Trương đạo sĩ cười cười, "Đây chẳng phải do Trịnh Đại nhân quá mức căng thẳng sao, tại hạ chỉ đang khuyên nhủ Trịnh Đại nhân thôi."
Trịnh Bạch Thạch trợn mắt nhìn Trương đạo sĩ, nhất thời không biết nên tức giận hay nên bớt buồn phiền, ông liền hừ một tiếng rồi nói, "Mấy lời giống thế này về sau đừng nhắc lại nữa, nếu như để những người khác nghe thấy thì ta không giữ được đầu của ngươi đâu!"
Trương đạo sĩ rụt rụt cổ, ông ta chỉ là một đạo sĩ ham mê rượu thịt, không thể dính líu gì đến những chuyện trong triều đình được, vì thế chỉ cười khà khà ra vẻ nhanh trí, "Được, tại hạ không nhắc lại lời này nữa!"
Rất nhanh, Triển Dương liền đi từ trong hẻm ra, "Đại nhân, bên trong có hơn 20 hộ dân, sân viện ở đây đa phần chỉ có 1 gian, nhiều lắm là có 2 gian. Còn có 2 viện bỏ hoang không có người ở."
Trịnh Bạch Thạch chau mày, "Biết bao nhiêu người như vậy thì sao biết được hung thủ muốn xuống tay với ai? Còn nữa, hung thủ vẫn có thể dẫn người khác đến đây để hành hung, Ngô Khiêm và Triệu Gia Hứa chính là như vậy."
Triển Dương gật đầu, "Mà mục tiêu của hung thủ chính là người phạm vào giáo lý."
Nhiều người như vậy liệu có ai phạm phải tội ác không? Trịnh Bạch Thạch nheo mắt, "Hiện tại không tiện gióng trống khua chiêng đi điều tra, vẫn phải chiếu theo lời vừa rồi mà an bài thôi, cho tất cả mọi người thay thường phục. Ngươi đi sắp xếp người, bên này một nhóm còn bên chợ Đông một nhóm, hẻm Hồ Lô kia cũng để lại 2 người phòng ngừa bất trắc."
Triển Dương nhìn bốn phía, "Thuộc hạ cảm thấy chỗ này là nơi có khả năng gây án nhất."
Trịnh Bạch Thạch cũng nghĩ như vậy, chỗ này hẻo lánh nhất, đường xá xung quanh đây lại thông suốt với nhau. Hung thủ cho dù là đến hay đi thì đều cực kỳ nhanh và thuận tiện. Trịnh Bạch Thạch gật đầu, "Vậy ngươi an bài người canh gác ở đây nhiều một chút."
Triển Dương gật đầu, sau đó lại xem xét xung quanh một vòng rồi mới cùng mấy người Trịnh Bạch Thạch quay về nha môn Tri phủ.
Lúc mọi người trở về đến nha môn thì Tần Hoan cũng đã đến đây rồi.
Lúc Tần Hoan nhận được tin tức thì đang làm nữ công cùng với Tần Sương, vừa biết được Trương đạo sĩ đã thật sự tính được ra thì nàng liền vội vàng đi theo người báo tin đến nha môn. Nàng vừa đến thì đám người Trịnh Bạch Thạch đã đi rồi, Tần Hoan không nóng vội cho nên mới ngồi ở đây chờ.
Trịnh Bạch Thạch mời Tần Hoan đến chính đường, lặp lại những lời Trương đạo sĩ nói hôm nay cùng với an bài của mình cho nàng nghe. Tần Hoan hơi ngạc nhiên rồi nhìn Trương đạo sĩ bên cạnh, không ngờ ông ta thật sự giúp được một việc lớn.
"Quả nhiên Đạo trưởng có thần thông, nếu không có Đạo trưởng thì nha môn vẫn không biết vụ án sẽ xảy ra ở đâu."
Trương đạo sĩ nhếch môi cười, "Có thể giúp được là tốt rồi, nếu như tối nay có thể bắt được hung thủ thì mới là tốt nhất!"
Trịnh Bạch Thạch nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, thấy mặt trời đã ngả về Tây. Tần Hoan lại nói, "Nhưng người trong nha môn có đủ không? Có cần Cửu thành Tuần phòng doanh đến hỗ trợ?"
Trịnh Bạch Thạch chau mày suy nghĩ giây lát, "Chỉ sợ là không được, đến lúc giờ Tý thì trên đường không còn nhiều người lắm, nếu như người chúng ta quá đông thì lại bứt dây động rừng."
Tần Hoan nghĩ thấy cũng đúng, nghĩ đến bản thân mình cũng không giúp được gì vào buổi tối nay nên liền nói mấy câu nữa với Trịnh Bạch Thạch rồi cáo từ. Nàng đang định đi thì lại thấy có nha sai từ bên ngoài tiến vào, "Đại nhân, Đại Lý Tự gửi một cuốn hồ sơ đến đây."
Trịnh Bạch Thạch lập tức đứng dậy, "Người mang đến nói thế nào?"
Nha sai kia vội nói, "Nói là đồ Đại nhân muốn đã tìm được rồi, hóa ra là bị lẫn lộn vào các công văn khác."
Trịnh Bạch Thạch lập tức nhận lấy cuốn hồ sơ kia rồi mở ra, vừa nhìn giây lát thì ông liền quay sang Tần Hoan rồi nói, "Mời Quận chúa xem thử, hóa ra là vào 6 năm trước cũng phát hiện ra vết tro tàn bên cạnh người bị chôn trong đống tuyết kia. Trong này nói trên y phục người chết có hình vẽ bằng chu sa nhưng lại không ai in lại."
Tần Hoan nhận lấy hồ sơ rồi đọc, quả nhiên trên hồ sơ có viết một chi tiết như vậy. Mặc dù chỉ ghi lại cực kỳ đơn giản nhưng cũng đủ để chứng mình vụ án 6 năm trước cũng là giết người để lập đàn tế lễ. Tần Hoan chau mày, "Chi tiết này ghi lại mơ hồ như vậy thì chắc hẳn năm đó cũng có rất nhiều người không biết, trừ phi là nha sai thu dọn thi thể và ngỗ tác mới biết được. Hiện giờ đã xuất hiện vụ án tương tự, nếu nói có người khác bắt chước thì cũng không nói thông được. Đại nhân, hung thủ lần này chắc chắn chính là kẻ giết người vào 6 năm trước!"
Trịnh Bạch Thạch cũng nghĩ như vậy, đang định gật đầu thì lại thấy Trương đạo sĩ bên cạnh. Trịnh Bạch Thạch liền nói, "Ta cũng có suy nghĩ như vậy, có điều vẫn phải chờ tóm được hung thủ sau đó thẩm vấn lại thì mới có thể biết được rốt cuộc sự thật là thế nào."
Tần Hoan cười, "Đương nhiên rồi, Đại nhân, tối nay vẫn xin người và Triển bổ đầu chú ý an toàn, ta cáo từ trước."
Trịnh Bạch Thạch tiễn Tần Hoan đi đến cửa, nhìn thấy nàng lên xe ngựa rồi thì mình mới quay người vào trong nha môn.
Lên xe rồi Bạch Anh liền nói, "Không ngờ Trương đạo sĩ này lại thật sự lợi hại như vậy."
Tần Hoan dựa vào trên thành xe rồi gật đầu, trong lòng cũng hơi trầm xuống. Sự lợi hại của Trương đạo sĩ này ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ông ta nàng đã mơ hồ cảm nhận được rồi. Ánh mắt ông ta nhìn nàng quá mức kỳ quái, lúc đó trong lòng nàng vẫn còn cảm thấy bình thường, nhưng hôm nay nhìn thấy Trương đạo sĩ giúp được việc thì nàng vừa muốn sớm ngày phá án, lại vừa thấy bất an.
Trương đạo sĩ thần thông như vậy, liệu có nhìn ra được lai lịch hiện nay của nàng?
...
Trời vừa vào đêm, nhóm nha sai đã thay y phục thường ngày để xuất phát.
Hẻm Hồ Lô có 6 người, chợ Đông 10 người, còn 16 người khác nữa đều được Triển Dương dẫn đến một chỗ hẻo lánh. Triển Dương cũng thay thường phục, những người khác đều mặc áo bào vải thô tầm thường nhất. Đoàn người đi đến con hẻm có dân cư sinh sống kia rồi chia thành nhóm 3-5 người tự mình ẩn nấp. Thời gian trôi qua từng giây phút, Triển Dương nhìn nhà dân xung quanh dần dần tắt đèn chìm vào màn đêm đen nhưng vẫn hoàn toàn không thấy động tĩnh gì cả.
Mặc dù chợ Đông đã chìm vào đêm nhưng mọi người vẫn tới lui như mắc cửi, rất nhanh đã gần đến giờ Tý rồi, náo nhiệt mới dần dần tan đi. Mặc dù vậy nhưng tửu lâu và tiệm trà ở xung quanh vẫn luôn có khách nhân đến tìm thú vui ban đêm, bởi vậy nên nếu hung thủ muốn gây án ở chợ Đông thì khả năng rất cao sẽ bị người khác nhìn thấy. Một khi đã như vậy thì nhất định là hắn sẽ lựa chọn một nơi yên tĩnh hơn.
Triển Dương trốn ở góc rẽ trong con hẻm tối, ánh mắt luôn nhìn ra bên ngoài, vừa vặn có thể nhìn thấy một ngã tư đường ở ngay trước con hẻm này. Mà cách đó không xa chính là 2 sân viện bỏ hoang không ai ở, cực kỳ có khả năng chính là nơi mà hung thủ chọn để gây án. Bóng đêm ngày càng sâu, gió đầu hạ thổi thoang thoảng, xung quanh đều đã tối lửa tắt đèn, thỉnh thoảng thấy lóe lên ánh mắt của mèo hoang không khỏi khiến người ta hoảng sợ.
Đứng cùng với Triển Dương là một nha sai trẻ tuổi đứng sát vào người hắn. Nha sai này từ khi nhìn thấy cái xác bị lột da của Ngô Khiêm thì suốt nửa tháng trời đều ngủ không được ngon, hiện tại lại trốn trong con hẻm tối tăm này liền nghĩ đến hoàn cảnh đáng sợ đó. Càng nghĩ hắn càng sợ hãi, chỉ hận không thể nắm chặt lấy cánh tay Triển Dương...
Triển Dương bất đắc dĩ rút tay mình ra, "Làm gì thế?"
Đông Du nhăn nhó khổ sở, "Lão Đại, ta... ta sợ..."
Triển Dương nhướn mày, nhấc chân lên đạp một cái, Đông Du nhanh nhẹn né được sau đó lại cười ha ha, "Lão Đại, sắp đến giờ Tý rồi, sao một chút động tĩnh cũng không có vậy? Chắc không phải hung thủ đã giết người xong rồi chứ?"
Triển Dương chau mày, "Không thể nào, chúng ta vẫn luôn nhìn chằm chằm ở chỗ này, đến quỷ còn chẳng thấy nữa là người."
Đông Du run lẩy bẩy cả người, "Quỷ... Nói không chừng... nói không chừng hung thủ chính là..."
Triển Dương lạnh nhạt lườm một cái, lúc này Đông Du mới không dám nhiều lời nữa mà chỉ yếu đuối ôm chặt lấy thanh đao của mình rồi ngồi xổm xuống dựa vào tường. Hắn ngước mắt lên nhìn bầu trời không trăng không sao sau đó bắt đầu lẩm bẩm 1 mình...
Triển Dương không thèm quan tâm hắn nói cái gì, chỉ nhìn chăm chú vào trong hẻm kia, nhưng nhìn rất lâu vẫn không thấy chút động tĩnh nào cả. Mà lâu như vậy rồi, đã sớm qua khỏi giờ Tý, chẳng lẽ lời Đông Du nói chính là sự thật?
Triển Dương mơ hồ cảm thấy không ổn nên vội vàng đi từ trong chỗ nấp ra ngoài, người ở chỗ khác thấy vậy thì cũng đều đi ra. Triển Dương dùng tốc độ cực nhanh dẫn người đi tuần tra một vòng, nhưng cùng lắm cũng chỉ thấy được bóng dáng của mèo hoang mà thôi!
Hung thủ đâu rồi? Hay hắn đã lặng yên không tiếng động lẻn vào tòa nhà kia mà bọn họ không phát hiện được ra?
Trong lòng Triển Dương cực căng thẳng, ngay lúc không biết xảy ra sai sót ở chỗ nào thì đột nhiên trên con đường chính có ngựa phi nhanh đến. Vẻ mặt mọi người cũng cực căng thẳng, đợi đến khi ngựa phi đến nơi rồi mới phát hiện ra đó là người của nha môn!
Nha sai phi ngựa đến báo tin, "Bổ đầu! Chợ Đông cháy rồi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương