Nữ tử đi từ sau bình phong ra có khuôn mặt rất thanh tú, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, trên người mặc y phục kiểu nam tử, áo gấm cổ tròn vạt phải, dáng người cao lớn, thần thái tràn đầy năng lượng. Đây chẳng phải Nhạc Ngưng thì còn có thể là ai? Trong lòng Tần Hoan kinh ngạc không thôi, nàng lập tức hiểu được vừa rồi vì sao Viên Khánh lại cười đầy ẩn ý như vậy!
Đây căn bản là vì để gây bất ngờ cho nàng nên mới cố ý lừa gạt mà!
Tần Hoan tiến lên mấy bước, Nhạc Ngưng cười nói, "Ta đến đây từ hôm qua, biết ngươi vừa từ Nguy sơn quay về nhất định là cực kỳ mệt, mà bọn ta cũng phải bố trí lại Hầu phủ cũ cho nên mới không đến gọi ngươi. Biết hôm nay là ngày sắc phong ngươi lên hàm Quận chúa cho nên tổ mẫu và mẫu thân liền dẫn ta vào cung chờ người trước. Mau vào đi, mọi người chờ ngươi đã lâu rồi."
Đáy mắt Tần Hoan sáng trưng, "Tổ mẫu và nghĩa mẫu cũng đều ở đây sao?"
Nhạc Ngưng cười nói, "Đương nhiên rồi, đã về thì chắc chắn tất cả đều cùng về rồi."
Tần Hoan vừa đi theo Nhạc Ngưng vào bên trong vừa liếc nhìn Viên Khánh một cái. Viên Khánh thấy thế liền cười tít mắt, "Quận chúa, người đừng trách lão nô mà, là Thái hậu và Thái Trưởng Công chúa dặn trước đừng nói với người."
Thái hậu vốn có giao tình rất tốt với Thái Trưởng Công chúa, đôi chị em dâu này hiện tại tập hợp chung một chỗ thì tính nết lại giống hệt đứa trẻ, muốn mang bất ngờ đến cho Tần Hoan. Tần Hoan bật cười sau đó bước vào bên trong, nàng vòng qua bình phong, lập tức nhìn thấy Thái Trưởng Công chúa ngồi cùng với Thái hậu trên giường bên cạnh cửa sổ tròn còn Hoàng thượng ngồi bên dưới, An Dương Hầu và Giang thị ngồi bên cạnh. Còn Nhạc Thanh lại đang khẽ cười đứng sau lưng Giang thị, thấy Tần Hoan và Nhạc Ngưng tiến vào thì ai nấy cũng đều nhìn sang.
Đáy mắt Tần Hoan sáng lên, nàng lập tức tiến lên hành lễ, nhưng vừa mới nhún người với Thái Trưởng Công chúa thì bà liền lôi nàng đến trước mặt, "Mau đến đây mau đến đây, để ta nhìn xem mấy tháng này con có gầy đi không nào!"
Nói xong bà quan sát Tần Hoan một vòng, "Ôi chao đúng là gầy thật này, sao lại thế chứ, sao đến Hầu phủ ở rồi mà vẫn gầy như vậy?"
Thái hậu nghe vậy liền hừ một tiếng, "Lời này của Công chúa có phải mỉa mai ta cũng bạc đãi Cửu nha đầu không?"
Thái Trưởng Công chúa lập tức tươi cười như hoa, "Sao có thể chứ, ta luôn nghe nói Thái hậu đối xử với Hoan Nhi là tốt nhất."
Tần Hoan nghe bọn họ nói chuyện liền bật cười, sau đó lại hỏi, "Tổ mẫu, mọi người lên đường hết bao lâu? Thân thể người thế nào rồi? Dọc đường có vất vả không? Thuốc con để lại người có thể dùng chứ?"
Tần Hoan hỏi dồn dập một đống câu hỏi, Thái Trưởng Công chúa nắm chặt tay nàng không rời, đắc ý nhìn về phía Thái hậu rồi cười nói, "Thấy chưa, đây là đau lòng ta đó, đúng là không uổng công ta yêu thương con bé."
Thái hậu bật cười không thôi, vị Thái Trưởng Công chúa xuất thân Hoàng gia này dù sao cũng có thân phận khác với bà.
Bà xuất thân từ Mặc thị, tính tình cũng cực kỳ sôi nổi, nhưng Thái Trưởng Công chúa mới thật sự là thiên kim kiêu hãnh, nếu so sánh thì tính tình Thái Trưởng Công chúa lại càng vô tư ngang ngạnh. Cho dù đến tuổi này rồi thì vẫn còn thấy được rõ ràng.
"Con yên tâm, thuốc con để lại ta đều dùng rồi, sau khi con đi ta chỉ không thoải mái một chút mà thôi, cũng may đúng lúc Hoàng thần y quay lại, ông ta thay đổi phương thuốc một chút thì ta lại khỏe lên rất nhanh, từ đó đến hết năm đều không vấn đề gì nữa. Sau khi ăn Tết liền nghĩ cũng nên hồi kinh xem thử cho nên mới lên đường. Thư con gửi ta cũng đã nhận được, chẳng qua dọc đường không tiện hồi âm cho con, vả lại muốn tạo cho con một bất ngờ nên mới không nói cho con chuyện này. Nếu nói ra thì chẳng phải con sẽ lo lắng sao?"
Tần Hoan nhìn kỹ vẻ mặt Thái Trưởng Công chúa, quả nhiên thấy thần sắc bà rất tốt cho nên trong lòng mới buông lỏng, "Thế thì tốt, con chỉ lo lắng thân thể người không tiện đi đường xa."
Thái Trưởng Công chúa thở dài, "Cũng nhờ có con thôi, không thế thì ta còn chẳng biết có thể hồi kinh hay không. Rời khỏi kinh thành 10 năm, dù sao ta cũng lớn lên ở đây, vẫn nên quay về mới đúng."
Thái hậu nghe thấy thế cũng nói, "Từ sớm đã muốn gọi ngươi quay về rồi, nhưng ngươi cứ mãi không đồng ý. Không ngờ Cửu nha đầu lại chính là cơ hội của ngươi."
Thái Trưởng Công chúa cười vui vẻ, "Năm ngoái ta tưởng mình đã chết ở Cẩm Châu, sau khi Cửu nha đầu cứu được ta thì đại khái ta cảm thấy nếu như lúc đó chết thật mà không về kinh thì trong lòng sẽ có rất nhiều tiếc nuối. Rồi thấy Cửu nha đầu đi trước về kinh khiến cho trong lòng ta luôn luôn nhung nhớ."
Thái hậu cũng nhìn Tần Hoan hiền từ, "Tính mạng của 2 người bọn ta đều dựa vào Cửu nha đầu, đây cũng chính là duyên phận, không uổng công thời trẻ bọn ta có quan hệ tốt nhất..."
Thái Trưởng Công chúa liền bỡn cợt, "Chẳng lẽ hiện tại không tốt sao?"
Thái hậu cười to, lập tức căn dặn Trần ma ma chuẩn bị tiệc rượu, nhất định phải giữ cả nhà Thái Trưởng Công chúa ở lại đây 1 ngày mới được.
Yến Hoài mới quay về từ Nguy sơn cho nên tâm tình cũng rất tốt, ông thấy Thái Trưởng Công chúa nói mấy câu lại cười vài cái nên đương nhiên cũng thấy vui vẻ. Chẳng bao lâu sau Hoàng hậu dắt Yến Triệt đến đây, hai người vừa đến thì Phùng Linh Tố cũng dẫn Yến Kỳ đến. Thái Trưởng Công chúa vừa vào cung đã đến Thọ Khang cung, Triệu Thục Hoa và Phùng Linh Tố nghe nói như vậy nên liền truyền Yến Triệt và Yến Kỳ vào cung, cho nên mới đến chậm.
Thái Trưởng Công chúa đã nhiều năm không gặp đám tiểu bối, nhìn thấy Yến Triệt và Yến Kỳ bà liền cười nói, "Lúc ta đi thì các con vẫn chỉ là đám trẻ mới cao đến đây..."
Bà giơ tay lên ngang hông mình, "Hiện tại mấy đứa đều đã thành người lớn cả rồi, nghe nói các con đều định hôn rồi hả?"
Thái hậu cười nói, "Đúng vậy, Thái tử phi được định ra chính là đường tỷ của Cửu nha đầu, đích nữ của Hầu phủ. Còn Chính phi của Thành vương là biểu muội của hắn, đích nữ nhà Trung Quốc công."
Thái Trưởng Công chúa cười nheo cả mắt, "Tốt tốt tốt, tất cả đều quá tốt. À phải rồi, Yến Trì và Yến Ly thì sao?"
Thái hậu nghe vậy liền cười nói, "Biết ngay ngươi muốn gặp 2 đứa nó nên lát nữa ta phái người đi gọi. Cả 2 đứa nó cũng vừa mới từ Nguy sơn trở về từ hôm qua, hiện tại còn không biết ở chỗ nào nữa."
Nói xong bà liền bảo Trần ma ma đi phân phó.
Hiện tại đã là đầu tháng 4, giữa mùa xuân cho nên thời tiết đã cực kỳ ấm áp rồi. Mọi người ngồi trong phòng 1 hồi sau đó Thái hậu liền dẫn cả nhà Thái Trưởng Công chúa ra ngoài đi dạo một chút. Yến Hoài có việc cho nên rời đi trước.
Yến Hoài vừa đi thì Thái Trưởng Công chúa cười nói, "Hoàng thượng chăm lo việc nước mười mấy năm nay, cũng là cực kỳ vất vả rồi."
Thái hậu nở nụ cười ôn hòa, "Tiên đế trông thấy nhất định rất vui mừng, năm đó không hề chọn nhầm người."
Nói đến chuyện năm đó chắc hẳn sẽ lại nhắc đến sự mưu phản của Cung Thân vương, sau đó ánh mắt Thái Trưởng Công chúa rơi lên trên người Yến Triệt, "Triệt Nhi, tương lai của Đại Chu đặt trọng trách lên trên người con, con phải học tập phụ hoàng con thật tốt mới được."
Yến Triệt lập tức đáp lời, Triệu Thục Hoa lại hỏi thăm thân thể của Thái Trưởng Công chúa. Phùng Linh Tố mặc dù là Quý phi nhưng Thái Trưởng Công chúa chưa chủ động nói chuyện với bà thì bà cũng chỉ có thể ngồi nhìn Triệu Thục Hoa, Tần Hoan và đám người Nhạc Ngưng vây quanh bên cạnh Thái hậu và Thái Trưởng Công chúa. Trong lòng Phùng Linh Tố hơi tức giận, ngay cả Yến Kỳ thấy như vậy cũng cực kỳ bất mãn.
Nhạc Thanh đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn vào Tần Hoan rất dịu dàng.
Từ biệt hơn nửa năm, Nhạc Thanh đã ổn trọng hon trước đây rất nhiều, thân hình cũng cao hơn một chút.
Ban đầu Tần Hoan vẫn luôn bị Thái Trưởng Công chúa kéo lại nên vẫn chưa tiện nói gì nhiều với Nhạc Ngưng và Nhạc Thanh. Hiện tại Triệu Thục Hoa đang hỏi thăm Thái Trưởng Công chúa nên mấy tiểu bối mới có không gian để trò chuyện.
Nhạc Thanh hỏi, "Tứ muội, nghe nói muội nhận một hư danh trong Hình bộ?"
Đương nhiên điểm chú ý của Nhạc Thanh khác hẳn với những người khác, Nhạc Ngưng nghe vậy cũng nói, "Chuyện bên phía Nguy sơn đã truyền về đến kinh thành rồi, hôm qua bọn ta vừa đến đã biết luôn. Ngươi cứu được Thái tử Bắc Ngụy lại còn giúp phá án, lập được công lao lớn."
Tần Hoan cũng không kiêng dè, "Lần này xảy ra chuyện quá mức bất ngờ, nên ta chỉ giúp được ít việc mà thôi."
Nhạc Ngưng và Nhạc Thanh đều biết Tần Hoan có thể nghiệm thi, bởi vậy lúc biết được chuyện này thì cũng không hề kinh ngạc. Nhưng bên ngoài cũng có những lời đồn khó nghe về Tần Hoan, mọi người vốn biết nàng là Tiểu y tiên, nhưng hôm nay mọi người còn biết thêm nàng có thể nghiệm thi nữa, cho nên đã xuất hiện đủ mọi loại lời đồn nhảm nhí rồi.
Nữ tử bị người ta trách móc cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, bởi vậy Nhạc Ngưng hơi đau lòng cho Tần Hoan.
Nhạc Thanh cũng nói, "Được sắc phong làm Quận chúa vốn là cực kỳ tốt, sao muội vẫn còn cầu một chức vị hư danh này? Ta còn biết trước đây muội giúp đỡ nha môn Lâm An phá án, sao không tiếp tục bí mật giúp đỡ có phải tốt hơn không?"
Tần Hoan nghe vậy liền cười khổ, "Nếu như nữ tử có thể làm quan thì chắc chắn muội sẽ đi xin một chức danh thật sự trong Hình bộ. Trước kia mặc dù muội hỗ trợ nhưng vẫn luôn phải che giấu tai mắt người khác, lại sợ đầu sợ đuôi. Muội đã có khả năng này rồi thì vẫn nên giúp đỡ làm việc thôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương