Phùng Chương đứng ngây như tượng đá ở bên đường, mồ hôi lạnh chảy xuống từng giọt.
Nhạc Ngưng nhấc tay lên, "Mời Tần công tử đứng dậy..."
Nhạc Ngưng nói xong Tần Hoan liền tiến đến, "Tứ ca, sao huynh lại ở đây?"
Tần Nghiệp cười cười rồi liếc nhìn Tần Hoan một cái, "Hôm nay ta đến phiên ta trực, đang đi tuần tra ở con đường sát bên kia thì gặp Phùng Thế tử đến nói có hung đồ đánh đập hắn."
Nhạc Ngưng cười lạnh, "Hung đồ? Tần công tử, ta chính là hung đồ đó đây, xin Tần công tử bắt ta lại, chúng ta đến nha môn Tuần phòng doanh nói lý lẽ..."
Nụ cười trên môi Tần Nghiệp thoáng tiêu tán, hắn liếc nhìn Phùng Chương một cái, thấy Phùng Chương đã như hóa đá rồi, vẻ mặt lại vừa tức giận vừa hoảng sợ. Trước giờ hắn chưa từng thấy vị Phùng Thế tử này nhếch nhác đến như vậy nên hắn liền nói, "Phùng Thế tử, ngươi thấy thế nào?"
Người gọi bọn hắn đến đây bắt hung đồ chính là Phùng Thế tử nên đương nhiên Tần Nghiệp phải hỏi hắn, nhưng khi vừa nói lời này ra thì Phùng Chương lại giật mình cười gượng, "Ha ha ha, đây là hiểu lầm thôi... Là hiểu lầm thôi... Ta nhận nhầm người rồi..."
Trong lòng Tần Hoan hơi buồn cười, "Vậy sao? Thế vết thương trên mặt Phùng Thế tử từ đây đến?"
Trong lòng Phùng Chương tức đến không thở nổi, hắn nhìn Tần Nghiệp sau đó mới hậu tri hậu giác nhớ ra Trung Dũng Hầu phủ vẫn còn một Nhị thiếu gia thứ xuất nữa. Mắt thấy Tần Nghiệp đã trở thành một Phó úy trong Tuần phòng doanh, thì trong lòng hắn lại càng không tiếp nhận nổi. Một tên thứ tử thôi đã ra làm quan rồi, còn hắn đường đường là Thế tử gia mà mấy tháng này lại bị giam lỏng rồi lãng quên!
Phùng Chương nghiến răng nghiến lợi, "Vết thương này của ta là đánh nhau với người khác, không liên quan gì đến Quận chúa..."
Tần Nghiệp gật đầu, "Một khi đã như vậy thì sau này Phùng Thế tử đừng truy cứu chuyện Tuần phòng doanh chúng ta không làm việc là được."
Phùng Chương lại cười gượng mấy tiếng, "Đương nhiên là không rồi, đương nhiên sẽ không."
Bên cạnh Phùng Chương chỉ dẫn theo 1 gã sai vặt, gặp phải hoàn cảnh này thì cũng bị dọa cho sợ ngây người rồi. Công tử nhà mình trước giờ chỉ giỏi đi gây họa, nhưng hôm nay đang yên lành sao lại chọc đến trên người Vĩnh Ninh Quận chúa. Bên cạnh lại còn có thêm 1 Vĩnh Từ Quận chúa nữa chứ, cả 2 người này ở cùng 1 chỗ thì Thế tử nhà mình làm gì còn quả ngọt mà ăn? Thấy Phùng Chương không dám bắt mình thì Nhạc Ngưng lại cười lạnh, "Phùng Thế tử quả thật không truy cứu?"
Phùng Chương lau máu mũi còn chưa khô, "Không biết Quận chúa đại giá quang lâm, không thì cũng sẽ không xảy ra hiểu lầm hôm nay. Ha ha ha, đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi..."
Nhạc Ngưng hất hất hàm, "Phùng Thế tử cảm thấy là hiểu lầm, nhưng ta lại không thấy thế."
Nói xong Nhạc Ngưng quay người sang nhìn Tần Hoan, "Đi thôi, chúng ta vào cung thỉnh an..."
Trung Quốc công phủ ỷ vào Phùng Linh Tố nên từ lâu đã có ác danh trong kinh thành rồi, điều này Nhạc Ngưng vừa mới quay về đã biết rồi cho nên nàng không hề muốn cho Phùng Chương chút mặt mũi nào cả. Tần Hoan thấy Phùng Chương hạ quyết tâm nên lập tức gật đầu rồi quay sang nhìn Mạnh Dao, "Mạnh Dao, ngươi về phủ trước đi vậy, ngày mai bọn ta lại đến tìm ngươi đi mua tranh. Ngươi đừng lo lắng, bọn ta không sao đâu."
Mạnh Dao gật gật đầu, với thân phận của Tần Hoan và Nhạc Ngưng thì lần này các nàng đúng là muốn trừng trị Phùng Chương này.
Vẻ mặt Ninh Bất Dịch nhìn mấy người rất có lỗi, "Quận chúa, chuyện hôm nay đều là vì tại hạ mà ra..."
Tần Hoan khẽ nói, "Ninh sư phụ yên tâm, chuyện hôm nay qua đi rồi thì Phùng Chương nhất định sẽ không dám đến chỗ này của ngươi náo loạn nữa."
Ninh Bất Dịch lập tức vái một cái thật sâu, "Đa tạ Quận chúa, đa tạ nhị vị Quận chúa."
Căn dặn vài câu xong Nhạc Ngưng liền kéo Tần Hoan lên xe ngựa. Phùng Chương nhìn thấy tình huống không tốt lắm liền vội vàng chạy đến bên cạnh xe ngựa, "Quận chúa, hai vị Quận chúa, hôm nay là Phùng mỗ sai rồi, nhị vị Quận chúa Đại nhân xin độ lượng..."
Mặt mũi Phùng Chương bầm tím đứng bên cạnh xe ngựa hô to, Nhạc Ngưng vừa bước lên xe liền kéo màn che xuống, "Đi thôi, vào cung!"
Xe ngựa từ từ di chuyển, Phùng Chương vừa thấy không ổn nên vội vàng chạy theo xe ngựa, vừa chạy vừa cầu xin tha thứ. Nhưng Nhạc Ngưng làm gì có chuyện để ý đến hắn, chạy theo được một đoạn thì Phùng Chương mệt đến mức thở hồng hộc, cộng thêm vết thương trên mặt thì cả người trông càng thê thảm. Mắt thấy xe ngựa đi mất rồi, trong lòng Phùng Chương lại càng hoảng hốt kinh khủng, "Mau! Mau về phủ!"
Gã sai vặt cũng bị dọa đến ngu người, "Thế tử, về phủ làm gì?"
Phùng Chương nhắm mắt lại rồi mở ra, "Làm gì à? Đương nhiên là về phủ giả bệnh!"
...
Hành vi ngang ngược ác bá của Phùng Chương rất nhanh đã được truyền đến Sùng Chính điện.
Viên Khánh cười khổ, "Phùng Thế tử này cũng hơi đi quá giới hạn rồi, vậy mà lại còn có sở thích đoạn... Haizz, điều quan trọng chính là làm Quận chúa bị thương, Thái hậu tức không nhịn nổi rồi, người nói xem giờ phải làm sao?"
Yến Hoài chau mày, gương mặt bao phủ một nỗi tức giận, "Hay cho một Phùng Chương, lần trước đã ăn bao đau khổ trong tay Yến Trì rồi mà còn chưa biết đủ, hiện giờ vẫn còn không tiến bộ."
Viên Khánh thở dài, "Nghe nói nửa năm nay Phùng Thế tử vẫn bị nhốt trong nhà, chỉ mới được thả ra ngoài vài ngày trước mà thôi, ai ngờ vừa thả ra đã xảy ra chuyện rồi."
Yến Hoài cười lạnh, "Ngươi đi một chuyến đến chỗ Quý phi, nói cho bà ta Phùng Chương có tính cách như vậy thì tốt nhất nên nhốt nó lại! Lần sau nếu như lại để cho Trẫm biết Phùng Chương gây chuyện đần độn gì ở bên ngoài thì Trẫm tuyệt đối sẽ không tiếp tục dễ dàng tha thứ nữa đâu!"
Viên Khánh biết Yến Hoài tức giận thật sự nên mới đáp lời rồi vội vàng đi đến cung của Phùng Linh Tố truyền khẩu dụ.
Lúc Viên Khánh đến Trường Tín cung thì Yến Kỳ cũng đang nói chuyện với Phùng Linh Tố.
Đợi đến khi Viên Khánh tuyên khẩu dụ xong, vẻ mặt Phùng Linh Tố và Yến Kỳ đều đã thay đổi.
Trong lòng Phùng Linh Tố thầm oán hận, nhưng ngoài mặt lại cực kỳ cung kính, đợi đến khi Viên Khánh vừa đi khỏi thì Phùng Linh Tố liền mắng nhiếc, "Hay cho thằng khốn Phùng Chương! Quốc công phủ chỉ có một mình nó là độc đinh nhưng không những nó không giúp được chuyện gì mà lại còn luôn luôn gây chuyện cho chúng ta!"
Yến Kỳ nhíu mày ngồi xuống, một lát sau mới nói, "Mẫu phi phái người đi một chuyến đến Quốc công phủ đi, bắt hắn sau này chỉ được ở yên trong phủ để đừng gây ra những chuyện mất mặt nữa. Hiện tại con còn bận chuyện khác nên không có thời gian giúp hắn thu dọn cục diện rối loạn này rồi."
Phùng Linh Tố lập tức gật đầu, bà tin tưởng nhất chính là nhi tử nhà mình, "Con nói bận chuyện khác chính là chuyện bên phía Tây Bắc à?"
Yến Kỳ gật đầu nhưng cũng không định nhiều lời. Phùng Linh Tố dù sao cũng chỉ là một phụ nhân trong hậu cung, có những việc nếu bà biết rõ thì không những không có lợi mà ngược lại còn có thể gây trở ngại cho hắn.
Thấy Yến Kỳ không nói gì, Phùng Linh Tố cũng hiểu được suy nghĩ của hắn, "Chuyện trong ngoài của Sóc Tây quân đều kín bưng cứ như thùng sắt vậy, Trịnh Tướng quân kia phải tốn khá nhiều thời gian mới bước chân vào được. Chẳng lẽ con muốn thừa dịp lúc này?"
Yến Kỳ từ chối cho ý kiến mà chỉ gật đầu, "Mẫu phi không cần lo lắng, con tự có sắp xếp."
Phùng Linh Tố thở dài, "Mẫu phi biết con đang suy nghĩ điều gì, nếu như quân quyền của Sóc Tây quân rơi vào tỏng tay chúng ta thì không cần phải lo đại sự không thành nữa rồi. Nhưng hiện tại kẻ phạm tội chính là Vận chuyển sứ trên đường đến Tây Bắc, không hề liên quan gì đến bản thân Sóc Tây quân cả. Chỉ sợ điều tra mở rộng ra thì Duệ Thân Vương lại càng muốn nhân cơ hội này mà thanh trừ người của chúng ta ra ngoài."
Yến Kỳ nghe vậy liền mỉm cười, "Chuyện lần này cũng không chấm dứt dễ dàng đâu, Duệ Thân Vương đã ở trong Sóc Tây quân khá lâu, cực thông thạo đánh giặc nhưng lại quên mất âm mưu tính toán trong kinh thành thế nào rồi. Mẫu phi yên tâm, con đã thu xếp xong xuôi rồi, đợi khi thời cơ đến đương nhiên con sẽ cho Duệ Thân Vương một kinh hỉ."
...
Từ trong cung ra ngoài, Tần Hoan trước tiên đưa Nhạc Ngưng về An Dương Hầu phủ, Thái Trưởng Công chúa và Giang thị vừa nhìn thấy Nhạc Ngưng bị thương liền lập tức giận dữ rồi lại phái người vào cung một chuyến. Tần Hoan ngồi chơi với Nhạc Ngưng trong Hầu phủ một lát, viết một phương thuốc trừ sẹo vết thương cho nàng, sau đó nhớ đến Trương đạo sĩ nói hôm nay có lẽ sẽ có tin tức gì đó liền cáo từ sớm rồi đi về phía nha môn Tri phủ.
Lúc Tần Hoan đến nha môn Tri phủ thì Trịnh Bạch Thạch không có ở đây, Triển Dương nghe nói Tần Hoan đến liền vội vàng ra ngoài tiếp đón, rồi dẫn nàng vào hậu đường. Tần Hoan liền hỏi, "Hôm nay Trương đạo sĩ có nói gì không?"
Triển Dương lắc đầu, "Hôm qua sau khi quay về thì ông ta cả đêm không ngủ, đèn trong phòng luôn đốt sáng. Đến cả ngày hôm nay thì cửa phòng vẫn đóng kín không hề mở ra, ta phái mấy gã sai vặt đến hỏi có cần dùng cơm hay không thì ông ta cũng không mở cửa. Không biết là đang làm gì ở trong đó."
Tần Hoan cũng biết được sự quái dị của Trương đạo sĩ, nhưng có lẽ chính những người như vậy mới có chỗ thiên tài.
Tần Hoan lại nói, "Không nóng vội, chỉ cần ông ta có thể giúp đỡ được thì mặc kệ có kỳ quái thế nào cũng không sao cả, chúng ta cứ chờ đợi thôi. Hôm nay Triển bổ đầu có thu hoạch được gì không?"
Triển Dương là người theo sát chặt chẽ nhất về vụ án này, nghe vậy hắn lại thở dài, "Ta đã đến Túy Tiên lâu tra xét, sau khi Hồ Đức Toàn đến trông coi hầm băng thì đúng là còn có 2 người thân cận với ông ta. Nhưng 2 người đó thì 1 là đồng hương của Hồ Đức Toàn, thấy ông ta ở 1 mình liền nảy lòng thương nên thỉnh thoảng đến thăm nom. Người còn lại thì trước đây thường xuyên đến uống rượu với Hồ Đức Toàn, nhưng sau khi ông ta đến trông coi hầm băng thì tiền bạc không còn nhiều lắm, đến lúc tiền càng lúc càng cạn kiệt thì cũng chỉ còn có người đồng hương kia đến thăm ông ta thôi."
"Lúc bọn ta đến hỏi thì người kia nói chuyện Hồ Đức Toàn bán nữ nhi có rất nhiều người biết. Có một lần Hồ Đức Toàn uống say rượu rồi tự mình nói ra ngoài nên mọi người đều biết cả. Mọi người vốn dĩ đã chán ghét Hồ Đức Toàn rồi, sau khi biết việc này lại càng cảm thấy ông ta vô liêm sỉ, cho nên người kia cũng chỉ là niệm tình đồng hương nên mới thỉnh thoảng đến thăm thôi."
"Nữ nhi Hồng Tụ của ông ta thì bọn ta cũng đã đến điều tra, nàng thực sự cực kỳ căm hận phụ thân nhà mình. Trước đây lúc nàng bị bán đến Phượng Thê lâu đã từng có ý đồ trốn đi, có 1 lần nàng chạy thoát được, tìm đến Hồ Đức Toàn thế nhưng Hồ Đức Toàn lại đánh nàng một trận cực kỳ đau xong lại tống nàng quay về Phượng Thê lâu. Sau lần đó tim nàng ta như đã chết nên bắt đầu nghiêm túc học tập tài nghệ trong lầu xanh rồi chính thức tiếp khách từ 3 năm trước. Mặc dù nàng ta không phải thanh quan nhưng cũng bởi vì có chút tài danh nên cũng coi như có chút tên tuổi trong kinh thành. Người biết đến chuyện của nàng cũng không phải ít, tú bà trong Phượng Thê lâu, còn có vài cô nương làm việc lâu năm cũng đều biết cả..."
"Đã tốn công cả một ngày nhưng vẫn cảm thấy không có chút manh mối nào." Triển Dương thở dài, "Ba vụ án này không có một chút điểm tương tự nào, thân phận 3 người bị hại cũng chênh lệch nhau không ít."
Tần Hoan nhíu chặt lông mày, cảm thấy dường như bản thân mình quên mất chuyện gì đó nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.
Đột nhiên Tần Hoan nói, "Chung cô nương kia chẳng phải được Triệu Gia Hứa mua từ trong thanh lâu ra sao? Chung cô nương là ở thanh lâu nào?"
Nàng vừa hỏi như vậy thì Triển Dương nhíu mày nói, "Hình như... hình như cũng là Phượng Thê lâu."
Tần Hoan thầm rùng mình, "Ta nhớ rõ Ngô Khiêm là một kẻ thích uống rượu hoa, vào đêm hắn xảy ra chuyện thì dường như cũng vừa mới đến Phượng Thê lâu uống rượu hoa ra ngoài?"
Triển Dương gật đầu, "Đúng là như vậy..."
Tần Hoan liền nói, "Nói như vậy thì cả 3 vụ án này đều có liên quan đến Phượng Thê lâu!"
Triển Dương ngẫm nghĩ thì thấy quả nhiên là vậy. Tần Hoan lại nói, "Chúng ta không biết chuyện của Triệu Gia Hứa làm thế nào mà lộ ra ngoài, nhưng lại liên quan đến một Chung cô nương có xuất thân từ Phượng Thê lâu. Như vậy thì liệu hung thủ này có phải đã biết được chuyện gì đó từ vị Chung cô nương này, hoặc là thông qua Chung cô nương nên mới chú ý đến Triệu Gia Hứa. Hung thủ không thể nào đi tìm hiểu mục tiêu từ một con đường không liên quan cả, cho nên hắn có thể là khách quen của Phượng Thê lâu, cũng có thể là người làm việc vặt trong Phượng Thê lâu..."
Vẻ mặt Triển Dương lập tức nghiêm nghị, "Lời Quận chúa nói thuộc hạ đã hiểu rồi, lần này thuộc hạ phái người đến Phượng Thê lâu một chuyến, xem xem vị Chung cô nương này lúc còn ở Phượng Thê lâu thì có quen biết với người nào, rồi lại xem xem lúc Ngô Khiêm đến đó thì thân mật với vị cô nương nào."
Tần Hoan gật gật đầu, "Dù sao hiện tại vẫn còn chưa rõ ràng cho nên có thể thử điều tra theo hướng này 1 lần."
Nói xong Tần Hoan nhìn thoáng qua hậu viện, nếu như Trương đạo sĩ vẫn còn chưa ra ngoài thì nàng đành phải cáo từ trước. Quay lại xe ngựa của Hầu phủ rồi Tần Hoan vẫn còn suy nghĩ đến vụ án ngày hôm nay, Bạch Anh lại nói, "Tiểu thư, hôm nay tên Phùng Chương kia liệu có chịu trừng phạt hay không?"
Tần Hoan thở dài, "Thật ra thì cũng hơi khó để phạt nặng, có lẽ Hoàng thượng chỉ trách cứ hắn mà thôi."
Bạch Anh chau mày không nói chuyện, Tần Hoan lại lên tiếng, "Có điều từ giờ hắn cũng phải xử sự khiêm tốn rồi, trong lòng Hoàng thượng thì việc ác của hắn đã lại nhiều hơn một dòng, sau này hắn tuyệt đối sẽ không dám đến họa quán gây chuyện rắc rối nữa."
Nói đến đây Tần Hoan lại nhớ đến Ninh Bất Dịch kia, Phùng Chương nói Ninh Bất Dịch tô son điểm phấn. Bình thường nàng không chú ý đến nhưng hôm nay nhìn vào gương mặt đỏ ửng cộng với mồ hôi mỏng của Ninh Bất Dịch thì thấy dường như đúng là có dấu vết của son phấn...
Mặc dù nói tô son điểm phấn là chuyện mà nữ tử hay làm nhưng cũng không phải nam tử thì không thể làm. Ninh Bất Dịch là một họa sư cho nên có chút thói quen khác với thế tục thì cũng chẳng có gì là lạ. Phùng Chương thấy Ninh Bất Dịch điểm tô son phấn liền nổi lên ý muốn cợt nhả thì đúng là cực kỳ đáng giận. Tần Hoan lắc lắc đầu, nhất thời không muốn nghĩ đến chuyện hôm nay nữa.
Quay về Hầu phủ thì đã không còn sớm nữa, mà bởi vì hôn sự của Tần Sương và Tiết Thanh Sơn đã đến gần rồi cho nên toàn bộ Hầu phủ đều được bố trí lại hoàn toàn mới. Tần Hoan đến chính viện gặp Hồ thị sau đó mới đến viện của Tần Sương.
Khuê phòng của Tần Sương chỗ nào cũng chất đống những đồ đạc cần dùng cho đại hôn, mà ở trong nội thất, hỉ phục đỏ thẫm đã được làm xong và mang đến đây rồi. Tần Sương kéo tay Tần Hoan vào trong xem thì vẻ mặt nàng cũng đỏ ửng lên, "Chiều nay ta đã mặc thử rồi, cực kỳ vừa vặn, vốn định để muội đến xem thử nhưng muội lại không có ở trong phủ. Hiện tại vẫn còn thiếu một cái khăn trùm đầu nữa, ta cũng sắp thêu xong rồi."
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Tần Sương thì Tần Hoan cũng cực kỳ vui vẻ, 2 người ngồi cùng nhau nói chuyện một lúc sau Tần Hoan mới quay về Tùng Phong viện. Vừa về đến nơi nàng liền sai người đi mở nhà kho ra, tự mình vào trong chọn thêm cho Tần Sương vài món trang sức nữa rồi mới ra ngoài. Nàng vừa bước ra đã nghe thấy tiếng chim hót không ngừng.
Nghĩ đến hôm nay vào cung Cửu Điện hạ còn hỏi thăm về con chim này, bởi vậy Tần Hoan liền đi đến gần lồng chim.
Phục Linh thấy Tần Hoan như vậy liền cầm đồ ăn đến để Tần Hoan bón cho chim rồi đứng bên cạnh cười nói, "Con chim này càng lúc càng làm ầm ĩ nên nhìn thấy nó thì tinh thần cũng vui lên không ít. Nhưng tiểu thư có thấy nó ồn ào không?"
Khóe môi Tần Hoan hơi trầm xuống, nếu như đây không phải chim của Cửu Điện hạ thì nhất định nàng sẽ không chủ động nuôi dưỡng. Chim chóc chiêm chiếp líu lo mặc dù cũng có chỗ thú vị nhưng nàng lại là một người thích yên tĩnh, mấy hôm nay nàng đều có việc ra ngoài nhưng nếu nàng ở trong viện cả ngày thì đúng là tiếng líu lo của con chim này sẽ khiến nàng không quen lắm, "Tạm thời không sao cả, có điều ban ngày có thể đưa nó đến vườn hoa, hiện tại đã vào đầu hạ rồi, hoa cỏ trong vườn nở rộ nên chắc hẳn bản thân nó cũng sẽ thoải mái vui vẻ hơn chút."
Phục Linh nghe vậy liền vội vàng cười đáp lời.
Sáng sớm hôm sau, nhìn thấy thời tiết quang đãng nên Phục Linh liền mang lồng chim cùng đồ ăn thức uống đến vườn hoa, tìm một cây xanh sum suê mà treo lồng lên, quả nhiên con chim càng phấn khích rồi hót líu lo. Chỗ này cách Tùng Phong viện không xa nên Phục Linh chỉ nhìn chăm chú một lúc liền quay về, nhưng nàng vừa bước đi thì Tần Triều Vũ lại đến đây.
Mặc Ý vừa liếc một cái đã nhìn thấy được lồng chim treo dưới tán cây, nàng chau mày, "Sao chim của thợ thủ công lại treo ở đây rồi? Cứ ríu ra ríu rít, không sợ ồn ào đến người khác à?"
Tiểu nha đầu đứng phía sau vừa nghe thấy thế liền nói, "Mặc Ý tỷ tỷ, đây không phải chim của thợ thủ công mà là chim của Cửu tiểu thư nuôi dưỡng. Nghe nói con chim này mang từ trong cung về, cực kỳ cưng chiều."
Mặc Ý chau mày, vẻ mặt nặng nề có chút không vui.
Lần trước tiểu thư nhà mình bị Thái tử răn dạy chỉ vì Tần Hoan nên Mặc Ý vẫn luôn nhớ kỹ mối hận này.
Tần Triều Vũ vốn chỉ định ra ngoài đi dạo, không ngờ lại nhìn thấy được con chim này. Con chim này hình như là của Cửu Điện hạ, nàng chau mày sau đó dùng ánh mắt không vui mà nhìn chằm chằm vào lồng sắt kia. Mặc Ý nhìn thấy thế chỉ nghĩ là Tần Triều Vũ không thích con chim này, còn đang định tiến lên thì Tần Triều Vũ lại hít sâu một hơi rồi quay người đi về.
Mặc Ý vội hỏi, "Tiểu thư, tiểu thư người đi đâu..."
Tần Triều Vũ không quay đầu lại mà cứ thế đi ngược trở về, chút tâm tình đi dạo vườn cũng đã tiêu tán không còn chút nào rồi!
Mặc Ý đuổi theo 2 bước thì ngừng chân lại nàng quay đầu nhìn chằm chằm vào lồng chim kia. Tiểu nha đầu không biết Mặc Ý muốn làm cái gì nên cũng sợ hãi mà dừng lại. Đáy mắt Mặc Ý có chút cáu giận, nàng phất phất tay ra hiệu cho tiểu nha đầu kia rời đi trước rồi tự mình nhạy bén quan sát động tĩnh 4 phía.
Nhìn thấy xung quanh không có ai nên bước chân Mặc Ý nhẹ nhàng tiến về phía lồng chim.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương