"Làm sao vậy? Ngươi đang nhìn cái gì?"

Thác Bạt Vu thấy Tần Hoan nhìn chằm chằm vào vết thương trên người Thác Bạt Hoằng nên mới nghi ngờ hỏi 1 câu. Tần Hoan khẽ nói, "Mấy hôm nay ngươi có bôi thuốc cho ca ca ngươi không?"

Thác Bạt Vu trả lời, "Không có, đương nhiên là không, ta đâu dám tùy tiện bôi thuốc?"

Tần Hoan gật đầu, sau đó lại chau mày, "Có hơi kỳ lạ."

Thác Bạt Vu không biết đã xảy ra chuyện gì, sao bôi thuốc lại là kỳ lạ? "Sao thế? Đại ca ta..."

"Vết thương sau lưng Đại ca ngươi đã mờ đi một chút, bởi vì đã qua mấy ngày rồi cho nên ngoại trừ mấy vết trầy xước bị mưng mủ thì những chỗ khác đã bắt đầu tự lành lại, ngay cả vết bầm tím cũng được nhạt đi nhiều. Nhưng nếu so sánh thì vết bầm ở eo hắn vẫn còn đậm màu, thế này không đúng lắm, vết thương này lộ ra bên ngoài thì theo lý thuyết sẽ phải tự lành nhanh hơn."

Thác Bạt Vu chau mày, "Vậy có lẽ chỗ này vốn dĩ đã bị thương nặng hơn?"

Tần Hoan suy nghĩ một lúc, nhất thời không thể trả lời, lời Thác Bạt Vu nói không phải không có lý, chỉ đáng tiếc ngay lúc mang Thác Bạt Hoằng về nàng đã không thể lập tức xem xét vết thương trên lưng hắn cho nên không thể nào đối chiếu được.

Tần Hoan thở dài, cúi xuống bẻ bẻ mí mắt Thác Bạt Hoằng, lại bắt mạch lần nữa rồi nghi hoặc, "Theo lý thuyết thì đúng là nên tỉnh lại rồi, nếu như vẫn không tỉnh thì chắc hẳn đã xảy ra vấn đề."

Mấy chỉ ngắn ngủn mấy ngày nhưng Thác Bạt Hoằng đã gầy đi trông thấy, mỗi ngày hắn không ăn không uống gì mà chỉ có thể uống được mỗi nước thuốc. Nếu như hắn vẫn không tỉnh lại thì nhất định sẽ không duy trì thêm được nữa. Thác Bạt Vu nghe vậy liền cảm thấy lo lắng, "Hiện tại ta chỉ muốn Đại ca tỉnh lại, ngay cả tâm tư đi bắt hung thủ cũng không hề có nữa, nếu như Đại ca tỉnh rồi thì không bắt hung thủ nữa cũng không sao cả."

Tần Hoan lắc đầu, "Hung thủ nhất định phải bị bắt, ngươi cứ yên tâm đi."

Thác Bạt Vu khẽ hừ một tiếng, "Ta biết Trì Điện hạ đã lập quân lệnh trạng trước mặt Hoàng đế Đại Chu, nói trong vòng 3 ngày nhất định sẽ tóm được hung thủ giết Phó Đức Thắng. Tên Lưu Uân kia bị mất đi Đại Tướng quân đúng là rất đáng thương, thế nhưng ta không ép các ngươi!"

Tần Hoan nghe xong nhưng trong lòng cũng không thể tán thành, với tính cách của Thác Bạt Vu, nếu như Thác Bạt Hoằng thật sự xảy ra chuyện thì chỉ sợ nàng ta còn lợi hại hơn Lưu Uân gấp 100 lần, "Phó Tướng quân bỏ mạng đúng thật là có trách nhiệm của Đại Chu, tâm trạng của Tam Điện hạ ai cũng hiểu được. Hiện tại đã trôi qua 1 ngày rưỡi rồi, trước buổi sáng ngày kia sẽ phải tóm được hung thủ."

Thác Bạt Vu nghe xong liền nói, "Có thể sao? Hiện tại đã có manh mối gì rồi?"

Tần Hoan lắc đầu không nói gì thêm, về tình về lý thì cho dù nàng có biết cũng không thể tùy tiện nói cho Thác Bạt Vu được.

Ngồi trong lều một lúc nữa thì Tần Hoan ra ngoài hỏi Từ Thường, "Từ phó úy, các ngươi canh gác ở đây bao nhiêu lâu thì thay ca một lần?"

Từ Thường trả lời, "Bình thường là 3 canh giờ đổi 1 lần, nhưng đôi lúc cũng không cố định lắm."

Tần Hoan gật đầu, có vẻ như đang đăm chiêu, Từ Thường liền hỏi, "Cửu cô nương hỏi chuyện này làm gì?"

Tần Hoan suy nghĩ giây lát rồi nói, "Không có gì, Từ phó úy vất vả rồi, nhớ là không được để cho người khác vào đây."

Tần Hoan quay về lều của Thái hậu, bà lập tức kéo lấy tay nàng rồi hỏi, "Cửu cô nương, con mau đến đây, hai ngày nay con bận bịu quá nên còn chưa có cơ hội nghe con kể tỉ mỉ chuyện trước đây. Con vẫn còn chưa nói cho ta biết thuật nghiệm thi này của con học được từ đâu?"

Tần Hoan liền cười nói, "Từ nhỏ vốn là con theo phụ mẫu học y thuật, sau đó lại đọc được mấy cuốn tạp văn. Có lần con thấy một quyển sách, vốn tưởng là y thuật nhưng không ngờ đọc một hồi mới biết đó là thuật nghiệm thi. Nhưng cuốn sách đó đa phần là bịa chuyện cho nên mới khiến con chú ý đến, cộng thêm con thích đọc mấy loại sách truyện kỳ lạ từ tiền triều lưu truyền lại nên dần dần cũng thích học suy luận phá án giống mấy vị thanh thiên lão gia..."

Thái hậu nương nương cười nói, "Phải rồi, ban nãy Hoàng hậu nương nương cũng dẫn Bát tỷ tỷ của con đến đây thỉnh an, Bát tỷ tỷ con nói là phụ mẫu con trước đây cũng đã cực kỳ yêu thích nghiên cứu y thuật rồi, như vậy mới dạy lại cho con. Con có thiên phút quá tốt, không có sư phụ dạy bảo mà cũng tự học thành tài, không chỉ có như vậy mà ngay cả thuật nghiệm thi cũng phát triển từ y thuật rồi gặt hái được thành công. Giờ con kể cho ta nghe con phá vụ án nhà Thái Trưởng Công chúa ở Cẩm Châu thế nào?"

Tần Hoan ở Cẩm Châu kỳ thật đã giúp đỡ Hoắc Hoài Tín phá được 2 vụ án mạng, bởi vì vụ đầu tiên liên quan đến Trung Quốc công phủ và An Dương Hầu phủ cho nên hôm vừa rồi Hoàng thượng không nói ra, thế nhưng Thái hậu vẫn luôn hiểu rõ.

Tần Hoan liền ngồi xuống, giản lược đi rất nhiều chi tiết dọa người không kể ra, chỉ kể những gì nghe lọt lỗ tai mà thôi. Nhưng như vậy thôi cũng khiến cho trong lòng Thái hậu run sợ, "Trời ạ, ta tưởng rằng thời trẻ ta đã là một kẻ gan dạ rồi, không ngờ được Cửu nha đầu con mơi thật sự là quá can đảm, sao con lại dám chứ? Cửu nha đầu, so với sự gan dạ này của con thì ta thật sự mặc cảm!"

Tần Hoan liền nói, "Kỳ thật thì nghĩ thông suốt rồi cũng chẳng có gì cả, huống hồ con quang minh chính đại, cho dù có ma quỷ gì thì cũng chẳng có gì để sợ cả." Nói xong Tần Hoan lại cười cười, "Kỳ thật con không thèm để ý mấy thứ này, chỉ là do người ta quá mức chú tâm vào thôi."

Thái hậu biết Tần Hoan đang nói đến chuyện người khác nghị luận, Thái hậu liền hừ nhẹ một tiếng, "Kẻ làm nên đại sự thì không câu nệ tiểu tiết, lại càng không sợ lời đồn đại. Ta biết Cửu nha đầu con là đứa trẻ tốt, hiện tại con cứ yên tâm mà giúp đỡ Yến Trì, đợi đến khi điều tra rõ ràng vụ án này rồi ta nhất định sẽ bảo Hoàng thượng phải ban thưởng cho con thật hậu hĩnh! Con thấy thế nào?"

Tần Hoan hơi ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười thật tươi, "Vậy đương nhiên là tốt quá rồi..."

Yến Trì ở trước mặt Yến Hoài và đám người Lưu Uân lập quân lệnh trạng là phải phá được vụ án này trong vòng 3 ngày. Việc này rất nhanh đã truyền đi khắp đại doanh làm cho lòng người Đại Chu căng thẳng hơn dây cung, còn Bắc Ngụy và Tây Lương lại luôn chờ đợi. Vụ án của Bắc Ngụy và Tây Lương có lẽ là không liên quan đến nhau, nhưng Lưu Uân đã náo đến như vậy thì nếu như Yến Trì còn chưa phá án thì Bắc Ngụy bên này cũng sẽ không ngồi yên mà chờ, mà kể cả Yến Trì có phá được án thì Bắc Ngụy lại càng có lý do để gây áp lực.

Trời đã tối rồi nhưng Yến Trì lại không hề điều tra gì lớn cả, hắn chỉ an bài người tiếp cận 2 võ sĩ cao gầy của Bắc Ngụy mà thôi. Bọn họ bất kể là đứng canh gác hay là đi tuần thì, hoặc là chỉ ở bên trong lều nghỉ ngơi không ra cửa thì người bên ngoài cũng đều âm thầm theo dõi. Thế nhưng hành động này lại lạc vào trong mắt Từ Thường.

Hai người cao gầy này một tên là Ngụy Thiền, một tên là Tiêu Dục, đều là võ sĩ tinh anh được tuyển chọn từ Bắc Ngụy, bọn họ cũng thuộc Cấm vệ quân giống như Từ Thường. Từ Thường là Phó giáo đầu của Cấm vệ quân Bắc Ngụy, Chính giáo đầu phải ở lại Bắc Ngụy để bảo vệ Hoàng thành, Từ Thường được chọn đến để làm 1 trong 3 Thống lĩnh cận vệ bên cạnh Thác Bạt Hoằng. Lần này Thác Bạt Hoằng dẫn theo gần 100 thị vệ, có thể hầu hạ ở bên cạnh thì có khoảng 30 người, Từ Thường cực kỳ quen thuộc đối với bọn họ. Còn Ngụy Thiền và Tiêu Dục này hôm đó cũng được lựa chọn để lên núi đi săn cùng với Thác Bạt Hoằng...

Lúc Thác Bạt Vu chọn thị vệ đến canh giữ lều đương nhiên cũng sẽ chọn những người mà bình thường Thác Bạt Hoằng tín nhiệm, đầu tiên là Từ Thường, sau đó đến những thị vệ hôm đó lên núi. Từ Thường từ trong lều của võ sĩ Bắc Ngụy ra ngoài 3 lần, lần nào cũng nhìn thấy có người canh gác ở đầu lối rẽ cách đó không xa. Trước đây ở chỗ đó vẫn còn chưa đặt trạm gác tuần tra, ban đầu Từ Thường còn chưa hiểu vì sao, nhưng mãi đến khi nhìn thấy Ngụy Thiền vừa ra khỏi lều thì những thị vệ kia lập tức âm thầm đi theo hắn thì Từ Thường mới hiểu ra.

Lại suy nghĩ một hồi, Từ Thường liền hiểu được điểm mấu chốt.

Tần Hoan hỏi hắn chuyện đến kho thuốc, mà hắn trả lời là nghe thấy huynh đệ bên cạnh nhắc đến. Lúc đó người canh gác bên cạnh hắn đúng là Ngụy Thiền và Tiêu Dục, như vậy chính là Đại Chu đang nghi ngờ người nào biết được thời điểm dược đồng rời khỏi dược phòng.

Từ Thường nghĩ tới nghĩ lui, đợi đến khi trời tối đen rồi mới thực sự không nhịn được nữa mà kéo Tiêu Dục và Ngụy Thiền vào trong lều.

Hai người bọn họ không hiểu vì sao, Ngụy Thiền lên tiếng, "Từ ca, xảy ra chuyện gì?"

Bên trong lều chỉ có 3 người bọn họ, quả nhiên là Từ Thường muốn nói lời quan trọng gì đó.

Vẻ mặt Từ Thường lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Dục và Ngụy Thiền, một lúc sau mới nói, "Hôm đó hai người các ngươi cũng lên núi, Thái tử Điện hạ xảy ra chuyện liệu có liên quan gì đến các ngươi không? Phó Tướng quân của Tây Lương bị sát hại cũng có liên quan đến các ngươi không?"

Ngụy Thiền và Tiêu Dục ngạc nhiên, Tần Diễm nói, "Từ ca ngươi đang nói gì vậy? Lẽ nào huynh không biết bọn ta là người thế nào? Ở Bắc Ngụy chúng ta chính là cấm quân hộ vệ Đông cung, đã có tình nghĩa lâu dài với Thái tử Điện hạ, sao bọn ta có thể làm hại ngài ấy được? Còn có Phó Tướng quân kia nữa, bọn ta không hề có thù oán gì với ông ta, vì sao phải giết người?"

Ngụy Thiền cũng nói, "Đúng vậy, sao đột nhiên huynh lại nói bọn ta như vậy?"

Từ Thường nheo mắt rồi cười lạnh, "Hai người các ngươi thân thủ rất tốt, lại đi theo Thái tử Điện hạ lâu ngày, Thái tử Điện hạ tín nhiệm các ngươi nên mới có thể bị các ngươi hại, các ngươi tưởng là ta hoài nghi các ngươi à? Không phải ta, mà là Thế tử Điện hạ của Đại Chu! Chẳng lẽ 2 người các ngươi cũng không biết bản thân mình đã bị giám thị rồi sao?"

Ngụy Thiền và Tiêu Dục sửng sốt, hai người mơ hồ nhìn ra cửa lều, Từ Thường lại nói, "Đầu đường đằng trước, những người đó không phải là tăng cường canh giác, bọn họ đến đến giám thị các ngươi! Nhất cử nhất động của các ngươi toàn bộ đã lọt vào trong mắt bọn họ rồi!"

Nói xong ánh mắt Từ Thường u ám nhìn lướt qua 2 người, "Tính cách 2 người các ngươi ta cũng biết rõ, nhưng không loại trừ khả năng các ngươi che giấu bản thân tốt. Các ngươi kể lại một lần, hôm đó ở trên núi đi như thế nào, hoặc có nhìn thấy cái gì hay không?"

Ngụy Thiền nghe Từ Thường nói thế thì trong lòng hơi run rẩy, lập tức giải thích, "Bọn ta đã nói ngay từ đầu rồi, Từ ca, Từ phó úy, huynh phải tin tưởng bọn ta, bọn ta theo lời dặn mà tách nhau ra, ai nấy đều đi về hướng được phân công, mãi đến khi Ngũ Điện hạ phát tín hiệu thì bọn ta mới tập trung đến đó. Suốt cả quá trình bọn ta đều không quay lại, bọn ta cũng không đi cùng hướng với Thái tử Điện hạ thì sao có thể hại ngài ấy được?"

Vẻ mặt Từ Thường cực kỳ nghiêm túc, "Vậy người Đại Chu tại sao lại hoài nghi 2 người các ngươi?"

Vẻ mặt của Ngụy Thiền và Tiêu Dục nhăn nhó như sắp khóc đến nơi, Tiêu Dục lại càng không tin nên mới bước đến gần cửa lều nhìn thoáng qua. Rất nhanh hắn đã quay lại, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Ngụy Thiền thì Tiêu Dục nhăn nhó gật đầu, "Đúng thật là đang nhìn chằm chằm vào bọn ta, vậy mà ban ngày ta lại không phát hiện ra!" Nói xong Tiêu Dục lại nhìn sang Từ Thường, "Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Sao có thể hoài nghi lên người bọn ta được?"

Từ Thường thấy ánh mắt 2 người bọn họ vẫn còn mang theo nghi hoặc nên tiếp tục nói, "Người tra án chính là Thiếu soái của Sóc Tây quân, các ngươi nên hiểu rằng bọn ta không thể nắm được hết những tính toán của bọn họ, cho nên hiện tại ta cũng không thể tin tưởng các ngươi. Ta chỉ đến hỏi các ngươi một câu, dù sao thì bọn ta mới là người cùng một quốc gia, nếu như các ngươi có làm thì cứ nói cho ta biết, ta đi tìm Công chúa và Ngũ Điện hạ, không rơi vào trong tay người Đại Chu thì có khi vẫn còn giữ lại được tính mạng."

Vẻ mặt Ngụy Thiền và Tiêu Dục rất bất đắc dĩ, Ngụy Thiền ưỡn thẳng ngực, "Dựa vào cái gì mà cho là bọn ta làm? Bọn ta không thẹn với lương tâm! Hiện tại bọn ta có thể đi đối chất! Từ phó úy, ngươi đi cùng bọn ta đi!"

Ngụy Thiền xoay người định đi ra ngoài, Từ Thường khẽ quát, "Đứng lại cho ta!"

Bước chân Ngụy Thiền thoáng ngừng lại, mặt mũi đau khổ nói, "Ta thật sự có thể đi đối chất! Ta không thể nghĩ ra được tại sao lại hoài nghi đến trên người bọn ta! Cho dù là Thái tử Điện hạ hay Phó Tướng quân kia thì chúng ta cũng chẳng có lý do gì mà làm vậy cả!"

Từ Thường híp híp mắt có vẻ như đang suy tư chuyện này, một lát sau lại chau mày, dường như vừa nghĩ đến chuyện gì đó không tốt.

Ngụy Thiền tiến lên hỏi, "Từ phó úy, sao thế? Huynh nghĩ đến cái gì rồi à?"

Từ Thường chau mày, "Ta cảm thấy rất kỳ lạ, ta cũng hiểu được 2 người các ngươi không thể bị nghi ngờ được. Nhưng Yến Thế tử lại cứ an bài như vậy, hắn đã lập quân lệnh trạng với Tam Hoàng tử Tây Lương rồi, hiện tại cũng chỉ còn có thời gian 1 ngày nữa thôi..."

Tiêu Dục phản ứng cực nhanh nói, "Nếu đến lúc đó không bắt được hung thủ, Tam Hoàng tử Tây Lương muốn truy cứu thì dự vào bụng dạ nham hiểm của Yến Thế tử thì nhất định hắn sẽ phải bắt lấy hung thủ để giải quyết thế cục bế tắc này!"

Vẻ mặt Ngụy Thiền trắng bệch, "Cho nên... muốn tìm người để làm con dê thế mạng ngăn cản lửa giận cho Tam Hoàng tử Tây Lương sao?" Ngụy Thiền càng nói thì càng cảm thấy đúng nên lại nói tiếp, "Vậy giờ phải làm sao? Yến Thế tử kia ở trong Sóc Tây quân đã có thể khiến cho giặc Nhung nghe đến tên đã sợ mất mật, hắn không những bụng dạ nham hiểm mà lại càng không cần phải kiêng dè gì tính mạng của mấy người Bắc Ngụy chúng ta..."

Trên trán Tiêu Dục chảy đầy mồ hôi lạnh, "Nghe nói thủ đoạn thẩm vấn của Yến Thế tử ngay cả giặc Nhung cũng không chịu nổi..."

Thân thể Ngụy Thiền run rẩy, "Chẳng lẽ Yến Thế tử thật sự muốn bắt chúng ta đi bàn giao kết quả sao?"

Ngụy Thiền và Tiêu Dục đều căng thẳng, nếu là người khác thì thôi, nhưng lần này người lập quân lệnh trạng lại là Yến Trì, trong lòng bọn họ sợ hãi hơn là kính trọng vị Thiếu soái Sóc Tây quân này. Mà lần này liên quan đến tình hữu nghị giữa 3 nước, Yến Trì vốn có danh hiệu ma vương, hiện tại rơi vào tình cảnh này thì hắn tìm 2 người không quan trọng ra để ứng phó là điều quá bình thường rồi!

Từ Thường cực kỳ hiểu điều này, cho nên vẻ mặt cũng nặng nề, "Nếu như thật sự điều tra thì không sợ, chỉ sợ là Yến Thế tử đã chuẩn bị đầy đủ chứng cứ rồi, chỉ chờ đến giờ thì đến bắt người thôi."

...

Đêm xuân lạnh giá, lúc Tần Hoan ra khỏi lều thì phát hiện thủ vệ ngoài cửa đã không phải Từ Thường nữa, nàng nhất thời không nghĩ nhiều mà chỉ dẫn Bạch Anh đến dược phòng, "Đã báo cho Thế tử Điện hạ chưa?"

Bạch Anh gật đầu, "Vâng, đã nói rồi, Điện hạ nói ngài ấy sẽ an bài, tiểu thư cứ yên tâm."

Tần Hoan gật đầu khẽ thở ra, chỉ còn lại 1 ngày nữa, chỉ sợ tâm trạng nhiều người Đại Chu đều u ám. Lần này không phải vụ án bình thường, Tây Lương và Bắc Ngụy đều xảy ra chuyện thì Đại Chu khó mà từ chối trách nhiệm được.

Trải qua chuyện lần trước, thị vệ xung quanh dược phòng được tăng cường lên rất nhiều. Lúc Tần Hoan đến dược phòng thì 2 dược đồng vẫn còn đang làm thuốc, thấy Tần Hoan đến bọn họ vội vàng hành lễ. Tần Hoan nghĩ đến lời Từ Thường nói liền hỏi, "Các ngươi đã đưa thuốc mỡ qua cho Từ phó úy chưa?"

Dược đồng nghe thấy thế liền tiến lên trả lời, "Đã đưa rồi, có điều đưa cho một vị võ sĩ họ Trương khác, người đó bị thương giống với Từ phó úy." Dứt lời dược đồng lại khẽ nói, "Nghe nói là đánh nhau."

Việc này đã không phải là bí mật, Tần Hoan thở dài, "Đúng vậy, là người đó uống rượu nên mới làm trái quy củ."

Dược đồng kia gật đầu, "Trương võ sĩ kia còn nói, trước đây Từ phó úy cũng sẽ không ra tay mạnh như vậy, nhưng tối hôm đó không hiểu tại sao lại như vậy. Nếu như không bị đánh quá mạnh thì hắn cũng không dám đánh lại..."

Tần Hoan nghe xong thì lông mày lập tức nhăn lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện