"Đêm nay Thế tử Điện hạ có cần ngủ lại trong doanh trại không?"
Triệu Vũ hỏi nhưng Yến Trì lại lắc đầu, "Không cần, hiện tại ta xuất phát, trước sáng sớm mai là có thể chạy đến đại doanh."
Triệu Vũ gật đầu, "Vậy xin Thế tử Điện hạ bẩm báo sự tình ở đây cho Hoàng thượng biết." Dứt lời hắn lại nói, "Nói ra thì hôm nay nhờ có Thế tử Điện hạ, không thì chắc hẳn Thái tử Thác Bạt sẽ phải chịu thương tổn rồi."
Yến Trì đi theo đến đây chính là để đảm bảo không xảy ra sơ sót gì, đương nhiên hắn sẽ không khiến cho Thác Bạt Hoằng bị thương.
"Việc này phải thu xếp thế nào thì chính là chuyện riêng của Bắc Ngụy, ngươi chỉ cần hộ tống bọn họ quay về kinh thành là được. Lần này ngươi cũng có công, ta sẽ nói rõ ràng với Hoàng thượng..."
Vốn dĩ trong lòng Triệu Vũ đã kính trọng Yến Trì, hiện tại nghe xong lời hắn nói lại càng cảm kích hơn. Nếu bàn về công lao thì thật sự hắn không hề có, chẳng qua Yến Trì muốn cho hắn phần ân huệ này cho nên đương nhiên hắn cũng vui vẻ đón nhận.
"Thế tử Điện hạ, người cảm thấy Thái tử Thác Bạt có thể thu phục được Ngũ Điện hạ kia không?"
Yến Trì cười cười, "Dù sao hắn cũng là Thái tử của Bắc Ngụy, lần này bị ám toán, hắn vốn cũng không phải kẻ ngu dốt."
Triệu Vũ gật gật đầu, Yến Trì liền không nói thêm gì nữa mà rời khỏi doanh trại. Bên ngoài đã có nhóm ám vệ và Yến Ly đứng chờ sẵn, Yến Trì tung người lên ngựa, thấy được ánh mắt nghi vấn của Yến Ly nên hắn liền gật đầu nói, "Đều đã giải quyết xong rồi."
Nói xong hắn vung roi, phi ngựa như bay trên con đường quay trở về đại doanh!
...
Buổi sáng trong đại doanh, Tần Hoan cực kỳ an nhàn, ánh bình minh luồn lách qua song cửa sổ lọt vào bên trong lều nhưng sắc trời bên ngoài vẫn còn xanh thẫm. Tần Hoan đã lo lắng cho Yến Trì suốt 2 ngày rồi, căn bản vẫn chưa hề ngủ ngon. Nàng thấy Thái hậu vẫn còn chưa thức dậy nên liền nhẹ nhàng ra khỏi lều, vốn định đi dạo một chút nhưng vừa ra ngoài Tần Hoan lại thấy được một hình bóng quen thuộc.
Nhìn kỹ lại, đúng thật là Yến Trì đang đứng ở cách lều của Thái hậu không xa!
Đáy mắt Tần Hoan sáng lên, Yến Trì đã quay lại đây nhanh như vậy sao? "Thế tử Điện hạ..." Tần Hoan gọi một tiếng sau đó bước nhanh đến.
Yến Trì quay người lại, "Sao sớm thế mà nàng đã dậy rồi à?"
Hiện tại trời vẫn còn tờ mờ sáng, Tần Hoan không nên dậy sớm như vậy. Hắn đang đứng đây để chờ yết kiến Yến Hoài, mà Yến Hoài còn chưa dậy cho nên hắn mới đứng quay lưng về phía lều của Thái hậu, không ngờ Tần Hoan lại đi ra ngoài.
Tần Hoan bước vài bước đến trước người Yến Trì rồi nhún người hành lễ, "Ngài trở về từ bao giờ? Ly Điện hạ đâu rồi?"
Yến Trì khẽ cười, xưa nay Tần Hoan luôn tránh đi đến quá gần hắn khi ở trước mặt mọi người, hiện tại mặc dù vẫn còn chưa có nhiều người, nhưng vẫn không hề thiếu những thị vệ đi tuần qua lại. Nàng không để ý những thứ này mà chủ động tiến đến chào hỏi hắn, chắc chắn là do quá lo lắng rồi.
"Ta vừa về được gần nửa canh giờ, còn hắn thì không chịu đựng nổi nên đã đi ngủ rồi."
Tần Hoan lại hỏi, "Sự việc đã ổn thỏa hết rồi chứ?"
Yến Trì gật đầu, "Đêm qua Thác Bạt Nhuệ định phóng hỏa trong doanh trại, đúng lúc bị bọn ta bắt tận tay. Thác Bạt Vu và Thác Bạt Hoằng đều đã biết đến mưu đồ của hắn nên cứ giao cho người Bắc Ngụy tự mình xử lý thôi."
Nụ cười trên mặt Tần Hoan sáng rực, "Vậy thì không thể tốt hơn nữa rồi."
Hiện tại màu xanh thẫm nơi chân trời đang dần dần rút đi, nắng mai dần lộ ra sau áng mây, vòm trời dần chuyển sang màu xanh nhạt hơn. Tần Hoan không nói gì mà chỉ ngẩng lên nhìn về phía chân trời, tựa như muốn đứng đây chờ đợi cùng với hắn.
Yến Trì nói, "Bên ngoài trời lạnh, đi vào trong đi."
Tần Hoan lắc đầu, Yến Trì thấy thế thì cười càng tươi hơn, đành phải chiều theo ý nàng.
Hai người sóng vai nhau đứng trên bậc thang, chờ cho đến khi bầu trời sáng trưng thì Viên Khánh mới đi từ bên trong lều ra, "Thế tử Điện hạ..."
Vừa thấy Tần Hoan cũng ở đây nên Viên Khánh cười nói, "Sao Quận chúa cũng ở đây?"
Tần Hoan cười nói, "Ta đến hỏi Thế tử Điện hạ về vụ án của Bắc Ngụy."
Viên Khánh lập tức hiểu rõ, quay sang nói với Yến Trì, "Thế tử Điện hạ, Hoàng thượng đã thức dậy rồi, mời người vào..."
"Ngươi mau quay về chỗ Thái hậu đi..."
Yến Trì căn dặn một câu sau đó quay người đi vào trong lều của Yến Hoài.
Tần Hoan nghe thấy thế đương nhiên cũng quay vào bên trong lều của Thái hậu. Giờ này Thái hậu cũng đã thức dậy rồi, Tần Hoan liền báo lại tin tức hai người Yến Trì đã trở về cho Thái hậu biết để cho bà yên tam. Chẳng bao lâu sau, bà nói Trần ma ma đến mời Yến Trì và Yến Ly giờ Ngọ đến lều của bà ăn cơm. Đợi cho đến khi gặp được, trông Yến Ly có chút mệt mỏi rã rời lê từng bước vào trong lều của Thái hậu.
Yến Trì có thể dễ dàng ăn gió nằm sương, thế nhưng Yến Ly lại không được như vậy, ra ngoài 2 ngày 2 đêm đúng là đã nhiều lần giày vò hắn rồi. Thái hậu không nhịn được mà cười lớn, "Con là cái đứa không chịu đựng được gian khổ, thế mà cũng học đòi theo Thất ca con! Lần đi săn này đến ngày kia là kết thúc rồi, hôm nay chính là ngày cuối cùng cho nên các con muốn phóng ngựa hay săn bắn cái gì thì cứ ra ngoài chơi đi. Quay về rồi cũng phải chờ đến 2 năm sau mới có thể đến đây được nữa, lúc đó không biết ta có còn đồng hành được nữa hay không!"
Câu này khiến cho cả Yến Trì và mấy người ở đây đều không vui vẻ gì, Yến Ly cười nói, "Người phải sống lâu trăm tuổi, 2 năm sau tôn nhi vẫn sẽ đến đây cùng với người. Đến lúc đó tôn nhi sẽ săn cho người 1 con gấu!"
Thái hậu cười to, "Được được được, ta chờ xem cái cơ thể nhỏ bé của con làm thế nào săn được gấu cho ta."
Hiện tại xuân săn đã gần như kết thúc rồi, chiều tối hôm nay thì trong đại doanh sẽ không còn cấm kỵ gì nữa, ngay cả đám người Hoàng hậu cũng dẫn theo nữ quyến ra ngoài dạo chơi. Đi dọc theo sông Nguy Thủy lên thượng du là một thảo nguyên lớn, hai bên bờ sông hoa cỏ xanh mướt tầm mắt cùng với từng thảm hoa dại, chính là cảnh sắc mà nơi kinh thành hoàn toàn không hề có. Tần Hoan cũng được Hoàng hậu mời đến trong hàng ngũ này, ngay cả Tần Tương và Tần Sương cũng đến đây.
Lần này toàn bộ tiểu thư thế gia đều được Hoàng hậu mời đến trong đội ngũ này, cộng thêm hộ vệ cùng với nhóm hầu tỳ của từng vị tiểu thư nên ước chừng có khoảng hơn 100 người đi đến bên bờ sông. Đám công tử quý tộc mặc dù không phải kiêng dè gì những cũng không tiện đến quá gần, thế nên bọn họ chỉ có thể ở cách đó không xa phóng ngựa bắn tên thể hiện mình. Cho dù là tiểu thư hay công tử thì đôi bên ai nấy đều ngượng ngùng hưng phấn.
Tần Sương kéo Tần Hoan rồi chỉ tay về một hướng, "Muội nhìn xem, kia có phải Thế tử Vũ An Hầu hay không?"
Tần Sương đã từng đến Vũ An Hầu phủ xem mắt cùng với Tần Tương, Vũ An Hầu phủ cũng là nhà thế gia quyền quý duy nhất mà các nàng từng đén cho nên Tần Sương mới nhớ rất rõ ràng. Tần Hoan nhìn theo hướng Tần Sương vừa chỉ thì thấy có hơn 10 thiếu niên lang y phục hoa lệ đang phi ngựa, trong này thì cực kỳ dễ phát hiện ra Thế tử Vũ An Hầu.
"Phải, đúng là Thế tử."
Tần Sương lại nói, "Người bên cạnh hắn chắc đều xuất thân từ thế gia nhỉ?"
Tần Hoan gật đầu, đây là điều đương nhiên, người được phép đến đây chỉ có quyền quý thế gia, hoặc là trụ cột cốt cán của triều đình. Những người này bình thường dù về công hay về tư thì cũng giao lưu tụ tập với nhau nhiều lần, đương nhiên cũng sẽ chơi đùa cùng một chỗ với nhau.
Tần Sương kéo Tần Hoan đến hỏi này nọ, Tần Tương bên cạnh lại cứ như người mất hồn mà đờ đẫn ngẩn ngơ. Tần Sương kéo Tần Tương một cái, "Tỷ làm sao thế? Ngày kia phải quay về rồi, lần sau làm gì còn cơ hội đến đây nữa."
Sau khi quay về Tần Tương đã phải định ngày rồi sau đó thành thân, lần sau liền không thể dựa vào tên tuổi của Hầu phủ mà đến đây được nữa.
Chỉ có Tần Hoan và Tần Triều Vũ là có thể được tham dự xuân săn.
Vẻ mặt Tần Tương lập tức trở nên trắng bệch, cố gắng rặn ra một nụ cười, "Ta cảm thấy bờ sông này hơi lạnh."
Tần Sương chau mày, "Lạnh à?"
Các nàng đều mặc áo choàng, cộng thêm ngày thường ít vận động mà hiện tại đều phải đi bộ, trên người ai cũng có chút mồ hôi rồi, làm gì còn thấy lạnh nữa chứ, thậm chí còn hơi nóng đó.
"Có phải tỷ bị bệnh gì rồi không?"
Tần Hoan cũng cảm thấy không ổn lắm nên định đưa tay lên sờ trán Tần Tương, nhưng Tần Tương lại tránh đi sau đó cười khổ, "Đúng thật là có hơi không thoải mái, hay là ta quay về trước, các ngươi cứ đi chơi đi."
Tần Tương cũng không chờ 2 người kia nói gì mà lập tức dẫn Vãn Hà quay về.
Tần Sương hơi bất đắc dĩ, "Haizz, hay là ta đi về cùng tỷ?"
Tần Tương liên tục xua tay, bước chân cũng ngày một nhanh hơn khiến cho Tần Sương chau mày lại khó hiểu. Tần Hoan lại nói, "Ta cảm thấy hình như tỷ ấy có tâm sự."
Nghe thấy vậy Tần Sương cũng nói, "Chứ sao nữa, đêm qua bên phía tỷ ấy cứ sột xoạt mãi hình như là không đi ngủ."
Mặc dù 2 người cảm thấy khác thường thế nhưng nhất thời vẫn không nghĩ ra điều gì. Tần Sương giận dữ, "Thôi, để lát nữa quay về rồi ta đến hỏi thăm tỷ ấy một chút."
Tần Hoan gật đầu, cũng không quan tâm đến nữa. Đúng lúc đó Triệu Thục Hoa lại gọi nàng, "Vĩnh Từ Quận chúa sao tụt lại tuốt phía sau thế? Đứng bên cạnh là vị cô nương nào của Tần thị vậy?"
Ánh mắt Tần Sương sáng lên, Hoàng hậu nương nương là đang hỏi đến nàng sao?
Tần Hoan nhìn nàng một cái, sau đó cười cười rồi kéo nàng tiến lên.
Tần Tương mang tâm trạng nặng nề quay về trong lều, ngọc bội mà Yến Kỳ đưa cho nàng vẫn luôn để bên trong tay áo. Đêm qua nàng trằn trọc suốt nhưng vẫn không hề nghĩ ra Yến Kỳ có ý định gì!
Mặc dù chuyện nam nữ ở Đại Chu không quá nghiêm mật thế nhưng chuyện lén tặng đồ vẫn ảnh hưởng đến danh dự của nữ nhi gia.
Huống hồ Thành vương là người cao cao tại thương, sao lại phải tặng đồ cho nàng?
Tần Tương vừa hoang mang lại vừa có chút mong chờ, từ đêm qua đến giờ nàng cứ như mất đi hồn phách. Ngày kia đã phải rời khỏi khu săn bắn Nguy sơn rồi, sau này nàng làm gì còn cơ hội được trông thấy Yến Kỳ nữa chứ?
Ngay cả biết rõ Yến Kỳ ở trong đại doanh thế nhưng nàng cũng không có cách nào đến hỏi được.
Địa vị của nàng với hắn đúng là 1 trời một vực mà...
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Tương lại tràn đầy sự không cam tâm. Vì cái gì, vì cái gì Tần Hoan có thể làm Quận chúa, Tần Triều Vũ có thể làm Thái tử phi, mà nàng lại chỉ có thể gả cho một tên binh lính khiêng cờ nho nhỏ rồi cứ thế trải qua cả đời?
Tần Tương cúi đầu, vẻ mặt trắng bệch, bàn tay lại siết chặt ngọc bội trong tay. Bước chân nàng càng đi càng nhanh, nhưng khi gần đến lều của Tần thị thì 'bịch' một tiếng, nàng va mạnh vào ngực một người nào đó. Do nàng đi quá nhanh lại đâm phải người nọ nên hơi lảo đảo, nhưng ngay lập tức đã có một đôi tay đưa ra giữ vững nàng lại.
Tần Tương vốn đang không cam lòng cùng với tức giận cùng cực, hiện tại còn bị người ta đụng phải nên vừa bực bội vừa tủi thân. Nàng ngẩng phắt lên định trách cứ nhưng lập tức trông thấy người nọ với một đôi mắt xếch lên, hắn nở một nụ cười không đứng đắn.
Yến Kỳ cười cười nhìn nàng, "Tần cô nương bị ai bắt nạt vậy hả?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương