Đêm đen như mực, vầng trăng bị một tầng mây thật dày che khuất, khắp doanh trại đều chìm ngập trong bóng tối.

Thác Bạt Nhuệ ngồi trong lều một lúc, đợi mãi đến khi không nghe được bất cứ tiếng động nào bên tai thì mới mò mẫm bước ra khỏi lều của mình. Trước cửa lều của hắn hoàn toàn vắng lặng, ngay cả lều của Thác Bạt Hoằng và Thác Bạt Vu cũng đều như vậy.

Đêm qua hắn lấy cớ lo lắng nên mới yêu cầu toàn bộ võ sĩ Bắc Ngụy canh gác suốt đêm, kết quả đương nhiên cả đêm đều không xảy ra bất cứ náo loạn nào, nhưng các võ sĩ Bắc Ngụy đều không chịu đựng nổi. Hôm nay lại lên đường cả ngày cho nên tối nay không cần hắn phải lên tiếng, Thác Bạt Vu đã cho mọi người đi nghỉ ngơi rồi. Nếu như tối nay lại không ngủ nữa thì ngày mai sẽ không thể lên đường được nữa.

Phía ngoài cùng của doanh trại, Triệu Vũ dẫn người đi canh chừng cẩn thận, nhưng bên trong lại hoàn toàn không như vậy.

Thác Bạt Nhuệ đứng một hồi lâu trong bóng tối, mắt hắn nhìn chăm chú vào một căn lều ở cách đó không xa, tựa như đang đấu tranh nội tâm vậy. Động hay không động chỉ phụ thuộc vào một suy nghĩ của hắn mà thôi, nhưng kết quả lại khác nhau một trời một vực.

Từ Thường là người của Thác Bạt Kỳ, đợi đến khi bọn hắn quay về Bắc Ngụy thì nhất định là Thác Bạt Kỳ sẽ không có kết quả gì tốt. Thác Bạt Kỳ bại trận thì chỉ còn lại hắn và Thác Bạt Hoằng, còn hiện giờ chính là cơ hội tốt nhất để loại trừ Thác Bạt Hoằng!

Mặc dù giờ mới là đầu mùa xuân, nhưng núi rừng quanh đây khô hạn thiếu mưa, nếu như có ngọn lửa nào rơi xuống thì toàn bộ cỏ cây héo úa tích tụ qua cả một mùa đông liền lập tức bắt lửa, cho dù có cháy cũng chẳng qua là ngoài ý muốn mà thôi.

Nghĩ đến đây, Thác Bạt Nhuệ nâng bước đi về phía trước, mặc dù võ công của hắn tầm thường thế nhưng vẫn là người luyện võ cho nên tiếng bước chân cực kỳ nhẹ. Trong đêm đen thanh vắng, hắn lặng yên không một tiếng động tiếp cận lều của Thác Bạt Hoằng.

Đứng ở bên ngoài, Thác Bạt Nhuệ gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở bên trong lều.

Thác Bạt Nhuệ đứng đây một lát, sau đó lại nhìn thoáng qua khắp nơi rồi hắn đổ dầu tùng ra bên cạnh lều. Thậm chí để đề phòng sai sót nên hắn lại tưới luôn một vòng xung quanh lều, sau đó ném bao đựng dầu qua bên cạnh rồi lấy mồi lửa từ trong người ra ném xuống.

Chỉ cần lửa bốc lên thì lập tức có thể hủy diệt gần như hoàn toàn rồi!

Nhìn thế lửa bốc lên ào ào một vòng quanh lều, Thác Bạt Nhuệ thầm nghĩ quả nhiên dầu tùng này dùng rất tốt! Mắt thấy lửa cháy càng lúc càng lớn, hắn định bỏ đi thế nhưng vừa xoay người lại liền lập tức sửng sốt.

Hơn 10 bóng người màu đen đứng ở sau lưng hắn giống hệt như yêu ma không biết đến đây từ bao giờ. Nhưng hiển nhiên, bọn họ đã ở đây rất lâu rồi, thấy được quá trình phóng hỏa của hắn...

Trong nháy mắt, Thác Bạt Nhuệ như bị sét đánh chết đứng trên mặt đất.

Thác Bạt Nhuệ còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên có 2 bóng người lóe lên phóng vào bên trong lều, rất nhanh Thác Bạt Hoằng vừa bị ngọn lửa làm cho giật mình tỉnh dậy đã được 2 người đỡ ra bên ngoài.

