Sáng sớm hôm sau Tần Hoan liền tiến đến An Dương Hầu phủ.

Sau khi bái kiến Thái Trưởng Công chúa và Giang thị, Nhạc Ngưng kéo Tần Hoan ra khỏi phủ mua tranh.

"Lần trước Ngụy Kỳ Chi nói đến họa quán kia, hôm nay ta không biết ông chủ có ở đó hay không. Ngụy Kỳ Chi nói chờ lúc nào ông chủ ở đó thì lại đón ta đến nhưng ta thấy như vậy không tiện lắm, hôm nay chúng ta đến đó xem thử đi."

Tần Hoan liền nói, "Đó là họa quán của Ninh sư phụ kia à?"

Nhạc Ngưng gật đầu, "Đúng là chỗ đó, hôm ấy ta mới chỉ mua mấy bức tranh để treo tường, còn tác phẩm thật lại chưa thấy. Phải rồi, ngươi có am hiểu thi họa không?"

Tần Hoan nghĩ nghĩ, "Không, mặc dù ta đã gặp Ninh sư phụ kia một lần nhưng cũng không tính là quen biết với hắn. Thế này đi, bọn ta đến Mạnh phủ 1 chuyến, gọi Mạnh Dao đi cùng chúng ta."

"Mạnh Dao là ai?" Nhạc Ngưng vẫn chưa quen biết Mạnh Dao.

Tần Hoan giới thiệu sơ qua gia thế của Mạnh Dao, Nhạc Ngưng liền hiểu ra được. Hai người ra khỏi cửa rồi đi thẳng đến Mạnh phủ, vừa đến nơi, người gác cổng nhìn thấy 2 vị Quận chúa giá lâm liền vội vàng chạy vào trong thông báo.

Mạnh Dao dẫn theo Mạnh Tử Thần lập tức đi từ bên trong ra ngoài nghênh đón.

Sau khi trở về từ xuân săn thì Tần Hoan vẫn còn chưa gặp lại Mạnh Dao. Lần này đến thăm hỏi nhưng cũng thật sự muốn nhờ Mạnh Dao hỗ trợ. Mạnh Dao am hiểu cầm kỳ thi họa, giám định và xem xét thi họa cũng cực kỳ thành thạo, cộng thêm Ninh Bất Dịch đã từng đến vẽ tranh cho Mạnh phủ, ngay cả tranh cũng phải tự mình mang đến cho nên Tần Hoan dẫn Mạnh Dao đi cùng đến họa quán đúng là không thể tốt hơn rồi.

Mạnh Dao không quen biết Nhạc Ngưng, nhưng khi vừa biết được thân phận của nàng thì cũng hiểu được quan hệ của Nhạc Ngưng và Tần Hoan cũng không hề sơ sài. Nàng vốn muốn mời 2 người ở chơi trong phủ một lát, nhưng Tần Hoan lại cười nói ý đồ đến đây của mình, "Chắc ngươi vẫn không biết, lúc Ngụy công tử ở Cẩm Châu đã từng ở lại trong An Dương Hầu phủ. Trước đây chính là Ngụy công tử dẫn Quận chúa đến họa quán mà lại không gặp Ninh sư phụ ở đó, cho nên lần này muốn đến đó xem lại mấy bức danh họa. Ngươi và Ninh sư phụ quen biết, ngươi dẫn bọn ta đến đó thì không còn gì tốt hơn rồi. Vừa lúc nhiều ngày nay ta chưa được gặp ngươi, 3 người chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi đi..."

Mạnh Dao hỏi lại, "Hóa ra Quận chúa cũng quen biết Ngụy công tử, nói ra thì mấy hôm nay thân thể phụ thân không khỏe, ta chỉ ở mãi trong phủ mà không ra ngoài. Các ngươi đến tìm ta thì cũng vừa đúng lúc ta nên ra ngoài giải sầu..."

Nói xong nàng mời 2 người ngồi xuống trước chờ một lúc còn bản thân thì đi thay y phục.

Tần Hoan liền cười nói, "Trước đây Ngụy công tử là học trò của Mạnh Đại nhân, cho nên hắn cũng quen biết Mạnh Dao."

Nhạc Ngưng gật đầu, "Kinh thành này đúng là nhỏ thật."

Kinh thành nói lớn không lớn mà nói nhỏ không nhỏ. Tần Hoan nói, "Đây cũng coi như duyên phận."

Đợi đến khi Mạnh Dao thay đổi xiêm y xong thì Tần Hoan lại nói mấy câu với Mạnh Tử Thần rồi 3 người mới cùng nhau ra khỏi phủ đi về phía họa quán Nhiễm Mặc. Hiện tại đã bước vào đầu mùa hạ, cho nên đến chính Ngọ thì trời đã hơi nóng nực. Người trên đường đều đã đổi sang y phục mùa hè, du khách tới lui như mắc cửi, cực kỳ náo nhiệt. Chẳng bao lâu sau xe ngựa đã đến trước cửa họa quán.

Xe ngựa vừa dừng lại thì bên trong đã có gã sai vặt ra ngoài nghên đón, lần trước Nhạc Ngưng đã đến đây nhưng Mạnh Dao mới là khách quen của họa quán này. Gã sai vặt cực kỳ nhanh nhẹn dẫn cả 3 người vào trong, Mạnh Dao liền hỏi, "Ninh sư phụ có ở đây không?"

"Có có, nhưng hiện tại Ninh sư phụ đang tiếp đãi khách khác, xin mời 3 vị tiểu thư lên lầu chờ tạm trong nhã gian."

Gã sai vặt cung kính mời 3 người lên lầu rồi dâng trà bánh lên. Đây là họa quán cho nên trên tường của nhã gian cũng treo mấy bức họa, tất cả đều là tranh của danh họa. Có điều treo ở chỗ để đãi khách thì đương nhiên chỉ là tranh mô phỏng lại mà thôi.

Nhạc Ngưng nhìn quanh một vòng thì khen ngợi không ngớt lời, "Ninh sư phụ này quả nhiên không tệ."

Mạnh Dao cũng cười nói, "Nghe nói Ninh sư phụ có xuất thân từ một gia đình giàu có, nhưng lại không muốn ra làm quan. Trước kia hắn tìm đến học hỏi kỹ thuật vẽ tranh của các danh họa nên cuối cùng mới có được thành tựu ngày hôm nay. Hiện tại hắn sớm đã không cần phải dựa vào vẽ tranh hay bán tranh mà sinh sóng rồi, chỉ dựa vào những tác phẩm mô phỏng này cũng đủ để lấy giả làm thật. Nhưng từ mấy năm trước khi thanh danh hắn còn chưa nổi ở kinh thành thì đã hành tẩu ở trong các nhà quan rồi nên hiện giờ thân phận hắn cũng không bị ảnh hưởng gì. Nếu như có nhà nào mời thì hắn vẫn sẽ đến vẽ tranh, như vậy liền chẳng còn gì tốt hơn rồi."

Nhạc Ngưng nghe vậy liền gật đầu, nhưng đang định lên tiếng thì lại nghe được tiếng vang của một vật gì đó rơi xuống đất.

Âm thanh này như được truyền đến từ nhã gian bên cạnh, lập tức khiến cho cả 3 người kinh ngạc chau mày. Nhạc Ngưng mở cửa ra đứng ở bên trong hành lang, ánh mắt vừa ngước lên đã thấy âm thanh này thật ra là truyền đến từ nhã gian thứ 3 đằng trước.

Không chỉ có như vậy, bên trong nhã gian kia lại tiếp tục truyền ra tiếng đồ đạc rơi loảng xoảng. Nhạc Ngưng chau mày rồi vội vàng đi ra đằng trước, Tần Hoan sợ hãi Nhạc Ngưng xảy ra chuyện nên cũng lập tức đuổi theo. Mạnh Dao cũng được hầu tỳ đỡ đi đến phía trước.

Ba người vừa đi đến bên ngoài nhã gian liền nghe thấy bên trong có một tiếng gào to!

"Xin Thế tử tự trọng! Thế tử muốn chọc ghẹo thì có thể đến Phượng Thê lâu, nơi này không phải chỗ để Thế tử làm càn!"

Giọng nói bị đè xuống rất thấp nhưng lại mang theo cực độ tức giận xấu hổ và giận dữ. Nghe như vậy Nhạc Ngưng đã có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đỏ bừng tràn ngập tức giận của người vừa nói rồi!

Vừa dứt lời lại có một tiếng nói khác vang lên, "Ninh Bất Dịch! Có phải đã cho ngươi mặt mũi rồi mà ngươi còn không biết điều không? Ngươi giả vờ ngây thơ với ông đây làm gì? Hửm? Ngươi có tin không ông đây hủy luôn họa quán này của ngươi?"

"Vẫn xin Thế tử buông tay, tại hạ đường đường là nam tử hán đại trượng phu, Thế tử gia nếu muốn cưỡng bức tại hạ thì tại hạ chỉ có thể dùng cái chết để rửa nhục thôi! Buông ra! Buông ra..."

"Ây da da, tự nhìn lại mình đi, trang điểm thành cái dạng gì rồi, đường đường chính chính là nam tử hán đại trượng phu sao? Nếu như thật sự là nam tử hán đại trượng phu thì ngươi tô son điểm phấn làm gì? Ngươi đừng tưởng rằng đi đêm thì sẽ không ai trông thấy, ngươi có quan hệ cá nhân với rất nhiều quý tộc trong kinh thành. Nói là quan hệ cá nhân nhưng kỳ thật chẳng phải chính là tằng tịu bất chính sao? Đúng lúc ông đây thích vẻ bề ngoài của ngươi, ngươi cho ta nếm thử một chút thì sao chứ?"

"Thế tử! Tại hạ chẳng qua chỉ là một thương nhân, nếu Thế tử muốn dùng quyền lực mà áp chế thì đúng thật tại hạ không có sức phản kháng. Một khi đã như vậy thì tại hạ chỉ có thể chọn cái chết..."

Lời nói trong phòng khiến cho kinh hãi thế tục, Mạnh Dao nghe được thì mặt mày trắng bệch mắt mũi trợn trừng còn Nhạc Ngưng lại nhíu chặt mày lại. Mà Tần Hoan thì trong mắt lại tràn đầy ánh sáng lạnh, tên ác bá trong phòng này Mạnh Dao và Nhạc Ngưng không nhận ra là ai nhưng nàng chỉ cần nghe giọng nói là đã đoán được rồi!

Tần Hoan lập tức nói nhỏ bên tai Nhạc Ngưng một câu.

Nhạc Ngưng nhướn mày, lập tức tiến lên giơ chân đá bay cánh cửa phòng.

Cửa phòng vừa mở ra, thấy bên trong phòng bàn ghế đều bị hất đổ, bên ngoài cửa có một bình sứ vỡ tan mảnh vụn vương đầy đất. Còn phía cửa sổ, Thế tử của Trung Quốc công Phùng Chương đang ấn Ninh Bất Dịch lên trên bệ cửa, một tay hắn nắm lấy tay Ninh Bất Dịch, một tay đang ve vuốt khuôn mặt Ninh Bất Dịch khiến cho ai thấy cũng đều buồn nôn. Ninh Bất Dịch ngửa nửa người ra sau vượt ra khỏi khung cửa, trông cứ như sắp sửa ngã từ trên cửa sổ xuống rồi!

Phùng Chương làm việc ác thì đương nhiên sẽ không nghĩ đến nửa đường có người xông vào nên liền lập tức nỏi giận, "Người nào? Lăn ra đây cho ông!"

Hắn tức giận quát một tiếng nhưng không thấy người rời đi mà lại nghe được tiếng bước chân đến ngày càng gần. Phùng Chương cực độ cáu giận, hắn xoay người rồi mắng chửi, "Ông nói lăn ra..."

Chữ 'đây' còn chưa thốt ra khỏi miệng thì một nắm đấm của Nhạc Ngưng đã nện vào trên mắt phải Phùng Chương!

Phùng Chương kêu lên đau đớn, người cũng lập tức ngã quỵ về một bên. Ninh Bất Dịch không quen biết Nhạc Ngưng nhưng lại nhận ra Tần Hoan và Mạnh Dao cho nên mặt mày lập tức đỏ ửng rồi chỉnh đốn lại xiêm y. Phùng Chương phục hồi lại tinh thần, sờ lên con mắt tím bầm sau đó mặt mày tràn ngập giận dữ trừng mắt nhìn Nhạc Ngưng mấy cái. Hắn không nhận ra Nhạc Ngưng nhưng vừa nhìn thấy Tần Hoan ở đây thì Phùng Chương lại lập tức trợn trừng mắt!

"Ngươi... sao ngươi lại ở đây?"

Tần Hoan lạnh lùng cười rồi tiến lên, "Ta còn muốn hỏi Thế tử gia đó, sao ngươi lại ở đây? Đây là họa quán, là một nơi cực tao nhã, vậy mà ngươi lại mang hành vi ngang ngược ác bá của Trung Quốc công phủ đến chỗ này. Liệu có phải Thế tử đã quên mất trận đòn dữ dội trước đây sao?"

Nhắc đến chuyện bị Yến Trì đánh một trận đau đớn thì biết bao tức giận và bất mãn trong Phùng Chương đều muốn bộ lộ ra.

Từ sau lần bị Yến Trì đánh đập dã man, chuyện dưỡng thương không quan trọng, chủ yếu là hắn đã hoàn toàn bị Hoàng thượng lạnh nhạt, ngay cả Quý phi nương nương cũng không gọi hắn vào cung thường xuyên nữa. Mấy tháng này hắn còn bị Trung Quốc công giam cầm rất lâu, hôm nay đến họa quán chẳng qua cũng chỉ là vừa mới được thả ra mấy ngày nên không thể nhịn được sự cô quạnh và nôn nóng. Nhưng Trung Quốc công đã đánh tiếng đến mấy chỗ thanh lâu kỹ phường cho nên hắn có đến đó thì bọn họ cũng không dám tiếp đãi, vì thế hắn mới nổi lên tâm tư chọc ghẹo Ninh Bất Dịch.

Nhưng đang êm đẹp sao Tần Hoan này lại đến đây, còn người vừa đánh hắn kia là ai? Hiện giờ Tần Hoan được phong làm Vĩnh Từ Quận chúa nên hắn cũng không thể đối xử với nàng ta như trước đây nữa. Với thân phận của Tần Hoan, nếu hắn tiếp tục bất kính thì chắc chắn hắn sẽ hoàn toàn bị Thái hậu và Hoàng thượng chán ghét rồi bỏ rơi.

Tần Hoan không thể chọc vào, nhưng chẳng lẽ hắn không động được người vừa đánh hắn sao?

Mặc dù Nhạc Ngưng mặc áo bào kiểu nam tử nhưng một kẻ thường xuyên tầm hoa vấn liễu như Phùng Chương thì chỉ cần liếc mắt 1 cái liền nhìn ra Nhạc Ngưng là nữ tử. Nhưng nữ tử thì sao chứ, một nữ tử mà lại dám đánh hắn? Ai cho nàng lá gan lớn đến vậy?

Phùng Chương nhổ một bãi nước bọt, chống tay rồi đứng thẳng dậy, không nói 2 lời liền xông thẳng đến đánh lại Nhạc Ngưng. Phùng Chương là một kẻ võ công không cao bao nhiêu nhưng dù gì cũng đã được rèn luyện cưỡi ngựa bắn tên từ nhỏ hắn đột nhiên ra tay về phía Nhạc Ngưng liền khiến cho Tần Hoan sợ hãi!

"Phùng Chương! Ngươi có biết nàng là ai hay không? Ngươi dám à?"

Phùng Chương cười lạnh, "Ta mặc kệ nàng ta là ai!"

Tần Hoan định nói tiếp thì Nhạc Ngưng lại nhìn nàng một cái, ánh mắt này chính là ngăn cản nên Tần Hoan mới nuốt những lời định nói xuống. Nàng kéo Mạnh Dao lùi về phía sau một bước sau đó cũng hơi lo lắng nhìn Nhạc Ngưng so chiêu với Phùng Chương.

Hai người ngươi tới ta đi, trong nháy mắt đã trải qua mấy hiệp, mặc dù Phùng Chương là nam nhân nhưng lại chưa từng chiếm được thế thượng phong. Bởi vậy Phùng Chương càng đánh càng tức giận, càng đánh càng nham hiểm. Trong chớp mắt, giữa tay áo hắn chớp lóe một ánh sáng lạnh, không ngờ hắn lại lén rút dao găm ra rồi vung tay đâm về hướng Nhạc Ngưng!

Tần Hoan kinh hãi, "Nhạc Ngưng! Cẩn thận!"

Phùng Chương chỉ nghe thấy chữ 'Nhạc', nhất thời không nghĩ ra có nhà quyền quý nào trong kinh thành họ Nhạc cả, bởi vậy hắn mới lại càng không kiêng dè gì. 'Vụt' một tiếng vang rất nhỏ, con dao găm lóe sáng xẹt qua cổ tay áo Nhạc Ngưng. Mặc dù nàng đã kịp lắc người tránh đi nhưng vẫn khẽ hừ một tiếng...

"Nhạc Ngưng!" Tần Hoan khẽ hô lên sau đó vội vàng tiến lên phía trước, nàng nhìn thấy trên mu bàn tay của Nhạc Ngưng có một vệt máu đỏ rợn người.

Nhạc Ngưng giơ tay lên cản Tần Hoan lại, sau đó nhướng mày, trong mắt ánh lên vẻ lạnh thấu xương sau đó lại lập tức công kích về phía Phùng Chương. Lần đầu tiên Phùng Chương đắc thủ chính là vì đánh lén bất ngờ, nhưng hiện tại Nhạc Ngưng đã có chuẩn bị, nên thành thạo đoạt được dao trong tay hắn. Nàng quăng con dao đi rồi vung từng quyền từng quyền vào mắt mũi Phùng Chương. Chẳng bao lâu sau Phùng Chương gào khóc kêu la, mắt đen mũi sưng mà bò ra khỏi cửa chính nhã gian, "Các ngươi cứ chờ đấy cho ta! Đặc biệt là ngươi!"

Buông một câu dọa nạt sau đó Phùng Chương liền chạy đi, Tần Hoan lập tức bước đến bên người Nhạc Ngưng, trên trán Nhạc Ngưng còn đang chảy chút mồ hôi còn vết thương trên tay cũng nứt ra lớn hơn một chút. Ninh Bất Dịch nhìn thấy mấy giọt máy tươi chảy trên mu bàn tay Nhạc Ngưng xuống liền tiến đến phía trước với vẻ mặt đầy tội lỗi, "Quận chúa, ta đi lấy thuốc đến đây, mời các ngươi đến nhã gian bên cạnh chờ một chút."

Tần Hoan gật đầu, Ninh Bất Dịch lập tức chạy ra ngoài. Hắn bị Phùng Chương quấy nhiễu khiến y phục không chỉnh tề, hiện tại vừa chỉnh đốn lại y phục vừa chạy nhanh ra ngoài. Tần Hoan lấy khăn ra trước tiên bao bọc bàn tay Nhạc Ngưng lại sau đó mới đỡ nàng ra ngoài.

Thấy Tần Hoan mặt mày đầy lo lắng thì Nhạc Ngưng mới bất đắc dĩ nói, "Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là một chút vết thương ngoài da thôi!"

Tần Hoan tức giận, "Biết ngươi muốn giáo huấn hắn, nhưng tên này cực kỳ âm hiểm độc ác. Hắn đối xử với một nữ tử mà cũng dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, quả nhiên là càng ngày càng tráo trở vô liêm sỉ..."

Tần Hoan không phải là người biết mắng chửi nên chỉ hận không thể dùng những lời ác độc hơn nữa mà lăng mạ Phùng Chương. Nhạc Ngưng thấy thế liền thấy buồn cười, "Được rồi, Thế tử của Trung Quốc công phải không?" Nói xong Nhạc Ngưng lại nhìn thoáng qua mu bàn tay mình, "Dù sao cũng không thể giấu diếm chuyện này được, đợi lát nữa chúng ta mang theo vết thương này vào cung một chuyến là được."

Đương nhiên Nhạc Ngưng muốn để cho Thái hậu biết việc này, càng náo loạn lớn lên thì Phùng Chương chắc chắn sẽ ăn không hết chuyện tốt đâu.

Mạnh Dao không ngờ lại xảy ra chuyện khiến cho Nhạc Ngưng bị thương nên trong lòng hơi bất an, cộng thêm kẻ đả thương người chính là Phùng Chương. Hiện tại phụ thân nàng đã bị giáng chức rồi, Mạnh phủ đã sớm không còn khí thế như trước kia nên có thể nói là nàng không thể giúp được bất cứ chuyện gì.

Tần Hoan cầm tay anfng, "Không có gì đáng ngại, ngươi đừng lo lắng."

Mạnh Dao cười khổ một cái, lúc này Ninh Bất Dịch đã dẫn theo gã sai vặt mang thuốc đến đây. Chỉ trong giây lát mà hắn đã thay y phục xong, đầu tóc cũng búi lại chỉnh tề. Tần Hoan nhận lấy thuốc rồi lập tức băng bó bôi thuốc cho Nhạc Ngưng.

Ninh Bất Dịch đứng bên cạnh bái một cái với 3 vị cô nương, "Đa tạ 3 vị, nói ra thật xấu hổ, việc này căn bản không thể nói ra ngoài miệng được nhưng lại bị 3 vị cô nương bắt gặp sau đó còn cứu tại hạ. Tại hạ cực kỳ cảm kích."

Tần Hoan liền nói, "Không trách được Ninh sư phụ, tất cả đều do tên Phùng Chương khinh người quá đáng. Sau này Ninh sư phụ không cần thiết phải tiếp đãi hắn."

Ninh Bất Dịch cười khổ một tiếng, "Phùng Thế tử là Thế tử, tại hạ... haiz..."

Địa vị cách xa nhau, Phùng Chương lại có tính cách ngang ngược của đám con cháu thế gia nên nếu như không đón tiếp thì còn không biết hắn sẽ náo loạn đến mức nào. Bởi vậy cả 3 người Tần Hoan đều cực kỳ đồng tình với Ninh Bất Dịch, nhưng lại không thể thật sự nghĩ ra biện pháp gì giúp cho hắn được.

Ninh Bất Dịch còn đang tạ lỗi thì đột nhiên bên ngoài họa quán lại vang lên từng trận tiếng vó ngựa. Ninh Bất Dịch chau mày tiến đến cửa sổ, nhìn xuống dưới xong lại biến sắc mặt, "Quận chúa, Phùng Thế tử đã quay lại rồi, lại còn mang đến nhân mã của Cửu thành Tuần phòng doanh!"

Tần Hoan chau mày, Nhạc Ngưng cũng vậy, 2 người liếc nhìn nhau một cái sau đó Nhạc Ngưng đứng dậy nói, "Bọn ta vẫn còn chưa tiến cung mà hắn đã dâng đến cửa trước rồi. Đi thôi, bọn ta xuống xem một chút..."

Nhạc Ngưng dẫn Tần Hoan xuống bên dưới, Ninh Bất Dịch và Mạnh Dao cũng vội vàng đuổi theo.

Bên ngoài họa quán Nhiễm Mặc, Phùng Chương đang cực kỳ phẫn nổ chỉ vào cửa chính, "Tên hung đồ kia chính là ở bên trong này! Các ngươi vào đi, bắt nàng ta lại cho ta!"

Phùng Chương bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, trông thật sự hơi thê thảm. Tần Nghiệp lãnh binh đến rồi tiến lên hỏi, "Xin hỏi Thế tử, tên hung đồ kia có dáng vẻ cụ thể thế nào?"

Phùng Chương hừ lạnh một tiếng, đôi mắt đảo một cái rồi nói, "Dáng vẻ trông như nữ nhân..."

Nếu nói là nữ tử thì Phùng Chương lại sợ đám quan binh này thương hoa tiếc ngọc cho nên hắn mới không nói rõ ràng ra.

Vừa dứt lời thì Tần Hoan và Nhạc Ngưng đã xuất hiện tại cửa chính, đáy mắt Phùng Chương sáng lên rồi chỉ vào Nhạc Ngưng, "Chính là nàng ta! Chính là nàng! Bắt nàng ta lại cho ta, người này đã đả thương ta, ta muốn trừng trị nàng ta thật tàn nhẫn..."

Lông mày Tần Nghiệp nhíu chặt lại, đúng là Tần Nghiệp đã từng gặp Nhạc Ngưng huống hồ bên cạnh Nhạc Ngưng lại còn có muội muội nhà mình.

Tần Nghiệp chau mày, "Thế tử, người nói chính là... nàng ta?"

Tần Nghiệp xác định lại nhiều lần nhưng Phùng Chương vẫn khăng khăng gật đầu, "Đúng là nàng ta! Sao còn không bắt nàng ta lại?"

Tần Nghiệp hơi bất đắc dĩ mà bước xuống lưng ngựa, hắn cất bước đi về phía Nhạc Ngưng. Phùng Chương cho rằng Tần Nghiệp muốn đến bắt lấy Nhạc Ngưng, trên mặt lập tức nở nụ cười độc ác, không đánh lại thì sao chứ? Bao nhiêu quan binh đến đây rồi, cũng không cho phép nàng ta lại làm loạn!

Phùng Chương còn đang dương dương đắc ý thì đột nhiên lại cực độ sửng sốt, hắn không thể tin được mà há hốc mồm nhìn về phía cửa của họa quán Nhiễm Mặc.

Điều hắn không thể ngờ chính là Tần Nghiệp đi đến trước mặt Nhạc Ngưng, không những không bắt nàng ta lại mà còn quỳ gối xuống đất.

Tần Nghiệp cất cao giọng, "Bái kiến Vĩnh Nĩnh Quận chúa..."

Phùng Chương giật thót tim, Vĩnh Ninh Quận chúa? Vĩnh Ninh Quận chúa là ai?

Đầu óc Phùng Chương xoay chuyển rất nhanh, trong một khoảng khắc sống lưng hắn liền lạnh buốt. Nghĩ ra rồi! Hắn nghĩ ra rồi! Vĩnh Ninh Quận chúa lại còn họ nhạc! Đây chẳng phải vị tiểu Vĩnh Ninh Quận chúa nhà An Dương Hầu kia sao?

Phùng Chương bị giam giữ nhiều ngày, vừa ra khỏi phủ đã nghe nói Thái Trưởng Công chúa về kinh. Nhưng hắn nghe qua liền quên luôn, căn bản không thèm để ý đến, nào ngờ vừa tránh được Tần Hoan thì hắn lại chọn một người thân phận còn quý trọng hơn nữa mà xuống tay sao?

Bắp chân Phùng Chương mềm nhũn, hỏng rồi hỏng rồi, hắn xong đời rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện