Lúc Trương đạo sĩ đi ra khỏi phòng trực ban của nha sai thì đã là sáng ngày thứ 3.

Từ sau khi đi đến quan sát mấy hiện trường vụ án thì Trương đạo sĩ đã nhốt mình 2 ngày 2 đêm rồi, lúc ông ta ra ngoài, đôi mắt thâm tím cộng thêm đầu tóc rối bù, mà đi tìm Triển Dương đầu tiên...

"Triển bổ đầu! Tính ra rồi tính ra rồi!"

Trương đạo sĩ cầm một cuộn giấy, trên đó viết viết vẽ vẽ chi chít, Triển Dương nhìn căn bản là không hiểu gì cả. Thấy vẻ mặt Triển Dương mơ hồ thì Trương đạo sĩ lập tức nói to, "Người này chắc chắn là muốn sửa mệnh, muốn nghịch thiên cải mệnh nên đàn tràng này phải bày trí cực lớn, phải chết 7 người mới có thể thành công. Hiện tại đã chết 3 người, người này nhất định còn phải giết thêm 4 người nữa có giá trị."

Triển Dương chau mày, Trương đạo sĩ lại nói, "Thời gian tốt nhất tiếp theo chính là giờ Tý đêm nay. Ta đã tính rồi, tổng cộng có 3 nơi thích hợp nhất đều nằm tại thành Đông. Nếu như ngươi tin ta thì hiện tại đi chuẩn bị ngăn cản thì có lẽ sẽ kịp."

Vẻ mặt Triển Dương đại biến, "Lời này là thật sao?"

Trương đạo sĩ cười khổ, "Ta lừa ngươi làm gì, ta cũng muốn bắt lấy người đó xem thử xem chuyện 6 năm trước liệu có phải hắn làm hay không!"

Triển Dương gật gật đầu, kéo theo Trương đạo sĩ đi tìm Trịnh Bạch Thạch. Trương đạo sĩ bất đắc dĩ nói, "Ta đói sắp ngất xỉu rồi, phiền ngươi đi chọn cho ta chút đồ ăn đi, chân giò ăn xong từ mấy hôm trước đến giờ ta đã sớm không chịu nổi rồi..."

Triển Dương cũng không quay đầu lại mà nói luôn, "Trước tiên nói về chính sự đã, nói xong thì đảm bảo đủ chân giò cho ngươi."

Vừa nghe câu này thì Trương đạo sĩ nhất thời không kêu la nữa mà đi theo Triển Dương đến tiền đường. Nhìn thấy Trịnh Bạch Thạch, ông nhắc lại lời vừa rồi 1 lần, Trịnh Bạch Thạch nghe xong vẻ mặt cũng biến đổi, "Lời này là thật sao? Một khi đã như vậy thì Trương đạo sĩ có thể nói được chính xác chỗ nào không?"

Trương đạo sĩ liền mở 1 tờ giấy ra, trên giấy vẽ một bản đồ các ngôi sao. Các ngôi sao trên trời có quan hệ tương hỗ nhau, giống như một những mắt võng có quy luật. Nhưng Triển Dương và Trịnh Bạch Thạch sao mà hiểu được? Trịnh Bạch Thạch cười khổ, "Đạo trưởng, bức vẽ này chúng ta nhìn cũng không hiểu..."

Trương đạo sĩ nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, "Một khi đã như vậy thì mấy người các ngươi mau mau mang đồ ăn đến cho ta, sau đó đi chọn người rồi một lát nữa xuất phát."

Trịnh Bạch Thạch cũng có chút hài lòng, lúc này mới đi căn dặn Triển Dương, nghĩ nghĩ một lúc ông lại phái người đến Hầu phủ báo tin, cũng tiện thể sai người đến nói với Yến Trì.

Trương đạo sĩ cơm nước xong xuôi liền đi theo nha sai về hướng thành Đông.

Thành Đông, bao gồm phường Hưng Lạc chính là nơi tề tụ đông đủ của hậu duệ quý tộc trong kinh và khu chợ Đông nằm ở rìa phía Nam, chỉ có ở tít mãi bên ngoài thì mới có một vài nhà dân thường nằm rải rác tán loạn.

Trương đạo sĩ dẫn theo nhóm nha sai đến nơi đầu tiên chính là con hẻm Hồ Lô nằm cách Trung Dũng Hầu phủ không xa.

Bên trong hẻm Hồ Lô có tổng cộng 10 hộ dân, nhà nào cũng đều là đại trạch nghiêm ngặt với cổng lớn kiên cố, Tả thị lang Lại bộ và Thượng thư Công bộ đều ở trong đó. Lúc vừa mới đến chỗ này thì Trịnh Bạch Thạch liền cười khổ, những quan viên quan trọng trong triều này đều là chỗ bạn bè thâm giao với ông, sao hung thủ có thể chạy đến trong nhà những người này gây án được chứ?

Trịnh Bạch Thạch khoát tay nói, "Không thể nào, những cao môn đại hộ này nếu như xảy ra án mạng thì chỉ có thể là những người trong nhà gây án. Bởi vậy nếu hung thủ gây án ở bên trong cũng có nghĩa là gây án ở chính gia đình của mình, chẳng phải như thế sẽ bại lộ thân phận hay sao?"

Trương đạo sĩ chỉ bận tính toán, mặc kệ chuyện phá án, nghe như vậy cũng hiểu được chút đạo lý nên liền đi sang một chỗ khác.

Chỗ tiếp theo là một con phố lớn bán ngọc ở chợ Đông.

Trương đạo sĩ đi từ đầu phố đến cuối phố, sau đó liền đứng ở đoạn chính giữa rồi nói, "Đây là nơi thích hợp nhất." Trương đạo sĩ chỉ tay lên trời, "Chỗ này nằm đối diện với sao Phòng trong chòm sao Thanh Long ở phía Đông, nếu lấy người sống làm vật tế ở đây thì có thể thay đổi quỹ đạo của sao Phòng, từ đó có thể thay đổi được vận mệnh. Lấy chỗ này làm trung tâm, tỏa ra phạm vi nửa dặm đều có thể coi là vị trí tốt."

Trịnh Bạch Thạch nghe xong chẳng hiểu cái gì mà Thanh Long rồi sao Phòng, nhưng cũng hiểu được Trương đạo sĩ nói trong phạm vi nửa dặm là có ý nghĩa gì. Ông vừa ngước mắt lên nhìn thì xung quanh đây đều là cửa hàng trà lâu tửu quán rất náo nhiệt. Mặc dù hiện tại chỉ mới giữa trưa thế nhưng người đến người đi, du khách qua lại như mắc cửi khiến cho Trịnh Bạch Thạch lập tức cười khổ. Phạm vi này hoàn toàn không nhỏ, bọn họ chỉ còn thời gian nửa ngày, sao có thể đi kiểm chứng được chứ?

Triển Dương nói, "Nếu như gióng trống khua chiêng tra hỏi thì chẳng phải sẽ khiến hung thủ cảnh giác sao?"

Trịnh Bạch Thạch liền hỏi Trương đạo sĩ, "Nếu như hôm nay hung thủ không hành hung được thì liệu có phải đàn tràng này thất bại rồi không?"

Trương đạo sĩ lại lắc đầu, "Cũng không phải, tối hôm nay nếu như bỏ qua rồi thì chỉ cần tiếp tục bày đàn tràng trong vòng 7 ngày là được, cho nên cũng không phải nhất định sẽ giết người vào tối nay. Ta đã tính rồi, nếu như bỏ lỡ tối nay thì thời gian tốt nhất tiếp theo chính là buổi tối 3 ngày sau. Nếu cả tối nay lẫn 3 ngày sau đều bỏ lỡ thì đàn tràng này mới coi như thất bại."

Trịnh Bạch Thạch nghĩ nghĩ, "Thời gian giữa nạn nhân thứ 1 và thứ 2 bị giết là 4 ngày, đến nạn nhân thứ 3 cũng chỉ cách 4 ngày, đúng thật là không vượt qua 7 ngày."

Ánh mắt Trịnh Bạch Thạch hơi đổi, ông căn dặn Triển Dương, "Bảo tất cả mọi người đi thay y phục hàng ngày, hiện tại cứ âm thầm lặng lẽ thôi đợi đến lúc trời tối, trên đường ít người qua lại rồi bọn ta đóng giả làm người làm công trong các cửa hàng ở gần đó rồi theo dõi là được."

Triển Dương đã hiểu, lại hỏi Trương đạo sĩ, "Đạo trưởng, vị trí tiếp theo ở đâu?"

Trương đạo sĩ tiếp tục chỉ về phía Đông, "Đi về bên kia..."

Đoàn người đi khoảng nửa canh giờ mới đến trước một con hẻm hẻo lánh. Chỗ này mặc dù cũng nằm ở phía đông nhưng khoảng cách đến đường chính đến Hoàng cung cực kỳ xa xôi, nhà dân nằm rải rác, đường phố cũng không được phân chia rõ ràng thành từng ô vuông vức giống như phường Hưng Lạc. Nhà dẫn ở đây đa phần đều thấp bé đơn giản, là chỗ ở của những tiểu phú hộ.

Trương đạo sĩ chỉ vào con hẻm trước mặt, "Hẳn là chỗ này, nếu như coi toàn bộ thành Lâm An là một bản đồ các ngôi sao thì chỗ này tương xứng với sao Tâm trong chòm Thanh Long..."

Trịnh Bạch Thạch nhìn về phía Triển Dương, "Ngươi đi hỏi thăm một chút, xem xem nơi này thế nào."

Triển Dương dẫn theo 2 nha sai tuân lệnh rời di, Trịnh Bạch Thạch lại nhìn Trương đạo sĩ rồi hỏi, "Xin hỏi đạo trưởng, hung thủ muốn thay đổi số mệnh là như thế nào? Là muốn cầu phú quý? Hay muốn quyền cao chọc trời?"

Trương đạo sĩ lắc đầu, "Đàn tràng này phải chết 7 người, là đàn tràng có trình độ cao nhất, nếu như muốn cầu phú quý thì đó chính là cực đỉnh phú quý, nếu hắn muốn cầu tuổi thọ thì chính là muốn bản thân mình sống đến trăm tuổi. Còn nếu hắn muốn cứu người thì chính là khiến cho một người sắp chết được sống sót. Tóm lại chính là nghịch thiên cải mệnh, nghĩa là thay đổi hoàn toàn vận mệnh của một người."

Trịnh Bạch Thạch nghe xong mà lông mày giật mạnh, sau đó đè thấp giọng xuống nói, "Cực đỉnh phú quý?"

Trịnh Bạch Thạch dùng giọng nói như vậy thì Trương đạo sĩ cũng hiểu được ông ta đang nghĩ gì, nhưng lại không lập tức trả lời mà chỉ trầm tư giây lát rồi mới nói, "Điều này phải phụ thuộc vào hung thủ là ai..."

Thấy Trương đạo sĩ là một người khôn ngoan nên Trịnh Bạch Thạch liền xem trọng ông ta hơn đôi chút.

Nếu là án mạng thông thường thì cũng thôi, nhưng Trương đạo sĩ nói hung thủ có thể là muốn cầu cực đỉnh phú quý, vậy thì cực đỉnh phú quý là cái gì? Điều này cũng không phải chỉ đơn giản là ra làm quan, Trịnh Bạch Thạch được coi là làm quan to Tam phẩm trong triều nên trong đầu lập tức liên hệ đến những chuyện tranh đấu trong triều đình. Nhưng từ thời Thái tông Hoàng đế khai quốc của Đại Chu đã có pháp lệnh rõ ràng, nghiêm cấm quan viên cùng với con cháu Hoàng tộc đề cập đến thuật vu cổ. Bái Nguyệt giáo này mặc dù không phải vu cổ gì nhưng có thể giết người sống để tế lễ sau đó nghịch thiên cải mệnh thì chẳng phải cũng giống như thuật vu cổ hay sao? Có khi lại còn đáng sợ hơn cả thuật vu cổ nữa.

Trịnh Bạch Thạch nghĩ đến đây thì trong lòng bàn tay không khỏi thấm ướt mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ vụ án này không đơn giản chỉ là giết người hung tàn sao? Chẳng lẽ vụ án này có quan hệ với triều đình, thậm chí là Thái tử hoặc Thành vương?

Thái tử đã là Thái tử rồi, như vậy không lẽ chính là Thành vương?

Mồ hôi lạnh toát ra như mưa trên trán Trịnh Bạch Thạch, Trương đạo sĩ nhìn thấy vậy liền híp mắt, "Việc này không nghiêm trọng như suy nghĩ của Trịnh Đại nhân đâu. Người làm chuyện này vừa hại người lại vừa hại mình, nếu như hắn cầu chính là phú quý thì sẽ được phú quý, nhưng sẽ lại tổn hại dương thọ. Còn nếu hắn cầu tuổi thọ thì đúng là có thể sống lâu dài nhưng chắc hẳn sẽ phải vất vả tối tăm mặt mũi mà sống. Nếu như cứu người chết, cho dù có sống được thì nửa đời sau cũng đừng nghĩ sẽ được sống sung sướng. Vạn vật đều tùy theo cơ duyên, nếu như làm chuyện thương thiên hại lý mà thay đổi vận mệnh thì sẽ phải trả giá rất lớn. Đám quý nhân trong triều muốn phú quý quyền lực, chính là loại phú quý quyền lực khiến cho bản thân mình sung sướng hài lòng, chắc hẳn là có liên quan đến vị trí kia ở trong triều."

Trịnh Bạch Thạch trợn tròn mắt, "Lời này ngươi cũng dám nói sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện