Loại lý do này đương nhiên rất quang minh chính đại, nhưng Tần Hoan cũng không tìm được lý do nào tốt hơn nữa. Dù sao một quý nữ hầu môn lúc nào cũng chỉ nghĩ đến đi giúp đỡ nghiệm thi thì đúng là làm kinh hãi thế tục rồi.
Nói đến đây đột nhiên đáy mắt Nhạc Thanh lại sáng lên, "Ta luôn biết Tứ muội muội không phải người bình thường mà, muội có suy nghĩ tạo phúc cho dân thế này thật sự không thua gì đấng nam nhi! Tứ muội muội đúng là khiến cho ta phải hổ thẹn!"
Người phải hổ thẹn là Tần Hoan, mặc dù nàng có làm vài chuyện vì thiên hạ thế nhưng mục đích thật sự của nàng lại là vì chính mình.
Đi dạo quanh vườn xong, đến lúc mọi người trở về liền bắt đầu khai yến, ngay cả Yến Trì và Yến Ly cũng đã đến Thọ Khang cung. Năm ngoái Thái Trưởng Công chúa đã gặp được Yến Trì, nhưng Yến Ly thì từ rất lâu rồi còn chưa gặp cho nên mới kéo 2 người đến nói chuyện rất lâu, đặc biệt giành rất nhiều yêu thương cho Yến Ly. Chuyện năm đó không liên quan gì đến Yến Ly, mà Yến Ly lại vì chuyện đó mà không thể kế thừa tước vị, lại còn phải sống dưới cái bóng của nó. Tuổi tác hắn không nhỏ thế nhưng hiện tại vẫn chỉ là kẻ vô dụng, tương lai lại không biết Yến Hoài có tính toán gì với hắn. Nhưng chuyện này, mấy người ngoài cuộc như bà cũng không có cách nào đến hỏi cả, cho nên chỉ có thể cưng chiều yêu thương Yến Ly hơn người khác một chút.
Đã nhiều năm rồi Yến Ly không được gặp Thái Trưởng Công chúa nên hiện tại ở trước mặt bà hắn ngoan ngoãn như mèo con vậy. Chẳng bao lâu sau, Yến Hoài lại quay về tlc dùng bữa cùng Thái Trưởng Công chúa và Thái hậu.
Ăn cơm xong Yến Hoài phải đi xử lý chính sự, Thái hậu vẫn giữ mọi người lại nói chuyện.
Nghe nói Nhạc Giá đến Sóc Tây quân, Thái hậu cười nói, "Đi rèn luyện một lần cũng rất tốt, Yến Trì lớn lên ở Sóc Tây quân, hiện tại lại đến Hình bộ, ta thấy khá yên lòng. Còn Nhạc Thanh thì sao?"
Nhạc Quỳnh trả lời, "Thanh Nhi cũng giỏi võ, không biết có thể gia nhập Cấm vệ quân hay Cửu thành Tuần phòng doanh học hỏi kinh nghiệm hay không."
Thái hậu cười, "Cả hai nơi này đều khá vất vả, Thanh Nhi có nguyện ý không?"
Nhạc Thanh trả lời, "Đại ca đã đến Sóc Tây quân, con ở kinh thành sao có thể không nguyện ý được?"
Thái hậu gật đầu, "Tốt lắm, mấy đứa tiểu bối các con đều rất ngoan..."
Thái Trưởng Công chúa đương nhiên thương xót tôn nhi ruột thịt của mình nên còn kể lại mấy chuyện thú vị của Nhạc Giá và Nhạc Thanh. Tần Hoan quay sang nhìn thì phát hiện ra vẻ mặt Yến Ly khá lãnh đạm, mọi người ở đây ai cũng có thành tựu, chỉ có hắn suốt ngày lang thang phóng túng, sống nhởn nhơ chẳng ra gì. Nếu như Yến Ly thật sự làm một tên quần là áo lượt thì thôi, nhưng theo quan sát của Tần Hoan thì có vẻ như hắn cũng không phải như vậy.
Thái hậu nói chuyện với Thái Trưởng Công chúa đến tận lúc mặt trời lặn, thấy hiện tại thật sự đã muộn rồi thì Thái Trưởng Công chúa mới cáo từ, "Hiện giờ ta đã về kinh rồi, chẳng phải muốn nói chuyện gì cũng đều rất tiện lợi hay sao? Ngày mai ta lại vào cung nói chuyện với ngươi tiếp."
Nghe vậy Thái hậu mới thả mấy người Thái Trưởng Công chúa ra về, đương nhiên Tần Hoan và Yến Trì, Yến Ly cũng đồng hành.
Ra khỏi cửa cung, sắc trời đã không còn sớm nữa, Thái Trưởng Công chúa kéo tay Tần Hoan nói, "Ta định để con đến Hầu phủ xem thử một vòng, nhưng hôm nay muộn quá rồi. Thế này đi, ngày mai ta xuất cung sớm một chút sau đó đón con đến Hầu phủ, bọn ta cũng phải tiếp kiến người của Trung Dũng Hầu phủ nữa."
Tần Hoan lập tức đáp lời, Thái Trưởng Công chúa lại gọi Yến Trì đưa Tần Hoan về. Mọi người nhìn đoàn người của Thái Trưởng Công chúa rời đi rồi mới bước lên xe ngựa, Yến Ly lại nói, "Thất ca, huynh đưa Tần Hoan về đi, ra về phủ trò chuyện với mẫu phi."
Yến Trì không nói gì cả, chờ đến khi xe ngựa rời đi rồi Tần Hoan mới vén rèm lên quay đầu lại. Nàng trông thấy Yến Ly cầm cương ngựa, dưới ánh chiều tà thì bóng dáng của hắn bị kéo dài thật dài, có vẻ rất hào sảng nhưng lại cực cô đơn.
Đáy lòng Tần Hoan trĩu nặng, "Hắn sẽ sống cả đời như vậy sao?"
Yến Trì hiểu được Tần Hoan đang muốn nói gì, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới nói, "Trước kia toàn bộ những Thân vương mưu nghịch Hoàng thất thì đều bị tru diệt cửu tộc, cho nên dù là Hoàng tổ mẫu có yêu thương hắn đến đâu thì cũng không thể thay hắn nói được chuyện gì."
Tần Hoan biết những chuyện này không đến lượt mình quản cho nên liền không nói thêm gì nữa. Hai người ngồi trong xe ngựa, Yến Trì rất muốn tranh thủ thân cận với nàng, nhưng Tần Hoan lại rút tay mình ra khỏi tay hắn rồi nói, "Chàng vốn ngay từ đầu đã biết tổ mẫu muốn về kinh đúng không?"
Yến Trì cười cười rồi ôm nàng vào lòng, "Bọn họ muốn ta giữ bí mật, ta cũng chẳng còn cách nào khác..."
Thấy Tần Hoan còn đang bĩu môi nên Yến Trì đành phải khẽ dỗ giành, dỗ một hồi thì tay lại bắt đầu đi loạn. Xe ngựa vừa dừng ở cửa Hầu phủ thì Tần Hoan lập tức nhảy xuống, sau đó còn chẳng thèm quay đầu lại mà đi thẳng vào trong phủ.
Vừa vào trong, Tần Hoan mới sửa sang lại y phục, nàng quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài thì 2 gò má lại ửng hồng.
Buổi sáng đi quá gấp nên hiện tại Tần Hoan phải đến chính viện một chuyến, vừa đến nơi thì nàng cũng biết Hồ thị và Tần Thuật đã nhận được tin Thái Trưởng Công chúa về kinh rồi. Vốn dĩ bọn họ không hề có liên quan gì với An Dương Hầu phủ nhưng bởi vì Tần Hoan cho nên Hồ thị và Tần Thuật cũng định ngày mai đến đó bái phỏng. Thân phận của Thái Trưởng Công chúa cao quý, đương nhiên không thể để cho bà đến đây trước được. Tần Hoan nghe xong cũng hiểu được trong những chuyện thế này thì Hồ thị chắc chắn sẽ không để xảy ra sai sót gì, nàng ở đó nói thêm mấy câu nữa sau đó mới quay về Tùng Phong viện.
Phục Linh chờ đợi trong phủ, vừa thấy nàng quay về liền vui mừng rạo rực, "Tiểu thư, nhà kho của người đều đã không còn chỗ chứa nữa rồi!"
Tần Hoan nghĩ nghĩ sau đó cũng bảo Phục Linh chuẩn bị một phần lễ vật. Mặc dù Thái Trưởng Công chúa không thèm để ý đến những loại xã giao này thế nhưng Tần Hoan cũng vẫn phải tận hiếu. Phục Linh vừa nghe thấy tặng quà cho Thái Trưởng Công chúa thì lập tức chạy đi! Tần Hoan ngồi chưa được bao lâu thì Tần Sương xụ mặt bước vào Tùng Phong viện. Sáng sớm nay nàng vẫn còn vui mừng vì Tần Hoan được sắc phong Quận chúa, nhưng hiện tại lại đầy mặt u sầu. Tần Hoan thấy không đúng lắm liền hỏi, "Sao thế?"
Tần Sương siết chặt khăn tay, "Ta cảm thấy Tần Tương rất bất thường."
"Bất thường như thế nào?"
Mặt mày Tần Sương xoắn xuýt, đột nhiên nàng nghiêng người thì thầm vào tai Tần Hoan. Tần Hoan nghe xong liền ngơ ngẩn cả người, "Tỷ tận mắt nhìn thấy?"
Tần Sương gật đầu, "Lúc ta bước vào thì tỷ ấy đang thay y phục, ta nhìn thấy rất rõ ràng! Ban đầu ta còn tưởng tỷ ấy bị bệnh sởi gì đó, nhưng lại hoàn toàn không phải, giống hệt như bị người ta cấu véo vậy!"
Vẻ mặt Tần Hoan trắng bệch, "Cho nên, rốt cuộc là hôm đó tỷ ấy đã đi đâu?"
Tần Sương lắc đầu, "Ta cũng không biết, ta nhìn thấy xong liền hỏi nhưng tỷ ấy một chữ cũng không muốn nói ra, lại còn kiên quyết nói rằng bản thân mình không có việc gì. Ta hỏi dồn dập nhưng tỷ ấy lại lạnh lùng nghiêm mặt rồi đẩy ta ra ngoài!"
"Làm sao bây giờ? Chuyện này có nên nói với Đại bá mẫu không?"
Tần Hoan ngẩn ngơ ngồi yên tại chỗ, nếu như việc này là thật thì chính nàng cũng không biết phải làm gì mới phải.
"Đi thôi, chúng ta đến đó nhìn thử xem..."
Tần Hoan quyết định rất nhanh, thừa dịp trời tối nên rủ Tần Sương đến viện của Tần Tương. Mặc dù Tần Tương và Tần Sương đã xảy ra tranh chấp thế nhưng lúc Tần Hoan nhìn thấy Tần Tương thì lại thấy trên mặt nàng ta ý cười dạt dào, tựa hồ như tâm trạng rất tốt.
Nhưng khi nhìn thấy Tần Hoan và Tần Sương cùng nhau đến đây, nàng khẽ chau mày rồi trợn mắt lườm Tần Sương. Tần Sương hơi chột dạ, dù sao cũng là nàng nói chuyện này cho Tần Hoan, Tần Hoan ngăn cản ánh mắt của Tần Tương, cho mấy người Vãn Hà lui ra ngoài sau đó mới khẽ nói, "Chuyện tỷ ấy nói với ta là thật à?"
Tần Tương quay phắt đi, "Ta không biết các ngươi đang nói cái gì."
Thấy thái độ của Tần Tương như vậy thì Tần Hoan liền biết ngay lời ban nãy của Tần Sương không phải là giả. Nàng lập tức sốt ruột, "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nếu... nếu như có người ức hiếp tỷ thì tỷ phải nói ra mới được."
Tần Tương kéo cao cổ áo theo bản năng, "Không có ai ức hiếp ta cả, các ngươi đừng hỏi nữa."
Ánh mắt Tần Hoan nghiêm nghị nhìn Tần Tương, "Vậy sao có thể... Tỷ đã là người sắp được định hôn rồi, tỷ không nói ra lỡ như đến lúc đó... Đến lúc đó bọn ta phải giúp tỷ thế nào?"
Tần Tương quay lại, "Ta không cần các ngươi giúp! Nếu các ngươi muốn giúp ta thì cứ coi như không hề nhìn thấy cái gì là được!" Nói xong Tần Tương lại nhìn Tần Hoan cười lạnh, "Hiện giờ ngươi đã có danh phận Quận chúa rồi, cứ tự chăm lo tốt cho bản thân mình là được. Trước đây ta vốn không cần ngươi phải giúp gì, hiện tại lại càng không cần. Các ngươi đi đi..."
Tần Tương vừa nói vừa đẩy 2 người ra tận cửa, đôi mắt nàng nhìn Tần Hoan và Tần Sương cực kỳ sắc bén, "Vẫn là câu nói vừa nãy, nếu các ngươi muốn giúp ta thì cái gì cũng đừng nói ra."
Nói xong nàng lập tức đóng sầm cửa lại.
Tần Hoan nhìn cánh cửa đóng kín thì trong lòng lại có một dự cảm chẳng lành.
Nếu Tần Tương thật sự bị ức hiếp thì nhất định sẽ không có thái độ này, chứng tỏ nàng ta hoàn toàn tự nguyện!
Tần Hoan liếc nhìn Tần Sương, cả 2 đều cảm thấy được nhất định là sẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương