Yến Hoài ra khỏi lều, Tần Hoan đưa Thái hậu về trước rồi mới đi tìm Yến Trì.
Ban nãy Yến Trì mới đi một vòng đến lều của sứ thần Bắc Ngụy, còn chưa điều tra xong đã nghe được tin Yến Kỳ đến gây hấn nên mới vội vã quay về. Bởi vậy hiện tại Yến Trì đang đợi Tần Hoan cùng đi đến lều của sứ thần Bắc Ngụy, nếu như toàn bộ sự việc đã bại lộ rồi thì không cần thiết phải che giấu nữa. Còn bên này, Yến Triệt và Yến Kỳ cùng nhau đi ra ngoài.
Yến Kỳ lên tiếng, "Không ngờ lần trước người giúp Thái tử thật sự là Cửu cô nương, diễm phúc của Thái tử đúng là không nhỏ đâu."
Yến Triệt nheo mắt, "Thành vương ăn nói cẩn thận, cho dù Cửu cô nương hành y tế thế, hay là nghiệm thi phá án thì vẫn đều là hành thiện tích đức cả, Thành vương đừng áp đặt những suy nghĩ dơ bẩn xấu xa của ngươi lên người Cửu cô nương."
Yến Kỳ cười cười, "Thái tử Điện hạ hình như hơi che chở Cửu cô nương rồi nhỉ..."
Yến Triệt cười lạnh, không thèm dây dưa gì với Yến Kỳ nữa, hắn lập tức xoay người phất tay áo bỏ đi.
Yến Kỳ đứng tại chỗ giây lát, không biết nghĩ đến cái gì mà đáy mắt lại trở nên lạnh lùng.
Lúc Tần Hoan đến gặp Yến Trì thì hắn đang nói gì đó với thị vệ, thấy Tần Hoan đến rồi hắn mới phất tay cho thị vệ lui ra. Tần Hoan đi đến trước mặt hắn rồi hỏi, "Điều tra thế nào rồi?"
Vẻ mặt Yến Trì hơi tối lại nhìn sang Tần Hoan, hắn nhất thời chưa trả lời. Tần Hoan lại nghĩ nghĩ rồi nói, "Chàng yên tâm, như vậy cũng không phải chuyện xấu, ta vẫn còn có thể ứng phó, sau này quay về thành Lâm An ta cũng có tính toán rồi."
"Tính toán gì?" Yến Trì nghiêm túc nhìn Tần Hoan.
Khóe miệng Tần Hoan khẽ động, lại nhất thời không biết phải nói gì. Yến Trì nhìn xung quanh một vòng, thấy không có ai thì mới thở dài, "Tình huống này không chỉ có không xấu, mà thậm chí còn phù hợp với suy nghĩ của nàng, có đúng không?"
Tần Hoan muốn nói lại thôi, "Yến Trì..."
Yến Trì giơ tay lên ý bảo nàng không cần nhiều lời mà trực tiếp hỏi, "Tâm nguyện vẫn chưa làm xong của nàng có liên quan đến việc này?"
Tần Hoan vẫn luôn nói mình có tâm nguyện chưa hoàn thành, nhưng lại không muốn nói cho Yến Trì biết. Nhưng nàng đã từng hỏi hắn, nếu có một việc đối với nàng chính là khó như lên trời thì phải làm thế nào. Yến Trì biết, việc này chính là tâm nguyện chưa hoàn thành kia của nàng, dựa vào tính cách của nàng thì việc xảy ra hôm nay nàng tuyệt đối sẽ không muốn náo loạn lớn lên, hơn nữa nàng còn không quan tâm gì đến chuyện Hoàng thượng có ban thưởng hay không. Nhưng hôm nay nàng lại làm hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của hắn, nàng nói đợi cho vụ án được phá rồi mới xin ban thưởng. Yến Trì nhìn Tần Hoan, mặc dù hắn không biết cuối cùng Tần Hoan nghĩ cái gì, nhưng không hiểu sao hắn vẫn cảm thấy được việc Tần Hoan cần phải làm có liên quan cực lớn đến chuyện nàng biết nghiệm thi và phá án.
Bốn mắt nhìn nhau, Tần Hoan đành phải gật đầu, "Phải!"
Không cần nàng phải nói nhiều lời, chỉ cần câu trả lời khẳng định này đã khiến cho đáy lòng Yến Trì trĩu nặng. Tần Hoan suy tính như vậy, thậm chí không tiếc để cho việc nàng biết nghiệm thi truyền rộng ra ngoài chứng minh chắc chắn nàng có yêu cầu. Nhưng nàng muốn Hoàng đế ban cho nàng cái gì? Tần Hoan thấy vẻ mặt Yến Trì thâm trầm lại phức tạp, nàng đành phải tiến lên khẽ nói, "Chàng không cần lo lắng, tự ta có chừng mực."
Hai người còn đang đứng ở bên ngoài, trong mắt Yến Trì vẫn còn sự nặng nề, hắn nhìn Tần Hoan mãi một lúc lâu sau mới nghiêng người nhường đường, "Ta tra ra có người bị thương, mà lại là vết thương mới, nàng đi xem cùng ta đó là loại thương tổn gì."
Yến Trì tránh ra con đường trước mắt, chỉ trong phút chốc Tần Hoan lại cảm thấy hắn luôn đứng sau ủng hộ và bảo vệ nàng. Không ai biết nàng muốn làm gì, nhưng dựa vào trí tuệ của Yến Trì, nhất định hắn đã mơ hồ đoán ra rồi, vậy mà hắn vẫn áp chế lại nghi ngờ mà mở đường cho nàng bước đi.
Trong lòng Tần Hoan nhất thời rối như tơ vò, nhưng vẫn không do dự mà cứ thế bước về phía trước. Đến được lều của sứ thần Bắc Ngụy, màn che được vén lên, lập tức trông thấy bên trong có 7-8 võ sĩ của Bắc Ngụy, trong đó có 2 người đã cởi vạt áo trước, mơ hồ có thể nhìn thấy trên ngực và cánh tay có vết thương bầm tím. Tần Hoan nhận ra 1 người trong đó chính là Từ Thường.
"Vén y phục lên, tay áo cũng xắn lên."
Binh lính Đại Chu hô một tiếng, hai người Từ Thường lập tức nghe theo. Yến Trì dẫn theo Tần Hoan tiến đến gần, Tần Hoan nhìn kỹ rồi nói, "Đúng thật là vết thương mới, chắc hẳn là bị thương trong vòng 6 canh giờ trước."
Nói đến đây mặt mày Tần Hoan nhăn chặt lại, dấu vết kia chứng tỏ bị thương từ tối qua, thời gian cũng phù hợp với lúc hung thủ hành hung, nhưng vì sao cả 2 đều bị thương? Nếu là 2 người thì sao có thể để cho Phó Đức Thắng chạy thoát được?
Yến Trì lạnh lùng, "Hai người các ngươi bị thươn như thế nào?"
Từ Thường quay sang liếc nhìn người bên cạnh một cái, trên mặt người kia lập tức có chút xấu hổ.
Từ Thường lạnh lùng quát lớn, "Tự mình nói đi!"
Võ sĩ bên cạnh cúi đầu xuống rồi nói, "Đêm qua... đêm qua sau khi Thế tử Điện hạ mang người đến kiểm tra, tiểu nhân thấy mấy người Từ phó úy đều đi ra ngoài cho nên mới vụng trộm uống rượu. Sau đó... Từ phó úy quay về thấy thế liền giận dữ, tiểu nhân lại say rượu cho nên thần chí không rõ mới động thủ với Từ phó úy..."
Tần Hoan nhìn nhìn vết thương của 2 người, "Dùng cái gì để đánh?"
Từ Thường nói, "Ta không dùng gì cả, hắn chộp lấy cây gậy ngoài cửa, vết thương trên người ta đều là bị hắn đánh."
Vừa dứt lời thì võ sĩ kia đã quỳ xuống đất, "Tiểu nhân biết sai rồi..."
Từ Thường chau mày, "Thế tử Điện hạ, Thái tử Điện hạ của bọn ta còn chưa tỉnh lại, tiểu nhân không muốn làm náo loạn việc này lên cho nên vẫn mong Thế tử Điện hạ giúp đỡ bọn tiểu nhân một chút."
Yến Trì nhìn sang Tần Hoan, thấy Tần Hoan gật đầu thì Yến Trì mới nói, "Đây là chuyện của Bắc Ngụy các ngươi, ta đương nhiên không có quyền can thiệp."
Nói xong Yến Trì liền dẫn người rời đi, vừa ra khỏi lều thì hắn lên tiếng, "Ta thấy đây đều là vết thương mới, vì trí và hình dáng trên người bọn họ cũng không giống nhau, nàng cảm thấy thế nào?"
Tần Hoan trả lời, "Đúng là vết thương mới, cũng giống như lời võ si kia nói là xảy ra vào đêm qua. Nói như vậy thì vết thương trên người bọn họ cũng không có gì kỳ lạ."
Vẻ mặt Yến Trì hơi trầm xuống, "Như vậy lại không tìm ra manh mối rồi." Vừa dứt lời Yến Trì lại nói, "Phải rồi, hôm qua lúc nàng căn dặn dược đồng đến kho lấy thuốc mới thì có ai ở đó không?"
Tần Hoan nghĩ nghĩ, "Không có ai cả, lúc ấy ngoài cửa chỉ có thị vệ mà chàng an bài, cùng với 2 thị vệ của Bắc Ngụy. Có điều 2 người đó ta cũng không biết, làm sao thế?"
Yến Trì nói, "Đêm qua, dược đồng tự mình rời khỏi dược phòng, thị vệ bên ngoài dược phòng cũng bị dẫn dụ đi. Ta đoán hung thủ từ sớm đã biết vào lúc đó dược đồng sẽ rời đi, chứ không thì chỉ dẫn dụ thủ vệ bên ngoài là vẫn chưa đủ."
Đáy mắt Tần Hoan lóe lên, "Đúng thật như vậy, có cần ta đi nhận diện 2 người thị vệ kia không?"
Yến Trì gật đầu, "Ta dẫn nàng đi quanh một vòng, nàng nhớ kỹ rồi sau đó nói cho ta biết là được."
Tần Hoan đáp lời, Yến Trì lại dẫn Tần Hoan vào trong lều của võ sĩ Bắc Ngụy kiểm tra lại lần nữa, đám người Từ Thường chỉ cho là muốn tiếp tục điều tra bọn họ chứ chưa hề nghi ngờ gì. Sau khi ra khỏi lều thì Tần Hoan nói, "Hai người cao gầy đứng dựa sát vào vách lều phía bên trái. Ta nhớ không nhầm thì lúc đó chính là bọn họ canh gác ngoài cửa."
Đến đây, Yến Trì lập tức phái người theo dõi 2 người kia, căn bản còn muốn bàn bạc thêm với Tần Hoan nữa nhưng Thác Bạt Vu lại chạy từ phía lều của Thác Bạt Hoằng đến đây, "Tần Hoan! Ta thấy ngón tay của Đại ca ta động đậy rồi!"
Giọng nói Thác Bạt Vu rất lớn, nói xong Tần Hoan cho rằng Thác Bạt Hoằng sắp tỉnh dậy rồi.
Tần Hoan kéo Yến Trì một cái, "Mau, chúng ta đi nhìn xem..."
Tần Hoan bước thật nhanh đến đó, vừa vào trong thì phát hiện ra Thác Bạt Hoằng vẫn nằm nguyên ở đó. Thác Bạt Vu chạy vào rồi nói, "Vừa rồi ta nhìn thấy ngón tay huynh ấy động một cái, thật đó, ta không lừa ngươi đâu."
Tần Hoan vừa bắt mạch vừa trả lời, "Ta có nói ngươi lừa ta đâu."
Tần Hoan nín thở tập trung, một lúc sau mới thu tay lại, "Chắc chỉ là ngẫu nhiên thôi, mặc dù tay của hắn có thể cử động nhưng vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Đúng là mạch đập có mạnh hơn mấy ngày trước, nhưng vẫn hơi suy yếu."
Đôi mắt Thác Bạt Vu ban nãy vốn luôn sáng trong rạng rỡ, hiện tại nghe như vậy thì lập tức tối sầm xuống. Yến Trì chờ ở bên ngoài thấy Tần Hoan mãi một lúc lâu vẫn chưa ra ngoài thì cũng hiểu được kết quả rồi. Lát sau lúc Tần Hoan bước ra, quả nhiên vẻ mặt vẫn còn nặng nề.
Yến Trì lại nói, "Có phải sắp tỉnh dậy rồi không?"
Tần Hoan muốn lắc đầu theo bản năng, nhưng đối diện với đôi mắt Yến Trì, trong lòng nàng vụt lóe sáng rồi lập tức gật đầu, "Phải, đúng là sắp tỉnh dậy rồi, mạch tượng đã tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước, có thể ngày mai sẽ tỉnh lại..."
...
Bệnh tình của Thác Bạt Hoằng một lần nữa chuyển biến tốt đẹp, mà mới qua 1 đêm thì chuyện Tần Hoan biết thuật nghiệm thi, cùng với tin tức nàng phá vụ đại án vàng ròng kia đã lan truyền khắp nơi. Trong đại doanh người đông miệng nhiều, lại tập trung lại một chỗ cho nên bất cứ tin tức gì cũng truyền đi cực nhanh. Đến sáng hôm nay thì toàn bộ đại doanh đều đã biết rõ những chuyện trước kia Tần Hoan đã làm.
Có tán thưởng thổn thức, có xem thường coi khinh, nhưng không ai có thể lý giải được tại sao một người nữ tử lại muốn đi làm ngỗ tác, một loại thuộc tiện dịch này. Cho nên Tần Hoan đi đến đâu thì khắp nơi đều có tiếng bàn bạc nghị luận.
"Đó chính là Cửu cô nương của Tần gia phải không..."
"Đúng vậy, chính là nàng ta, nghe nói nàng ta ngoại trừ biết y thuật thì còn có thể nghiệm thi, giúp đỡ phá nhiều vụ án lớn."
"Nhưng nàng ta là tâm phúc bên cạnh Thái hậu nương nương, sao lại còn có thể biết thuật nghiệm thi chứ? Làm nghề ngỗ tác từ xưa đến nay đều là tiện dân, nàng là một tiểu thư của Hầu phủ vậy mà lại đi làm công việc dơ bẩn như vậy?"
"Ai biết được, nhà phú quý nhân gia đúng là không thể tưởng tượng được hết."
Tần Hoan dẫn Phục Linh đi ngang qua đại doanh, lời thì thầm to nhỏ ở bốn phía như có như không truyền vào tai 2 người. Phục Linh chau mày rồi khẽ hừ nhẹ, "Đám người này thì biết cái gì chứ, mấy người bình thường nào có sánh được với tâm tư của tiểu thư! Tiểu thư nhà ta chí khí không thua nam nhi, dám người bọn họ đều là phàm phu tục tử, chỉ biết lén lút nghị luận về tiểu thư thôi."
Trên mặt Tần Hoan lại thờ ơ như không, nàng trấn an Phục Linh, "Không sao cả, ta từ lâu đã dự liệu được rồi, trước đây ta không nói ra thì cũng chỉ sợ mấy điều này mà thôi. Suy cho cùng thì chúng ta cũng chỉ là phàm nhân."
Phục Linh lại hừ nhẹ, "Cho dù có là phàm nhân thì tiểu thư cũng không hề giống mấy người kia. Tiểu thư có thể làm việc bọn họ không thể làm, tiểu thư giúp người nhiều như vậy, còn bọn họ có được như vậy không?"
Tần Hoan cười cười rồi vỗ vỗ lên vai Phục Linh, "Được rồi, miệng lưỡi thiên hạ mà, suy nghĩ của người khác không giống như chúng ta, chẳng phải chúng ta cũng không thể cấm người ta nói sao, em cứ coi như không nghe thấy là được."
Phục Linh bĩu môi, nàng vẫn cảm thấy tức giận và bất bình. Còn bên này, Tần Hoan đã bước vào trong dược phòng.
Vừa vào trong, 2 dược đồng lập tức tiến lên hành lễ. Tần Hoan lấy thuốc mới về lều của Thác Bạt Hoằng, đang định rời đi thì trong lòng lại khẽ động, nàng hỏi, "Đêm đó trước khi xảy ra chuyện thì có ai đã từng đến dược phòng?"
Hai dược đồng liếc nhau, đều lắc đầu, sau đó 1 người lên tiếng, "Cửu cô nương, Thế tử Điện hạ đã phái người đến hỏi, cả ngày hôm đó đều không thấy ai kỳ lạ cả, cũng không xảy ra chuyện gì kỳ quái."
Dược phòng xảy ra chuyện thì cả 2 dược đồng này cũng đều hoảng sợ, sợ bản thân mình bị dính phải hiềm nghi.
Trong lòng Tần Hoan căn bản cũng không nghi ngờ 2 người này, nghe vậy liền gật đầu mà không hỏi gì thêm nữa. Yến Trì đã thẩm vấn thì chắc chắn đã hỏi xong toàn bộ tình tiết rồi, chẳng qua nàng quá mức mẫn cảm mà thôi. Nghĩ đến đây Tần Hoan liền đi ra ngoài, nhưng vừa đi đến cửa đã nghe thấy tiếng một dược đồng vang lên từ phía sau, "Cao xoa bóp cho Từ phó úy đã chuẩn bị xong chưa?"
Người còn lại cuống quýt nói, "A, ta quên mất! Giờ ta đi chuẩn bị luôn."
Tần Hoan quay đầu lại, "Cao xoa bóp chuẩn bị cho Từ phó úy?"
Dược đồng kia gật đầu, "Đúng vậy, Từ phó úy nói hắn bị thương nên muốn dùng thuốc xoa bóp."
Nghĩ đến vết thương khắp người Từ Thường kia Tần Hoan lại nói, "Hôm nay hắn đến tìm các ngươi à?"
Dược đồng lắc đầu, "Không phải, là đêm qua, lúc đó chúng ta đụng phải Từ phó úy ở kho thuốc bên kia, Từ phó úy trước đây luận võ cùng người khác đã bị thương, sau đó đi săn cũng bị thêm vài vết thương nhẹ nữa, cộng thêm phải đi tìm Thái tử Thác Bạt nên có vẻ như có rất nhiều vết thương, bởi vậy mới đến để hỏi thuốc mỡ."
Tần Hoan gật đầu, lập tức đi ra ngoài mà không nói gì nữa.
Ban nãy nàng vừa thấy được trên người Từ Thường đúng là có rất nhiều vết thương cũ. Hôm đó hắn đại diện cho Bắc Ngụy luận võ cùng võ tướng của 3 nước, sau đó lại tham dự đại săn rồi đi tìm Thác Bạt Hoằng với Lâm Chương, bị thương cũng không có gì là lạ. Nhưng tại sao Từ Thường lại đến kho thuốc tìm dược đồng? Ban đầu hắn đến dược phòng tìm không có thì mới đến đó, hay là...
Tần Hoan nghĩ đến đây lập tức gọi Phục Linh, "Em đi nói cho Bạch Anh, bảo Bạch Anh truyền đạt lại nguyên văn lời dược đồng vừa nói cho Thế tử Điện hạ. Ta quay lại lều của Thái tử Thác Bạt."
Phục Linh gật đầu, lập tức xoay người rời khỏi. Mà Tần Hoan đứng ở đó một lúc lâu mới nhúc nhích. Nhưng nàng vừa đi ra được 2 bước thì không hiểu tại sao lại cảm thấy có người đang nhìn trộm sau lưng mình.
Nàng lập tức dừng bước rồi quay phắt đầu lại, thế nhưng lại nhìn thấy trên con đường nhỏ sau lưng mình hoàn toàn không có bóng người. Tần Hoan mím môi, quá kỳ lạ, rất ít khi nàng có cảm giác này, nhưng quay đầu lại thì không nhìn thấy ai cả.
Hiện tại vẫn còn rất sớm cho nên không ai ở đây cả, lại nhìn tiếp về phía xa thì chỉ thấy từng lều từng lều nối tiếp nhau. Tần Hoan nhìn nhìn, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy trong lòng lạnh giá, nàng hít sâu một hơi nhất định phải rời khỏi chỗ này, sau đó đi rất nhanh dọc theo đường lớn về phía Bắc. Chẳng bao lâu sau nàng đã thấy được lều của Thác Bạt Hoằng, nhưng khi nhìn kỹ lại thì phát hiện thị vệ Bắc Ngụy đã được đổi thành Từ Thường và một người khác.
Thấy Tần Hoan bước đền, Từ Thường và người kia cực kỳ cung kính, ặc kệ bên ngoài nói thế nào thì Tần Hoan vẫn là người cứu mạng Thác Bạt Hoằng. Tần Hoan gật đầu với bọn họ, đang định vào trong thì bước chân chợt dừng lại, "Từ Thường phó úy."
Đột nhiên bị gọi tên khiến cho Từ Thường hơi kinh ngạc rồi lập tức xoay người lại hỏi, "Cửu cô nương, có chuyện gì căn dặn?"
Tần Hoan lại mỉm cười nói, "Ta vừa mới thấy trên người ngươi ngoại trừ vết thương mới thì vẫn còn vết cũ. Ngươi cần thuốc mỡ làm tan máu bầm không?"
Từ Thường nghe đến đây thì nụ cười trên mặt càng sâu hơn, "Đa tạ Cửu cô nương quan tâm, kỳ thật trước đây tiểu nhân đã đến dược phòng hỏi xin thuốc mỡ rồi, chính là buổi chiều tối hôm trước, lúc ấy dược đồng nói sẽ mang thuốc mỡ đến cho ta." Nói xong Từ Thường lại cười sang sảng, "Mặc dù đã qua một ngày còn chưa thấy bóng dáng đâu, có điều không sao cả, Cửu cô nương chăm sóc cho Thái tử Điện hạ bọn ta là tốt lắm rồi, ta đây da dày thịt thô, không có gì đáng ngại cả đâu. Nói không chừng lát nữa dược đồng sẽ mang đến thôi."
Giọng nói Từ Thường thẳng thắn không hề có ý định che giấu, Tần Hoan lại nói, "Ồ? Vậy là ngươi đến dược phòng rồi à?"
Từ Thường nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, "Không phải dược phòng, nơi đó chắc là kho thuốc của Đại Chu các ngươi. Ta vốn muốn đến dược phòng nhưng một huynh đệ bên cạnh ta nói người ở dược phòng hôm nay phải đến kho lấy thuốc, nếu đến dược phòng thì chắc chắn sẽ không có người cho nên ta mới hỏi đường đi đến kho thuốc."
Tần Hoan nhớ đến 2 người cao gầy kia rồi gật đầu mà không nói thêm gì nữa.
Vào đến bên trong lều, Tần Hoan lại cảm thấy có chỗ nào đó hơi lạ, nhưng nghĩ mãi một lúc vẫn không ra. Thác Bạt Vu thấy nàng đi vào liền hỏi, "Ta thấy miệng vết thương của ca ca dường như đã khép miệng rồi, ban nãy có một lớp vảy bong ra thế nhưng lại không chảy máu nữa."
Tần Hoan nghe xong liền tiến đến phía trước, nàng muốn kiểm tra vết thương sau lưng Thác Bạt Hoằng từ lâu rồi, nhưng vết tên bắn vừa sâu vừa nguy hiểm cho nên mãi mà nàng vẫn chưa dám để hắn chuyển động. Nghĩ đến đây, Tần Hoan xem miệng vết thương cho hắn trước, đổi thuốc xong sau đó mới đẩy hắn nằm nghiêng lại rồi lại lấy rượu ra xoa lên mấy vết thương trên lưng hắn.
Thác Bạt Hoằng nằm bất động trên giường nhiều ngày, những vết thương này hoặc là bắt đầu khép miệng, hoặc là có chút mưng mủ, Tần Hoan vừa xử lý lại vừa xem xét, cẩn thận kiểm tra thực hư toàn bộ sau đó mới bôi thuốc mỡ lên cho hắn. Đợi đến khi đỡ hắn nằm thẳng lại, Tần Hoan mới nhìn về vết bầm tím trên eo Thác Bạt Hoằng. Không hiểu tại sao, nếu so sánh với vết thương sau lưng thì vết bầm này lại thâm tím hơn nhiều...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương