"Yến Trì, sao vẫn chưa bắt được người? Hôm nay chính là ngày cuối cùng rồi, nếu như sáng sớm mai vẫn không bắt được hung thủ hại Phó Tướng quân thì Tam Hoàng tử sẽ gây khó dễ cho Đại Chu!" Giọng nói Yến Hoài trầm trọng, trong lời nói còn có sự lo lắng khôn nguôi.

Yến Trì hoàn toàn không hề dao động, "Hoàng thượng yên tâm, sáng sớm mai chắc hẳn sẽ có câu trả lời!"

Yến Hoài nhìn dáng vẻ thờ ơ của Yến Trì thì hơi tức giận, nhưng Yến Trì là tên cứng đầu cực kỳ ngoan cố, hiện tại ông ngoại trừ căn dặn mấy câu thì cũng không thể lấy dao kề lên cổ bắt hắn đi tóm lấy hung thủ được.

Yến Hoài phất tay bất đắc dĩ, "Đương nhiên Trẫm tin tưởng ngươi, nói tóm lại thì cho dù thế nào cũng phải tìm ra được hung thủ!"

Yến Trì đáp lời, Yến Hoài lại xua tay, "Được rồi, con lui ra đi, đi làm việc con nên làm!"

Yến Trì cúi người hành lễ sau đó liền đi ra ngoài.

Bên trong lều, Yến Triệt trầm tư, "Phụ hoàng, có cần phải chuẩn bị gì trước không? Nếu như đến lúc đó thật sự không tìm được hung thủ thì sẽ thật sự để cho Tam Hoàng tử Tây Lương mang người quay về sao?"

Yến Hoài chau mày, đập mạnh tay lên bàn, "Chẳng thế thì phải làm sao? Đã chết một Đại Tướng quân của Tây Lương rồi, nên không thể nào giữ một Tam Hoàng tử lại Đại Chu nữa. Như vậy thì chỉ sợ cuộc chiến tranh này sẽ không tránh khỏi."

Yến Kỳ hất hàm, "Cho dù không tìm được hung thủ thì sao chứ? Cứ để cho Tam Hoàng tử mang di thể Phó Tướng quân quay về đi, chẳng lẽ Tây Lương thật sự dám khai chiến với chúng ta sao? Hắn có thể khai chiến dễ dàng nhưng dừng lại thì mới khó, phía Tây Bắc ngay đó đã có Duệ Thân Vương thúc canh giữ, nếu Tây Lương muốn phát binh thì cũng phải cân nhắc suy tính. Ta dám nói là Tây Lương tuyệt đối không có khả năng khởi binh!"

Yến Triệt cười lạnh, "Thành vương đừng quên, phía Tây Bắc bọn ta còn có giặc Nhung, bọn chúng vẫn luôn như hổ rình mồi. Lần đại bại trước đây chẳng qua chỉ để cho bọn họ yên tĩnh ít lâu mà thôi. Nếu như Tây Lương phát binh thì giặc Nhung nhất định sẽ cháy nhà mà đi hôi của, đến lúc đó Duệ Thân Vương thúc và Sóc Tây quân sẽ phải ứng phó thế nào?"

Yến Kỳ chau mày, "Tây Lương phát binh? Tây Lương phát binh rồi thì ngươi cho rằng giặc Nhung còn đánh đến Đại Chu à? Nếu như ta là người Nhung thì sẽ chọn một kẻ nào dễ đánh để xuống tay, đến lúc đó Tây Lương sẽ bị phá hủy trong chốc lát mà thôi!"

Cách nghĩ này của Yến Kỳ trái lại khiến cho Yến Triệt trở tay không kịp. Con người Yến Kỳ độc ác, cũng am hiểu miệng lưỡi, Yến Triệt chau mày, "Hiện tại Thành vương nói những lời này là hơi sớm rồi, giặc Nhung từ sớm đã thù oán Đại Chu, sao ngươi biết bọn họ muốn đánh Đại Chu hay là đánh Tây Lương? Mà chúng ta sao lại có thể mạo hiểm như vậy được?" Dừng một chút Yến Triệt lại nói, "Mà bất kể nói thế nào, chiến tranh nổ ra thì chẳng có ích gì với dân chúng cả. Vụ án tham nhũng năm ngoái trong triều, phía Nam gặp lũ lớn, phương Bắc lại đại hạn, Đại Chu đã không thể chịu được sức ép nhiều lần nữa vậy rồi."

Yến Kỳ đang định phản bác thì Yến Hoài đập bàn nói, "Được rồi, việc này Thái tử nói đúng, thật sự không thể mạo hiểm. Ngày mai bất luận thế nào cũng phải cho Lưu Uân một câu trả lời, Thành vương quá đơn giản khinh suất việc này rồi!"

Mặc dù chỉ là một câu phủ định chứ không hề trách cứ, nhưng trước mặt nhiều người như vậy mặt mũi Yến Kỳ cũng hơi đỏ lên. Những điều Yến Triệt nói hắn không phải không biết, nhưng thật sự Yến Trì có thể tìm ra hung thủ sao? Nếu như không tìm được, sau đó lại náo loạn lớn lên, Thái tử là chủ quản buổi đi săn đương nhiên có liên quan rất lớn rồi.

Bên môi Yến Kỳ treo một nụ cười lạnh, hắn lại tố cáo một tội lỗi để cho qua chuyện sau đó không nói thêm gì nữa.

Còn bên này, Yến Trì ra khỏi lều rồi đi thẳng đến lều nghị sự, ở đây Bạch Phong đang cầm rất nhiều phong thư chờ sẵn, thấy Yến Trì bước vào thì lập tức tiến lên, "Chủ tử, thư sáng nay mới đưa đến."

Yến Trì gật đầu, hắn ngồi xuống rồi mở thư ra rất nhanh.

Những bức thư này đa phần đều đưa đến từ kinh thành, bên trong viết chi chít tràn ngập chữ. Nội dung đều là chi tiết về những người Tây Lương và Bắc Ngụy theo đến đây. Yến Trì nhìn chăm chú từng bức, đến lúc đọc được tin về Từ Thường thì nhướng mày, Bạch Phong thấy thế liền hỏi, "Chủ tử, sao vậy?"

Yến Trì chăm chú giây lát, "Có tác dụng..."

Bạch Phong khẽ cười, "Vậy thì tốt quá! Không uổng công chủ tử vừa hết Tết đã bắt đầu an bài đi điều tra. Hiện giờ cuối cùng cũng có tác dụng rồi."

Vừa ăn Tết xong thì quốc thư của Bắc Ngụy liền được đưa đến tay Yến Hoài, biết được việc này nên Yến Trì đã hạ một mệnh lệnh, lúc đó đương nhiên Yến Trì không nghĩ đến sứ thần Bắc Ngụy xảy ra chuyện. Bởi vì hiện tại hắn ở lại kinh thành, cho nên bất cứ chuyện gì liên quan đến triều đình thì hắn đều phải thu xếp trước tiên để đề phòng bất trắc. Cho đến lúc này, quyết định điều tra trước đây của hắn thật sự là cực kỳ sáng suốt!

Yến Trì cầm thư trên tay, trong đáy mắt lóe lên một tia sáng, "Căn bản không nghĩ ra động cơ của hắn, nhưng hôm nay ta đã hiểu được rồi. Thác Bạt Hoằng thân là Thái tử của Bắc Ngụy, mặc dù dùng lương thiện để trị vì nhưng cũng chính vì vậy nên hắn lại không hiểu hết được những người ở bên cạnh mình."

Mặc dù Bắc Ngụy ở cách thành Lâm An xa xôi nghìn dặm, nhưng Yến Trì đã ra lệnh từ 3 tháng trước. Chính vì vậy nên tin tức trong tay hắn có thể nói là không thiếu thứ gì, thậm chí có một số nội dung mà ngay cả Thác Bạt Hoằng là Thái tử Bắc Ngụy cũng không biết.

Bạch Phong nghe xong thì gánh nặng trong lòng cũng được tháo gỡ, một khi Yến Trì đã nói như vậy thì đã có dự liệu trước trong lòng rồi. Yến Trì đã đồng ý kỳ hạn 3 ngày, hắn đương nhiên không hy vọng chủ tử nhà mình vì thế mà chịu đựng bất cứ sự chê trách nào.

"Chủ tử, vậy bây giờ phải thu xếp thế nào?"

Yến Trì lắc đầu, "Vẫn cứ y nguyên như trước đây, an tĩnh đợi tin tốt là được rồi."

...

Lúc Ngụy Thiền đi ra khỏi lều, đã nhìn thấy thị vệ Đại Chu ở cách đó không xa. Mặc dù họ mặc quân phục của Cấm vệ quân nhưng Ngụy Thiền nhìn ra được những người đó căn bản không phải Cấm vệ quân bình thường. Cấm vệ quân thông thường khi nhìn thấy đám người Phó úy đi qua thì đều phải hành lễ, nhưng mấy người này từ đầu đến cuối đều không quan tâm gì đến mấy võ tướng trong đội ngũ cả.

Trong lòng Ngụy Thiền xoắn xuýt, hắn đứng mãi một lúc ở cửa lều sau đó lại xoay người đi vào trong.

Bên trong lều, Tiêu Dục mang vẻ mặt sầu khổ, mặt mũi đã tối sầm lại rồi. Đêm qua bị áp lực tâm lý nên không chợp mắt được, nhìn thấy Ngụy Thiền bước vào hắn liền hỏi, "Vẫn canh giữ bên đó à?"

Ngụy Thiền gật đầu, Tiêu Dục vung nắm đấm thật mạnh, "Thái tử Điện hạ rốt cuộc thì có tỉnh lại hay không? Thái tử bất tỉnh, trong doanh trại không có ai chủ trì đại cuộc, hai người chúng ta chẳng lẽ thật sự cứ thế bị chộp đến làm người thế tội hay sao?"

Ngụy Thiền cười khổ, "Chúng ta chỉ có thể đến tìm Công chúa Điện hạ."

Tiêu Dục thở dài, "Công chúa Điện hạ chỉ quan tâm đến Thái tử Điện hạ, có lẽ ngài ấy cũng tin ta với ngươi hành hung, đến lúc đó chỉ sợ chúng ta còn chết nhanh hơn. Từ ca đã nói chỉ có 2 người chúng ta nghe được lời căn dặn của Cửu cô nương hôm đó, còn nói hôm lên núi, túi mồi nhử thú cũng là do ta với ngươi mang theo. Dựa vào 2 điểm này thì chúng ta liền không có cách nào giải thích được rồi. Không biết Yến Thế tử kia sẽ bịa ra bằng chứng phạm tội gì cho chúng ta nữa!"

Ngụy Thiền nói, "Nhưng hôm đó lúc quay về, lúc chúng ta kể lại chuyện đó thì Từ ca cũng có mặt, huynh ấy có thể làm chứng cho chúng ta..."

Tiêu Dục lắc đầu, "Nhưng huynh ấy cũng không thể chứng minh chúng ta không đến dược phòng giết người. Tối hôm đó đám thị vệ như bọn ta đều ngủ rất say, Từ ca lại không ở chung chỗ bọn ta, ai biết bọn ta làm ra chuyện gì?"

Ngụy Thiền lập tức muốn khóc rồi, "Con mẹ nó chứ... Chúng ta đến đây một chuyến, vốn là muốn bảo hộ Thái tử chu toàn, sau khi trở về còn có thể lĩnh được chút công lao. Nhưng không ngờ đến hiện tại ngay cả tính mạng bọn ta cũng phải bù vào đây rồi!"

Tiêu Dục ngồi cúi gằm mặt xuống, hai tay đặt trên đầu gối đã siết chặt lại, đột nhiên hắn ngẩng phắt dậy nhìn vào Ngụy Thiền, "Hay là bọn ta đi tìm Ngũ Điện hạ và Công chúa Điện hạ giải thích rõ ràng, còn không thì... bọn ta bỏ chạy!"

Vẻ mặt Ngụy Thiền lập tức tái mét, "Nói? Chạy?"

"Bên ngoài còn có người đồn Ngũ Điện hạ là hung thủ đó! Hiện tại bọn ta đã bị nghi ngờ rồi thì làm gì có chuyện Ngũ Điện hạ sẽ giải vây cho chúng ta? Huống hồ chúng ta lại còn là người của Thái tử Điện hạ! Công chúa... Công chúa cũng không phải đối thủ của Yến Thế tử. Còn nếu chạy... nếu chúng ta chạy trốn thì chẳng phải sẽ chắc chắn là hung thủ sao?"

Tiêu Dục cực kỳ bất đắc dĩ, hắn đứng vụt dậy, "Nói cũng không được, chạy cũng không được, chẳng lẽ ở đây chờ chết?"

Vẻ mặt Ngụy Thiền trắng bệch, nhất thời không thể đưa ra được ý kiến gì. Tiêu Dục lo lắng đi lòng vòng, "Không thì... không thì bọn ta đi tìm Từ ca bàn bạc?"

Ngụy Thiền không còn cách gì khác đành phải gật gật đầu.

Lúc 2 người đến lều của Từ Thường thì hắn đã nhận ra vẻ mặt bọn họ không đúng lắm, đợi khi nghe bọn họ nói ý định của mình xong thì hắn mới lên tiếng, "Ta thấy có thể thử 1 lần, Công chúa Điện hạ phải ở trong túc trực nên không ra khỏi lều, các ngươi đến tìm Ngũ Điện hạ nói một chút đi. Cứ thử một lần xem, nếu ngài ấy tin tưởng các ngươi thì ít nhất cũng có người che chở cho các ngươi. Còn nếu ngài ấy không tin thì ta cũng chẳng còn cách nào nữa cả."

Vừa nghe đến đây Ngụy Thiền và Tiêu Dục liền lập tức ra quyết định. Từ Thường nhìn hai người bọn họ còn đang rối bời liền nói, "Sau khi các ngươi nói với Ngũ Điện hạ xong thì ta sẽ đi thăm dò cho các ngươi xem ngài ấy phản ứng thế nào, đến lúc đó sẽ quay về nói lại với các ngươi."

Trong lòng Ngụy Thiền và Tiêu Dục thoáng yên tâm, sau khi lấy lại bình tĩnh liền đi đến lều của Thác Bạt Nhuệ.

Thác Bạt Nhuệ vốn đang nhàm chán ở trong lều thì đột nhiên Ngụy Thiền và Tiêu Dục đến, sau khi trình bày xong xuôi thì trên mặt Thác Bạt Nhuệ cũng hơi kinh ngạc, "Hoài nghi các ngươi? Có nguyên nhân gì không?"

Tiêu Dục nói, "Bởi vì hôm đó lên núi, mồi nhử thú của Thái tử là do 2 người bọn ta mang theo, lần trước vốn ta đã trình bày rõ ràng rồi. Nhưng đêm mà Phó Tướng quân bị giết thì chỉ có bọn ta và Từ Thường biết trong dược phòng không có người, cho nên..."

Tiêu Dục và Ngụy Thiền đều rất khổ tâm, lại nói ra suy nghĩ chắc hẳn Yến Trì sẽ dùng bọn họ làm con dê thế tội. Nói xong Thác Bạt Nhuệ nhướn mày, "Yến Thế tử sẽ làm vậy sao?"

Hai người gật đầu lia lịa, Tiêu Dục nói, "Điện hạ, danh tiếng của Yến Thế tử người còn không biết sao? Để giải quyết cục diện này, rất có khả năng hắn lấy người Bắc Ngụy chúng ta ra gánh trách nhiệm."

Vẻ mặt Thác Bạt Nhuệ nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào 2 người bọn họ giây lát rồi gật đầu, "Ta biết rồi, các ngươi đi về trước chờ đợi đi. Nếu không phải các ngươi làm thì đương nhiên ta sẽ không để cho Yến Thế tử hàm oan các ngươi!"

Dù sao cũng là người một nhà, Ngụy Thiền và Tiêu Dục nghe xong thì trong lòng cũng thoáng thả lỏng, liên tục quỳ lạy tạ ơn sau đó mới xoay người đi ra ngoài. Vừa ra khỏi lều của Thác Bạt Nhuệ thì hai người liếc nhìn nhau một cái rồi thở phào nhẹ nhõm. Mà bên trong lều, Thác Bạt Nhuệ lại lâm vào trầm tư, người hầu bên cạnh thấy thế liền hỏi, "Điện hạ, người định giúp bọn họ thế nào?"

Thác Bạt Nhuệ ngước mắt lên nhìn người hầu kia sau đó lạnh lùng nói, "Ai nói ta sẽ giúp bọn hắn?"

...

Trong lòng Ngụy Thiền và Tiêu Dục vốn là đã buông lỏng, nhưng bọn họ vừa về lều không bao lâu thì Từ Thường lại bước vào. Bọn họ lập tức đứng dậy, "Từ ca, thế nào rồi?"

Từ Thường nhìn 2 người bọn họ một cái, "Các ngươi đã đi nói rồi?"

Hai người gật đầu, sau đó thuật lại chuyện vừa rồi, Từ Thường càng nhíu chặt mày lại, "Vừa rồi ta nhìn thấy Ngũ Điện hạ phái thị vệ bên cạnh mình đi đến chỗ Yến Thế tử."

"Phái thị vệ đi tìm Yến Thế tử?"

Ngụy Thiền và Tiêu Dục lập tức ngây người, không biết vì sao Thác Bạt Nhuệ lại phải làm như thế.

Chắc hẳn Thác Bạt Nhuệ sẽ không phái thị vệ của mình đi tìm Yến Trì để giải thích. Nếu như giải thích tiền căn hậu quả thì phải đích thân Thác Bạt Nhuệ đi mới có sức thuyết phục. Chẳng lẽ Yến Trì lại nghe lời của một người thị vệ? Nhưng nếu như không phải giải thích, vậy thì phái thị vệ đi làm gì?

Ngụy Thiền và Tiêu Dục lập tức luống cuống, nếu Từ Thường không nói thì bọn hắn cũng không biết Thác Bạt Nhuệ không hề có ý định muốn bảo vệ bọn họ.

"Từ ca, Ngũ Điện hạ là có ý ì?"

Đôi mắt Từ Thường tối lại, "Ta đoán một lát nữa sẽ tăng cường thủ vệ ở bên này rồi."

Vẻ mặt Ngụy Thiền cắt không còn giọt máu, "Cho nên Ngũ Điện hạ là đi nói cho Yến Thế tử, nói cho hắn biết chúng ta đã phát hiện ra mình bị theo dõi?"

Từ Thường không gật đầu khẳng định thế nhưng lại nói, "Đợi lát nữa xem tình hình sẽ biết."

Khoảng 2 khắc sau, ở hai bên con đường nằm bên trái phải lều của Ngụy Thiền và Tiêu Dục đều được thiết lập trạm gác, như vậy chính là bao vây lều của bọn họ vào giữa.

Bên trong lều, 2 người tuyệt vọng đến cực điểm, hóa ra Thác Bạt Nhuệ căn bản không hề tin tưởng bọn họ. Tiêu Dục tức giận nói, "Đúng ra là không nên đi tìm Ngũ Điện hạ! Bọn ta trực tiếp bỏ chạy thì tốt rồi!"

Từ Thường vẫn ở chung với bọn họ, "Các ngươi muốn bỏ chạy?"

Ngụy Thiền liếc nhìn Tiêu Dục, sau đó lại nhìn Từ Thường rồi lập tức quỳ xuống trước mặt Từ Thường.

"Từ ca! Cầu xin huynh thả cho bọn ta một con đường sống!"

...

Lúc trời tối đen, trước cửa lều Thác Bạt Hoằng lại thay đổi một tốp thị vệ, hiện tại người phụ trách canh gác chính là Từ Thường.

Mới đến được chưa bao lâu, dược đồng đã mang thuốc đến, Từ Thường trơ mắt nhìn Tần Hoan bê vào trong, một lát sau lại mang chén không ra ngoài rồi căn dặn dược đồng, "Chén thuốc tiếp theo chính là chén thuốc cuối cùng rồi, nấu bằng nước lạnh, đun nhỏ lửa, nấu nửa canh giờ sau đó giờ Hợi mang đến đây!"

Dược đồng lập tức đáp lời, Tần Hoan liền gật đầu nói, "Mấy ngày nay các ngươi đã vất vả rồi, có điều cũng không cần vất vả thêm nữa. Nếu ta đoán không nhầm thì ngày mai Thái tử Điện hạ sẽ tỉnh lại."

Dược đồng vui vẻ khiến cho những mệt mỏi trên mặt cũng tan biến hết. Chỉ cần có thể cứu sống được Thác Bạt Hoằng, đừng nói Tần Hoan mà ngay cả những dược đồng như bọn hắn cũng đều có trọng thưởng!

Tần Hoan thấy thế liền mỉm cười rồi bước vào trong lều.

Từ Thường đứng bên ngoài canh gác một lúc, thấy bầu trời càng lúc càng tối thì căn dặn huynh đệ bên cạnh một tiếng rồi đi đến lều của Ngụy Thiền và Tiêu Dục. Hai người họ đang cực kỳ lo lắng sốt ruột chờ đợi bên trong, chỉ sợ ngay cả Từ Thường cũng không giúp được gì. Nhìn thấy Từ Thường đến, vẻ mặt bọn họ lập tức chấn động, Từ Thường liền nói, "Các ngươi qua nửa giờ Tuất thì theo dõi động tĩnh, có thời cơ thì ra ngoài. Sau khi ra ngoài thì đi thẳng về hướng Tây, đây là một ít bạc cùng với lệnh bài của ta, các ngươi cầm lấy chắc hẳn có thể trốn thoát được qua một vài trạm gác."

Thân phận của Từ Thường không giống bọn họ, có thể tùy tiện đi lại trong đại doanh. Nếu cầm được lệnh bài của hắn thì cho dù bọn họ có bị phát hiện ra thì cũng có thể tạm thời lừa bịp được qua trạm. Ngụy Thiền và Tiêu Dục lập tức cảm kích không thôi, vội vàng quỳ xuống dập đầu.

Từ Thường không tiện ở lâu, lại căn dặn vài câu rồi ra ngoài, vừa ra đến cửa liền nói, "Nhớ kỹ, nhất định là phải sau khi qua nửa giờ Tuất thì mới rời đi." Dừng lại một chút, hắn lại nói, "Các ngươi bảo trọng."

Hốc mắt Ngụy Thiền và Tiêu Dục ửng đỏ, còn chưa kịp nhiều lời thì Từ Thường đã ra khỏi lều rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện