỏ, "Quả Quả về đi, đừng phơi nắng." Thật ra trời cũng không nóng lắm, chỉ là hơi nhiều nắng. Tống Dã nóng là vì đi cày vã mồ hôi thôi.
"A Dã, em ở đây chờ anh."
"Thôi được." Tống Dã đối diện với nụ cười ngọt ngào của cô vợ nhỏ, thuận miệng đáp lại. Nói xong, anh có hơi bất đắc dĩ mà nhìn cô, "Đứng dưới cây ấy."