Đồng thời ngay lúc đó, Cấm vệ quân của Đại Chu ở cách đó không xa đã phát hiện ra ngọn lửa, từng người từng người hô to lên!

"Đi lấy nước..."

"Đi lấy nước! Mau cứu hỏa!"

Tiếng gào hét vang lên liên tiếp trong doanh trại, Triệu Vũ dẫn đầu nhóm người chạy qua đây, vừa đến nơi đã nhìn thấy hơn 10 bóng người màu đen bao vây lấy Thác Bạt Nhuệ. Hắn nhìn thoáng qua đám người, sau đó lại thấy Thác Bạt Hoằng được cứu ra ngoài thì Triệu Vũ lập tức tỉnh hồn lại, hắn giơ tay lên chỉ, "Cứu hỏa trước đi..."

Các Cấm vệ quân nhào lên phía trước, mặc dù không thể dập tắt ngọn lửa được ngay lập tức thế nhưng vẫn có thể ngăn cản lửa lan ra xung quanh. Rất nhanh căn lều bị thiêu cháy sụp xuống, Cấm vệ quân bốn phía đều toát mồ hôi lạnh!

Mà ngay lúc này, Thác Bạt Vu và võ sĩ Bắc Ngụy cũng đến, nhìn trận thế này nàng cũng nhất thời không hiểu được xảy ra chuyện gì! Thác Bạt Hoằng cũng tỉnh lại, hiện tại hắn được các võ sĩ Bắc Ngụy đỡ lấy!

"Triệu Phó thống lĩnh! Xảy ra chuyện gì?"

Thác Bạt Vu khẽ quát một tiếng rồi nhìn về phía Thác Bạt Nhuệ, "Ngũ đệ? Có chuyện gì vậy?"

Không ai trả lời câu hỏi của nàng, Thác Bạt Hoằng ho nhẹ mấy cái, phải dựa vào võ sĩ Bắc Ngụy mới có thể đứng vững, sau đó hắn chần chờ nhìn về phía Thác Bạt Nhuệ và bóng dáng mười mấy người mặc đồ đen.

Thác Bạt Nhuệ đứng ở chỗ gần với đám cháy nhất, mà mười mấy bóng người này lại cực kỳ xa lạ, căn bản không phải người trong doanh trại. Nhưng những người này là ai, vì sao Thác Bạt Nhuệ lại có vẻ như đang giương cung bạt kiếm với bọn họ như vậy? "Thái tử ca ca, huynh không sao chứ?"

Thác Bạt Vu hỏi một câu ân cần, Thác Bạt Hoằng lắc đầu, "Không sao cả, Triệu Phó thống lĩnh đến rất nhanh."

Triệu Vũ khẽ hừ một tiếng, hắn đã được Yến Trì căn dặn, mấy ngày nay hắn đều không dám coi nhẹ cho nên đương nhiên phải đến nhanh rồi!

Thác Bạt Vu cực kỳ không kiên nhẫn, ai nấy đều nhìn ra được ngọn lửa này là cố tình hướng về phía Thác Bạt Hoằng!

"Triệu Phó thống lĩnh, đây rốt cuộc là chuyện gì? Đang yên lành sao lại cháy được?"

Triệu Vũ hừ nhẹ, sau đó liền thản nhiên như không, "Chuyện này phải hỏi Ngũ Điện hạ rồi!"

Thác Bạt Nhuệ toát đầy mồ hôi lạnh, vẻ mặt hắn trắng bệch, hắn đứng đờ đẫn ở chỗ đó, nghe thấy Triệu Vũ nói như vậy thì cũng không phản bác, có vẻ như hắn ngầm thừa nhận lời của Triệu Vũ. Hắn chỉ nhìn về phía hơn 10 bóng người kia rồi nói, "Các ngươi là ai?"

Vừa dứt lời thì đám người đột nhiên cúi khom người về phía bóng tối ở cách đó không xa, giống như đang nghênh đón ai đó, thấy thế thì tất cả mọi người cũng đều nhìn theo.

Trong bóng đêm, một bóng dáng trầm mặc chậm rãi bước đến.

Thác Bạt Vu kinh ngạc, "Yến Thế tử?"

Thác Bạt Hoằng chau mày, "Đêm khuya như vậy, sao Yến Thế tử còn đến đây?"

Hiện tại Yến Trì nên ở trong đại doanh săn bắn, nhưng sao hắn lại xuất hiện ở đây?

Nói như vậy thì những người áo đen này chính là thuộc hạ của hắn, cộng thêm trận lửa này Thác Bạt Vu lập tức nhíu mày, chẳng lẽ... từ sớm Yến Trì đã biết sẽ có người phóng hỏa ở đây sao?

Nhìn thấy một tên sát thần là Yến Trì đến thì Thác Bạt Nhuệ đã hoàn toàn không còn hy vọng gì nữa rồi.

Hắn trợn to mắt nhìn sang Yến Trì từng bước đến gần, đợi đến khi nhìn rõ ràng được gương mặt lạnh lùng của hắn, Thác Bạt Nhuệ đã hiểu được Yến Trì đến đây vì cái gì rồi.

Yến Trì nhìn Thác Bạt Nhuệ, thản nhiên nói, "Ngũ Điện hạ tính sai rồi."

Giọng nói Yến Trì không nhanh không chậm, cứ như đang nói một chuyện cực kỳ bình thường vậy. Ánh lửa phía xa xa phản chiếu vào đáy mắt hắn liền biến thành một dải ngân hà mênh mông lấp lánh. Mồ hôi trên trán Thác Bạt Nhuệ toát ra liên tục như mưa.

"Nếu như Ngũ Điện hạ có thể nhẫn nhịn, không tiếp tục hại Thái tử nữa thì có lẽ là không có cách nào tóm được ngươi."

Không tiếp tục hại Thái tử? Chẳng lẽ trước kia hắn đã từng hại rồi sao?

Thác Bạt Vu vội hỏi, "Yến Thế tử, ngươi có ý gì? Lần này ngươi theo đến đây chính là đã biết trước sẽ xảy ra chuyện? Lửa này... là Ngũ đệ phóng?"

Trong lòng Thác Bạt Vu kỳ thật đã hiểu ra nhưng lại vẫn không thể tin được, Thác Bạt Hoằng lại càng trầm mặc nhìn sang Thác Bạt Nhuệ. Lúc hắn bị trúng tên là ở trên triền núi, nhưng lúc tỉnh lại thấy mình đã nằm trong khe núi, quá trình này xảy ra chuyện gì hắn cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết được người bắn hắn là Từ Thường mà thôi. Chẳng lẽ lúc đó Thác Bạt Nhuệ đã làm gì? Hay lại nói Từ Thường là người của Thác Bạt Nhuệ?

Khóe môi Thác Bạt Nhuệ run rẩy, "Ngươi... sao lại biết..."

Yến Trì nở nụ cười, nhưng trong mắt hoàn toàn lạnh lẽo, "Ban đầu Từ Thường dùng tên bắn chết Thái tử Thác Bạt, mà ngươi thì đã tìm được Thái tử vào 2 cạnh giờ sau. Ngươi phát hiện Thái tử chưa chết, không những không cứu mà ngược lại còn đẩy hắn vào trong khe núi, mồi nhử thú kia cũng do ngươi lưu lại, ngươi muốn Thái tử cứ lặng lẽ chết đi như vậy, không những thế ngươi vẫn muốn cho thi cốt cũng không còn!"

Yến Trì nói ra những lời lạnh như băng này khiến cho Thác Bạt Vu ở bên cạnh trợn tròn đôi mắt.

Hung thủ hại Thác Bạt Hoằng không chỉ có mình Từ Thường, vậy mà còn có cả Thác Bạt Nhuệ?

Thác Bạt Hoằng mất tích, còn Thác Bạt Nhuệ rõ ràng đã tìm được Thác Bạt Hoằng nhưng hắn không những không cứu mà còn cố ý hại Thác Bạt Hoằng thêm lần nữa. Nếu lúc đó hắn cứu Thác Bạt Hoằng thì làm gì có nhiều chuyện xảy ra như vậy, Phó Đức Thắng của Tây Lương cũng sẽ không chết, Thác Bạt Hoằng cũng không chịu đựng quá nhiều đau đớn. Thác Bạt Vu giận dữ nhìn sang Thác Bạt Nhuệ, "Thác Bạt Nhuệ! Ngươi nói rõ ràng cho ta! Yến Thế tử nói có phải sự thật hay không? Có phải ngươi thấy chết mà không cứu, ngược lại còn hại Đại ca?"

Lần này Thác Bạt Hoằng xảy ra chuyện thì tính cách Thác Bạt Vu cũng thay đổi rất nhiều, trước đây nàng hơi không ưa gì Thác Bạt Nhuệ, sau lần này cũng xem hắn như đệ đệ của mình. Nhưng thật không ngờ, Thác Bạt Nhuệ lại xấu xa đến mức thế này!

Bị Thác Bạt Vu quát một hồi, Thác Bạt Nhuệ siết chặt lấy nắm tay, "Người hại hắn là Từ Thường! Không phải ta! Lúc ta tìm đến thì hắn đã chết rồi!"

Thác Bạt Vu biến sắc, nàng tiến lên nói, "Ngươi thừa nhận rồi phải không? Sao ngươi dám như vậy chứ? Thác Bạt Kỳ đã to gan lớn mật rồi mà ngay cả ngươi cũng dám xuống tay với Đại ca? Ngươi có còn chút lương tâm nào không? Huynh ấy là Đại ca của chúng ta!"

"Hắn là Thái tử Bắc Ngụy!"

Thác Bạt Nhuệ gầm lên, đôi mắt đều đã ửng đỏ, "Hắn không phải là Đại ca của ta, hắn là Thái tử Bắc Ngụy, ngay từ nhỏ hắn đã là Thái tử rồi! Dựa vào đâu chứ? Dựa vào cái gì hắn có thể ngồi lên vị trí kia?"

Thác Bạt Vu nổi giận nhìn sang Thác Bạt Nhuệ, nàng thầm nghĩ quả nhiên hắn là một tên xấu xa!

Thác Bạt Hoằng lại cực kỳ xót xa, nói đi nói lại chỉ là vì tranh quyền đoạt lợi mà thôi!

Thác Bạt Kỳ muốn ngồi lên vị trí Thái tử! Thác Bạt Nhuệ cũng muốn như vậy!

Thác Bạt Nhuệ cười lạnh, "Thế tử Điện hạ phí tâm tư lớn như vậy thì sao chứ? Các ngươi có thể giết ta hay sao?"

Yến Trì không thèm nhìn hắn mà quay sang nói với Thác Bạt Hoằng, "Thái tử Thác Bạt, Đại Chu đã hết lòng tận nghĩa vì an nguy của ngươi rồi, những chuyện tiếp theo Bắc Ngụy các ngươi cứ tự mình giải quyết, bọn ta không nhúng tay vào nữa. Đương nhiên nếu tiếp theo ngươi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì với Ngũ Điện hạ thì Đại Chu cũng sẽ không xen vào."

Thác Bạt Hoằng ho nhẹ một tiếng rồi gật đầu, "Làm phiền Thế tử Điện hạ rồi."

Thác Bạt Hoằng nhìn Thác Bạt Nhuệ một cái rồi chậm chạp nói, "Trói Ngũ Điện hạ lại cho ta!"

Vết thương của hắn vẫn chưa lành, giọng nói cũng cực kỳ yếu ớt, nhưng hắn là Thái tử Bắc Ngụy, võ sĩ Bắc Ngụy sao dám không nghe lời hắn. Rất nhanh mười mấy võ sĩ Bắc Ngụy đã vây quanh, Thác Bạt Nhuệ lại lùi xuống rồi rút dao bên hông ra, "Các ngươi dám? Các ngươi có biết ta là ai hay không? Có biết mẫu phi ta là ai không?"

Thác Bạt Nhuệ vùng vẫy trong vô vọng, còn Yến Trì lại tập trung nhìn vào đoản đao của hắn.

Thác Bạt Nhuệ rút dao ra, tay hắn cầm vỏ đao, bên vỏ có điêu khắc hoa văn thanh tước. Yến Trì mơ hồ nhìn thấy trên này có hình dáng mơ hồ giống với bản vẽ của Tần Hoan, hắn chau mày lại nhưng vẫn không hề đi đào sâu nghiên cứu.

Việc đã đến nước này, bất kể xử lý thế nào thì cứ giao cho Bắc Ngụy là được!

Yến Trì không nhiều lời nữa, hắn vẫy vẫy tay ra hiệu cho Triệu Vũ lùi sang một bên, còn mười mấy ám vệ áo đen kia rất nhanh đã lắc mình rời khỏi, chẳng bao lâu sau đã không thấy bóng dáng rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện