Mỗi lần Tống Dã ngừng tay, Đường Quả lại đi lên rót nước cho anh, khiến không biết bao nhiêu người thèm muốn.
Cứ là đàn ông ở xung quanh đó, dù kết hôn hay chưa kết hôn, đều cực kỳ ghen tị với Tống Dã.
Nếu như bọn họ có một cô vợ nhỏ xinh đẹp như thôn hoa Đường đứng bên cạnh nhìn họ làm việc, thấy họ khát thì đi ra rót nước, bọn họ sẽ có động lực cực kì.
Chuyện bên này cuối cùng cũng gây chú ý cho Trần Anh,
Cô ta vốn không định đi xem, nhưng người xung quanh ai cũng bàn luận, nên cô ta nhân lúc nghỉ ngơi mà chạy sang chỗ Đường Quả.
Từ xa đã thấy một cô gái xinh đẹp ngồi dưới tán cây chăm chú nhìn người đàn ông đẹp trai nhất trong đám người đang cày dưới ruộng, Trần Anh khinh bỉ trong lòng. Về sau Đường Quả sẽ hiểu, tên Tống Dã này không có gì khác, chỉ là đồ bỏ.
"Nhiều người đang nói sắp khôi phục thi đại học."
Trần Anh lơ đãng nói, "Hoa khôi Đường, vị kia nhà cô gần đây mà... yên một chút ấy, vậy phải cẩn thận. Đàn ông ấy mà, đã muốn chạy là sẽ tìm đủ cách."
Đời trước, cô ta phải xé tài liệu ôn tập của Tống Dã ba lần mới có thể ép tên đó không thi đại học. Về sau dọn nhà đi lại phát hiện ra dưới gầm giường còn có hai phần tài liệu nữa. Cô ta cũng không biết vì sao Tống Dã nghèo như chó thế lại kiếm được lắm tài liệu ôn thi như vậy.
Hoa khôi Đường khá ngây thơ, không giống cô ta, nếu Tống Dã có giở trò gì lừa lọc, đúng là không thể đỡ nổi. Cũng may cô có bố là trưởng thôn, bằng không chắc chắn sẽ bị Tống Dã ăn không nhả xương.
Tuy nghĩ thế nhưng Trần Anh cũng chẳng ưa gì Đường Quả.
Người ta từ nhỏ đến lớn đều chưa từng chịu khổ, coi như đang sống trong thời khó khăn nhưng vẫn được cả nhà cưng chiều, sống tốt hơn cô ta nhiều.
Có thể nói, Trần Anh cô ta xui xẻo bao nhiêu thì hoa khôi Đường may mắn bấy nhiêu, dường như trời cao chỉ ưu ái có một người vậy.
Trần Anh cô ta không quản được Tống Dã, Đường Quả không như thế. Người ta có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa cho, Tống Dã sẽ không dám bắt nạt.
Nghĩ thế, trong lòng cô ta càng không thấy hổ thẹn nữa.
"A Dã không thi đại học." Đường Quả nhìn về phía Trần Anh, không bỏ qua được ý ghen tị trong mắt cô ta.
Cô có hơi hiểu ra vì sao Trần Anh không tính kế ai lại tính kế cô. Vì cuộc sống của cô khiến cô ta ghen tị, cảm thấy bất bình cho bản thân mình. Nhất là đời trước nguyên chủ còn ở cùng với Tạ Thế Quân.
Trần Anh kinh ngạc một chút, "Thanh niên trí thức Tống không tham gia thi đại học?"
"Không thi." Đường Quả cong môi lên, "Trần Anh, có vấn đề gì à?"
"Không có."
Trần Anh đáp lại một câu cho có lệ, nghĩ thầm, hẳn là nhà họ Đường tạo áp lực cho Tống Dã.
Hừ, thằng Tống Dã này cũng chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu thôi. Nhà họ Đường người ta vừa mới nói một câu không cho thi là không thi ngay.
Rất mau, Trần Anh lại phấn khởi lên. Chờ cô ta gả cho Tạ Thế Quân, về sau thành phu nhân đoàn trưởng rồi quay lại thôn Đường, Tống Dã hẳn đã già đi giống đàn ông bình thường trong thôn này rồi.
Mà cô ta, mặc quần áo theo mốt, đi đến đâu có người theo đến đấy, còn có một người chồng yêu thương mình.
"A, tôi đi làm đây."
Trần Anh không muốn nói chuyện thêm với Đường Quả. Đối với loại người tầm nhìn chỉ có ở trong thôn, cô ta khinh không muốn nói chuyện nhiều.
Chỉ khi đi ra khỏi thôn Đường, chứng kiến bên ngoài phát triển mới hiểu được thế giới này lớn bao nhiêu.
Đường Quả cũng không bảo Trần Anh ở lại. Gặp Trần Anh rồi, cô xem như đã hiểu vì sao cô ta trùng sinh lại không lợi dụng những gì mình biết ở tương lai để làm gì đó, hóa ra là đang chờ kết hôn với Tạ Thế Quân.
Loại suy nghĩ này, cô vốn không hiểu rõ lắm. Rõ ràng đã biết trước tương lai, làm sao vẫn muốn đem hi vọng thay đổi vận mệnh của mình đặt lên người người khác.